Mất Trí Nhớ - Trường Nhiên

Chương 19: Bất tỉnh



Trên đường trở về, không khí trở nên yên ắng, hai người cũng không nhắc tới chuyện vừa rồi.

Sau khi dừng xe, Lục Mạch mới nhớ tới một chuyện, “Nhà cậu có máy ép không?”

Dương Chi toàn ăn đồ đông lạnh, dáng vẻ không giống có đồ nấu ăn, càng miễn bàn tới mấy đồ linh tinh như máy ép.

“Ừm, hình như nhà tớ có một cái nồi điện.” Dương Chi đột nhiên nhớ tới, hình như nhà mình thực sự không có gì cả, một cái dao cũng không, bởi vì bình thường cô toàn ăn đồ đông lạnh và đồ sẵn như sủi cảo hoặc là nồi lẩu đơn giản, cũng quên mất nấu ăn cần những thứ khác.

Lục Mạch đưa tay nhéo ấn đường, đáng ra cậu phải nghĩ đến mới phải.

“Vậy qua nhà tớ ăn đi.” Lục Mạch nói thêm, “Chờ Ôn Đào về thì cậu đi với cậu ấy qua cũng được.”

Dương Chi cũng không muốn khiến quan hệ của cả hai quá căng thẳng, gật đầu đồng ý, sau đó cầm đồ ăn vặt về nhà, còn Lục Mạch mang rau dưa về chế biến.

Sau khi về tới nhà, Dương Chi mới nhẹ nhàng thở phào, đổi dép lê rồi tới bên sofa, như mất tất cả sức lực nằm xuống, vùi mặt vào gối ôm, mãi cho tới khi sắp không thở nổi mới để lộ mặt.

Cô cũng không biết tại sao, từ lúc chưa suy nghĩ gì đã từ chối Lục Mạch, trong lòng bắt đầu rầu rĩ không thở nổi.

Rõ ràng từ chối xong thì cả người phải cảm thấy thoải mái mới đúng.

Tình cảm của Lục Mạch với cô chỉ vì trước khi trùng sinh đã ở bên nhau sao?

Cuối cùng thì cô cũng là người trùng sinh ư, nhưng tại sao cô không nhớ gì cả, đến cùng giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?

Càng cố nghĩ, trái tim Dương Chi lại càng trở nên nặng nề.

“Lục Mạch.” Hốc mắt Dương Chi nóng bừng, trái tim đột nhiên đau đớn.

“A!” Cô che ngực, nhịn không được kêu lên một tiếng thảm thiết, đang giãy giụa muốn đứng dậy lại không thể đứng vững, lảo đảo ngã xuống đất.

Trái tim Dương Chi như bị tay người ta bóp chặt, chỉ vài giây ngắn ngủi đã khiến cô đau đến đổ mồ hôi lạnh, nước mắt không kiềm chế được chảy xuống.

Đồng thời, ấn ký màu đỏ trên cổ tay dần nóng lên, thần trí Dương Chi trở nên mơ hồ, cô có thể thấy ấn ký dưới cổ chân đang phát ra ánh sáng nhạt, giãy giụa muốn mở cửa cầu cứu, nhưng chưa được mấy giây đã mất đi ý thức.

Lục Mạch cách vách đang làm rau, suy nghĩ xem tối nay nên làm món gì.

Bỗng nhiên trái tim cậu đập nhanh hơn, trong lòng nổi lên dự cảm không tốt, ấn ký màu đỏ trên tay cũng nóng bừng.

Đưa tay kéo ống quần lên, Lục Mạch không dám tin vào mắt mình, ấn ký phía dưới phát ra ánh sáng nhạt yếu ớt.

Đột nhiên nghĩ tới gì đó, Lục Mạch vội vứt đồ vật trên tay, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới trước cửa nhà Dương Chi.

“Dương Chi!” Lục Mạch bấm chuông cửa gọi lớn.

Không có động tĩnh.

“Dương Chi!” Lục Mạch bối rối, thử mở cửa lại phát hiện đã bị khóa chặt không thể nào mở ra.

Cậu lấy điện thoại gọi cho Dương Chi, sau đó ghé sát tai vào cửa, trong nhà loáng thoáng truyền ra tiếng chuông điện thoại.

“Đm.” Lục Mạch ép bản thân tỉnh táo, nhìn khóa mật mã trên cửa, cậu nhớ tới mật mã mình đặt lúc đầu, không biết họ đã đổi hay chưa.

Ôm hy vọng nhập mật mã lúc đầu, sau đó tích một tiếng, mật khẩu chính xác.

Lục Mạch không kịp vui mừng, đẩy cửa đã thấy Dương Chi mất ý thức nằm trên mặt đất, trong nháy mắt đó, thế giới của cậu bỗng trở nên tăm tối.

Đầu óc trống rỗng, thậm chí cậu còn không biết mình đưa Dương Chi tới bệnh viện bằng cách nào.

Lúc Ôn Đào biết chuyện chạy tới, trời đã tối, Dương Chi đang mê mang ngủ trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, Lục Mạch canh giữ cạnh cô.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Ôn Đào thấy Dương Chi đã ổn mới thở phào nhẹ nhõm, có trời mới biết khi cô nghe tin Dương Chi ngất xỉu được đưa vào bệnh viện, trái tim suýt chút nữa thì ngừng đập.

Lục Mạch chỉ nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Dương Chi, ánh mắt không di chuyển, đáp lại, “Không tra ra.”

Ôn Đào không hiểu, “Cái gì mà không tra ra, bệnh viện lớn như vậy, một người đột nhiên ngất xỉu cũng không rõ nguyên nhân sao?”

“Không tra được.” Lục Mạch thấp giọng nói, giống như chuyện cậu trùng sinh vậy, không thể tra ra nổi.

Ấn ký trên cổ chân đã hạ bớt nhiệt độ, cũng không còn phát ra ánh sáng, bây giờ Lục Mạch mới biết, Dương Chi trùng sinh nhưng không trọn vẹn, không hoàn chỉnh, cũng không ổn định.

Lúc mới vừa trùng sinh, cậu phát hiện hình như giấc ngủ Dương Chi không ổn, học thể dục còn té xỉu, khi đó cậu cho rằng cô không nghỉ ngơi tốt nên mới thế, tuy rằng sau đó Dương Chi không còn bị gì đáng ngại nữa.

Nhưng bây giờ Lục Mạch đoán, có thể là khi trùng sinh, cơ thể Dương Chi không chống đỡ nổi, khoảng thời gian đó có lẽ đang hợp nhất với cơ thể này.

Mặc dù cùng là cơ thể của cô, nhưng khi trùng sinh, linh hồn cần thời gian thích nghi, cơ thể đồng thời có hai linh hồn, không chịu nổi nên sẽ có một linh hồn bị phong ấn lại.

Vì vậy dẫn tới tất cả những ký ức trước khi cô trùng sinh đều rơi vào quên lãng.

Khi cô ép bản thân nhớ lại những ký ức kia sẽ khiến bản thân chịu k1ch thích ngất xỉu.

Đây chỉ là suy đoán của Lục Mạch, cậu không dám tùy tiện nói một câu ra ngoài, chỉ sợ người khác coi mình là tên điên.

Nhưng cậu cảm thấy mình sắp chạm tới chân tướng sự việc rồi. Tố chất cơ thể cậu khỏe hơn Dương Chi không chỉ một chút, cho nên ngay từ đầu đã hoàn hảo không bị hao tổn dù chỉ một ít.

Như vậy, chờ tới khi hai linh hồn trong cơ thể này của Dương Chi dung hòa làm một thì cô có thể nhớ lại rồi.

Ôn Đào không biết Lục Mạch đang nghĩ gì, chỉ nói không tra được sau đó lại im lặng nhìn Dương Chi không nói tiếng nào.

Dương Chi không sao, Ôn Đào cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn bóng dáng Lục Mạch có chút cô đơn, không đành lòng hỏi, “Cậu ăn gì chưa?”

Lục Mạch mở miệng, “Không đói.”

Ôn Đào trợn mắt, bây giờ có bắt cậu đi ăn chắc cũng không đi, không biết tại sao một người lạnh lùng như cậu lại đối xử đặc biệt với riêng Dương Chi như thế.

Ngay từ đầu Ôn Đào đã từng hoài nghi Lục Mạch chỉ nhất thời hứng thú với Dương Chi, dù sao từ trước hai người họ cũng chưa từng tiếp xúc.

Nhưng sau đó cô phát hiện, Lục Mạch hiểu rất rõ sở thích của Dương Chi, thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, kỳ s1nh lý vào lúc nào, nếu không phải đẹp trai, Ôn Đào cũng nghi cậu là tên bi3n thái rồi.

Sau khi ngồi xuống, Ôn Đào bất đắc dĩ thở dài rồi hỏi, “Cậu không ăn được cái gì không, để tôi giúp cậu đi mua cơm?”

Lục Mạch, “Không cần, chờ Dương Chi tỉnh lại, tôi sẽ đi ăn sau.”

Ôn Đào không để ý tới cậu, tự mình đi mua cơm, Lục Mạch cũng không từ chối ý tốt của cô ấy, ngồi bên cạnh Dương Chi, tùy ý ăn hai miếng xem như đối phó.

Sáng hôm sau Dương Chi mới tỉnh lại, cô cảm thấy trong đầu mình xuất hiện ký ức như có như không, nhưng lại mơ hồ không biết đó là gì.

Vừa mở mắt đã thấy trần nhà trắng lạnh lẽo, Dương Chi muốn ngồi dậy lại phát hiện tay mình bị nắm chặt.

Gần như vừa phát hiện người trên giường có động tĩnh, Lục Mạch lập tức tỉnh lại, cậu chỉ mới chợp mắt nghỉ ngơi được một lát, thấy Dương Chi có động tĩnh thì mở mắt ngay tức khắc.

“Lục Mạch?” Lúc này Dương Chi mới phát hiện mình đang trong phòng bệnh, tay theo ý thức ôm lấy trái tim, đã không còn đau đớn nữa.

Lục Mạch quan sát vẻ mặt của cô, biết cô không nhớ ra điều gì.

Yên lặng thả tay Dương Chi ra, Lục Mạch quan tâm hỏi, “Cơ thể còn chỗ nào không khỏe không?”

Dương Chi lắc đầu, “Không có.” Chỉ là, bệnh viện khiến cô cảm thấy không thoải mái, cô không thích đến bệnh viện, lại ngờ bị ngất xỉu rồi bị đưa tới đây.

“Cậu đưa tớ tới sao?” Dương Chi nghiêng đầu, tuy rằng lúc ấy cô đã ngất xỉu, nhưng vẫn mơ hồ nghe thấy giọng nam lo lắng gọi tên cô.

“Ừm, không có việc gì thì tốt, cậu không thích ở bệnh viện, bây giờ tớ đi làm thủ tục xuất viện cho cậu.” Lục Mạch đứng dậy nói.

Dương Chi chớp mắt, cũng không từ chối.

Lúc Lục Mạch ra khỏi phòng bệnh, bắt gặp Ôn Đào mua bữa sáng về.

“Cậu ấy tỉnh rồi.” Lục Mạch nói xong, lập tức đi làm thủ tục xuất viện.

Ôn Đào mang bữa sáng vào trong, thấy Dương Chi ngồi trên giường bệnh lập tức buông bữa sáng, kích động xông tới, “Chi Chi, hôm qua cậu làm tớ sợ chết mất.”

Dương Chi gãi đầu, ngượng ngùng cười, “Để cậu lo lắng rồi.”

Ôn Đào nghiêng đầu, trực giác cho thấy sau khi Dương Chi tỉnh lại có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại nói không nên lời.

“Ăn chút điểm tâm đi, haizz, gần đây cậu hết mất ngủ rồi lại ngất xỉu, ăn nhiều chút bồi bổ cơ thể đi, đến khi đi tập thể dục rèn luyện nữa, cảm giác sức khỏe cậu dạo này không được tốt cho lắm.” Ôn Đào đưa cháo tôm cho Dương Chi.

“Tớ không sao.” Dương Chi nhận bát cháo, sau đó sốt ruột hỏi, “Đúng rồi, việc tớ ngất xỉu, hai cậu có nói cho người nhà tớ không đấy?”

“Tớ không có số liên lạc của nhà cậu, tất nhiên là không nói rồi, Lục Mạch thì tớ không rõ, cậu ấy ở bên cậu cả một đêm, Dương Chi, trái tim cậu làm bằng sắt đá à, cậu không cảm động sao? Tớ bị cảm động phát khóc rồi đây này!” Ôn Đào lại chuyển đề tài qua Lục Mạch.

Người nhà không biết, Dương Chi thở phào nhẹ nhõm, nếu mọi người biết cô ngất xỉu vào viện, không biết lại lo lắng thế nào.

Về phần Lục Mạch, không biết có phải do ký ức mơ hồ trong đầu ảnh hưởng hay không, khi cô mở mắt ra nhìn thấy Lục Mạch bên cạnh, trái tim lập tức yên tâm hẳn.

Rất nhanh, Lục Mạch đã làm xong thủ tục xuất viện, đêm qua ở lại một đêm cũng chỉ đề phòng lỡ như thôi.

Lúc đến không mang cái gì, lúc về tất nhiên cũng đi tay không.

Vừa tới cửa nhà, nhìn người đàn ông đội mũ đứng trước cửa, khóe miệng Dương Chi cứng ngắc.

“Anh?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.