Mất Trí Nhớ - Trường Nhiên

Chương 4: Tiểu Hoa Chi



Sau khi Chu Đại đi, Lục Mạch quay lại phòng tắm, tùy tiện lấy một chiếc khăn xám treo bên cạnh lau tóc, sau đó ngồi xuống sofa.

Ấn ký màu đỏ trên chân ngày càng rõ ràng hơn, trước đó cậu cũng đã để ý chân Dương Chi xem có ấn ký giống mình hay không, nhưng liên tiếp cả tuần nay cô chỉ mặc quần dài, đừng nói đến cổ chân, đến cô đeo tất màu gì cậu còn không thấy được.

Mấy ngày nay cậu cũng đã suy nghĩ kĩ, mặc kệ Dương Chi có trọng sinh trở về hay không, cô cũng đều là Dương Chi.

Là Dương Chi đã kéo cậu ra khỏi bóng tối, mang tới cho cậu ánh nắng ấm áp.

Tuy rằng bây giờ cô đã hoàn toàn phòng bị đối với cậu.

Nhớ lại ngày đó, cô vừa tức giận vừa xấu hổ, dáng vẻ muốn đánh cậu một bạt tai nhưng lại không hạ thủ được, khóe miệng Lục Mạch có chút ý cười.

Chuông điện thoại cắt đứt suy nghĩ của Lục Mạch, nhìn thấy chữ ‘Bố’, Lục Mạch không nhịn được nhíu mày.

Lặng lặng nhìn chữ trên điện thoại, đáy mắt có chút âm trầm, ngón tay nhẹ nhàng đánh nhịp trên sofa, quả nhiên một lát sau điện thoại cũng ngừng.

Ha ha, còn không có chút nhẫn nại nữa.

Tâm tình tốt bị cuộc điện thoại này phá hủy, Lục Mạch về phòng thay quần áo, mang theo mũ đen đi ra ngoài, ném điện thoại lên sofa, mặc kệ nó có vang lên nữa hay không.

Lục Mạch nghĩ, nếu như mình trọng sinh trở về gặp Dương Chi, còn hôn cô dẫn tới mọi chuyện không giống với kiếp trước, như vậy, Dương Chi chuyển khỏi ký túc xá liệu có phải cũng chứng tỏ tương lai thay đổi?

Lục Mạch cao gần 1m90, đôi chân dài thẳng tắp, đội mũ, lúc cúi đầu che khuất nửa khuôn mặt cũng không ảnh hưởng đến mị lực của cậu.

Vừa mới vào năm nhất đại học, Lục Mạch vô cùng có tiếng trong trường, nữ sinh thầm mến cậu cũng không ít, học tỷ theo đuổi cũng rất nhiều, chủ yếu do lớn lên đẹp trai, tính cách lạnh lùng, nếu theo đuổi thành công sẽ rất có cảm giác chinh phục.

Nhưng sau này mọi người cảm thấy mình sai rồi, nghe nói một buổi tối nọ, có người uống quá chén bổ nhào vào lòng cậu, một cái liếc mặt cậu cũng không cho người ta, lập tức lùi về sau một bước, trơ mắt nhìn người kia ngã sấp xuống đất.

Sau này, người theo đuổi cậu cũng dần dần ít đi rồi biến thành không có, nhiều lắm cũng chỉ có người đứng từ xa khen một câu đẹp trai quá, nhưng cũng không chủ động chạy tới bắt chuyện.

Dù sao cũng không ai thích bệnh tự ngược, thích lấy mặt nóng dán mông lạnh của người ta.

Nhưng người ngoài trường cũng không biết Lục Mạch như vậy, đôi khi vẫn có người lớn gan tìm cậu xin phương thức liên lạc.

Lúc đi qua một cửa hàng thú cưng, Lục Mạch dừng bước, bị một chú mèo nhỏ bên cửa kính hấp dẫn ánh mặt.

Theo sau là một chị gái chân dài cảm giác cơ hội tới, hít sâu một hơi, lộ ra nụ cười mình cho là ôn nhu nhất, “Em cũng thích mèo sao?”

Mặc dù Lục Mạch là người lạnh lùng, nhưng cũng không phải kiểu người khác hỏi mà không đáp lời, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô gái kia một cái, sau đó lắc đầu, thấp giọng nói, “Bạn gái tôi thích.”

Sắc mặt chị gái kia cứng đờ, thì ra là hoa đã có chủ, đáy lòng có chút thất vọng.

Lục Mạch cũng không nói thêm gì nữa, lập tức đi vào trong cửa hàng thú cưng, liếc nhìn chú mèo lười biếng nằm cạnh cửa sổ kính đang ngáp.

Kết quả là, trong nhà ngoại trừ cậu ra, lại thêm một chú mèo giống Ragdoll tên Hoa Chi.

Dương Chi và Ôn Đào dọn dẹp đồ đạc trong ký túc xá gần xong xuôi, lúc ra ngoài gặp Trịnh Nghiệp Duy ngay dưới lầu.

Cậu mặc một thân trang phục bóng rổ, dáng người rất tốt, làn da lúa mạch vô cùng khỏe khoắn, dựa vào vách tường râm mát, cúi đầu nghịch điện thoại không biết đang chơi cái gì.

Ôn Đào biết điều, nhỏ giọng nói, “Hình như tớ quên đồ, lên đó xem lại một chút.” Sau đó vội vàng rời đi.

Dương Chi nghĩ thầm, đồ gì cậu cũng mang sạch rồi còn quên gì chứ, nhưng biết cô cũng chỉ lấy cớ nên không nói thêm điều gì nữa.

Trịnh Nghiệp Duy thấy động tĩnh bên này, thu hồi di động đứng thẳng người, lẳng lặng đứng đó nhìn Dương Chi.

Một lúc lâu sau mới mở miệng, “Sao cậu không nghe máy?”

Dương Chi sửng sốt một chút, vội vàng buông đồ vật trong tay, từ trong túi lấy điện thoại ra, đúng là có mấy cuộc gọi nhỡ, lúc này trong lòng cảm thấy có lỗi, “Thật xin lỗi, tôi để chế độ im lặng nên không biết.”

Trịnh Nghiệp Duy gãi đầu thở dài, trong mắt có chút bất đắc dĩ, “Không sao, tôi cũng không tới để chất vấn cậu chuyện này.”

Nhìn hành lý đồ đạc trên mặt đất, đáy mắt cậu có chút khổ sở, chuẩn bị tinh thần đi về phía trước hai bước, “Cậu muốn ra ngoài ở sao?”

“Phải, vốn định chuyển đồ xong thì nói với cậu, nhưng sao cậu biết?” Dương Chi cũng không nhận ra tin tức mình chuyển khỏi ký túc xá có thể làm cho sinh viên bên thể dục đều biết.

Ánh mắt Trịnh Nghiệp Duy né tránh, đổi đề tài, “Gần đây cậu trốn tránh tôi?”

Lần này đến lượt Dương Chi không dám nhìn cậu, “Không có.”

“Gửi tin nhắn cậu cũng không trả lời, trong trường gặp cũng không được lâu, bây giờ điện thoại còn không nghe.”

“Điện thoại chỉ là ngoài ý muốn, thật sự là do tôi để im lặng mới không nhận được.” Dương Chi vội vàng giải thích.

“Cho nên chỉ có điện thoại là ngoài ý muốn, còn lại đều là cố ý?” Trịnh Nghiệp Duy nhướn mày.

“Cậu… sao cậu có thể nghĩ vậy được chứ.”

Trịnh Nghiệp Duy vươn tay, gõ nhẹ lên trán cô một cái, khóe miệng như có như không, “Tôi biết cậu đang nghĩ gì, nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ không làm ra chuyện khiến cậu không thoải mái đâu.”

Dương Chi xoa trán bị gõ đau, đuôi mắt phiếm hồng, cô và Trịnh Nghiệp Duy quen nhau cũng mười mấy năm, tất nhiên biết ý cậu là gì, tự chôn giấu tình cảm của bản thân xuống đáy lòng, cô cũng chưa từng thích ai, không hiểu đây là chuyện khó khăn tới mức nào, nhưng cô biết, nhất định là rất khổ sở.

Cô sợ sau khi Trịnh Nghiệp Duy tỏ tình với mình xong, cô không biết lựa chọn thế nào. Cũng sợ sau khi từ chối cậu, đến bạn bè bình thường cũng không thể làm nữa, cô tham luyến sự vui vẻ ấm áp cậu mang tới, nhưng lại lạnh lùng mà cư xử với cậu.

“Xin lỗi.” Dương Chi mím môi, ánh mắt kiên định, “Bây giờ tôi nói có thể không tốt, nhưng nếu cậu thật sự tỏ tình gì đó với tôi, tôi nhất định sẽ từ chối cậu!”

Trịnh Nghiệp Duy bị lời nói ngay thẳng của Dương Chi làm cho sửng sốt, một hồi lâu sau mới cười thành tiếng, “Tôi biết.”

“Vậy nhớ gửi địa chỉ nhà mới cho tôi.” Trịnh Nghiệp Duy giơ điện thoại mình lên, sau đó xoay người rời đi.

Ôn Đào vẫn chờ ở hành lang ký túc xá, xuyên qua cửa nhìn thấy Trịnh Nghiệp Duy đi rồi mới ra.

Thấy biểu tình Dương Chi giống như không dễ dàng, cô biết chuyện đã giải quyết xong.

Lúc tới nhà mới, Ôn Đào vì chuyện câu lạc bộ ở trường nên chỉ đơn giản dọn dẹp một chút rồi lập tức rời đi.

Trong phòng vô cùng sạch sẽ, nhưng Dương Chi vẫn quét dọn từ đầu, lúc xuống lầu vứt rác mới phát hiện cả người toàn mồ hôi.

“Tắm một cái đã.” Lười biếng vươn vai, Dương Chi cầm theo khăn tắm vào phòng tắm.

Lúc này Lục Mạch cách vách vừa lúc trở về, trong ngực còn ôm theo Hoa Chi, lúc đi qua cửa nhà Dương Chi, thấy cửa không đóng chặt mới biết hôm nay cô chuyển tới.

“Meow ~” Hoa Chi trong ngực đột nhiên dùng sức nhảy xuống, Lục Mạch không nghĩ tới nó đột nhiên nhảy xuống, không giữ lại kịp để nó chạy vào nhà Dương Chi.

Việc này hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của cậu, ngón tay cứng ngắc nghe tiếng mèo kêu trong phòng nhưng không ai nói chuyện, cậu nghĩ có thể là cô ra ngoài quên không đóng cửa.

Nhẹ nhàng gõ cửa một cái, bên trong không ai đáp lại, Lục Mạch hạ thấp vành nón đi vào, cởi dép, chỉ đeo tất đi vào phòng khách.

Dương Chi đang tắm mơ hồ nghe thấy có tiếng mèo kêu, nhưng sau khi tắt vòi hoa sen lại không nghe thấy gì nữa có chút sợ hãi, tùy tiện rửa sạch cơ thể, sau đó quấn khăn tắm đi ra.

Đập vào mắt chính là một người thân hình cao lớn đội mũ đen đứng trong phòng khách, tóc gáy Dương Chi đều dựng đứng lên.

Đối phương dường như nghe thấy động tĩnh của cô, đang chuẩn bị xoay người, Dương Chi nhìn mình đang quấn khăn tắm, hét lên một tiếng, “Trộm!” Sau đó cởi dép lê ném qua.

Lục Mạch bị tiếng thét làm cho hoảng sợ, sau đó bị dép lê ném đến trên người, trong lúc hoảng sở chỉ thấy Dương Chi cầm gây xông tới, chỉ có thể dùng tay chặn lại.

Ngay sau đó, một gậy thứ hai của Dương Chi lại tiến tới.

Lục Mạch đã có chuẩn bị né tránh dễ dàng, sau đó đoạt được cây gậy trên tay cô.

Thân thể Dương Chi lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống đất, Lục Mạch nhanh tay đỡ lấy vai cô, cảm giác mềm mại truyền tới khiến tim cậu cũng run lên.

“Dương Chi.” Giọng nói Lục Mạch trầm thấp, nghe thấy có chút yên tâm.

Lúc này Dương Chi mới ngẩng đầu nhìn cậu một cái, sau đó bịch một tiếng ngồi xuống đất, hốc mắt phiếm hồng, dáng vẻ kinh hãi, giọng nói ấm ức, “Sao lại là cậu.” Hù chết cô rồi.

Lục Mạch rời ánh mắt không được tự nhiên đi, gãi đầu giải thích, “Cậu không đóng cửa, mèo của tôi chạy vào trong, tôi gõ cửa nhưng không ai trở lời, cho rằng không có ai ở nhà, mèo của tôi còn kêu nhiều như vậy, sợ có chuyện gì nên tôi mới đi vào trong.”

Chỉ sợ đây là câu nói dài nhất đời này của Lục Mạch.

Dương Chi nghe xong cũng tỉnh táo, thẳng tới lúc nhìn dưới sofa có một chú mèo nhỏ đáng yêu chui ra, còn nhìn cô ‘meow’ một tiếng mới biết cậu nói thật.

Lý trí quay về, lúc này Dương Chi mới phát hiện mình ăn mặc chọc người thế nào, thấy Lục Mạch nghiêng người không nhìn, buồn bã trong lòng mới tiêu tan một chút.

“Cậu ở đây đợi chút.” Nói xong, Dương Chi đứng dậy về phòng, khóa trái cửa lại mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Lục Mạch nhìn Hoa Chi đang ở bên sofa nghịch đuôi, đáy mắt có chút ý cười, nghĩ thầm, “Làm tốt lắm Tiểu Hoa Chi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.