Mất Trí Nhớ - Trường Nhiên

Chương 42: Không thể thua



Khoảnh khắc đó, trong đầu Dương Chi chỉ còn lại giọng nói của Lục Mạch, cậu đứng dưới ánh mặt trời, cả người như phát sáng, ánh mắt nhất thời không thể dời đi nơi khác.

Xung quanh cũng yên lặng lạ thường, sau đó là tiếng hét chói tai kéo suy nghĩ của Dương Chi trở về.

Các bạn cùng lớp dường như uống chất k1ch thích, vẫy biểu ngữ trên tay rồi la hét.

Không biết chuyện gì xảy ra, sau khi lấy lại tinh thần, Dương Chi vô thức liếc nhìn ‘Thư tình’ đứng bên cạnh.

Quả nhiên sắc mặt ‘Thư tình’ trắng bệch, mím chặt môi, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lục Mạch.

Không nghi ngờ gì nữa, hành động của Lục Mạch đã cho cô ta biết nữ sinh này quan trọng với cậu như thế nào.

Nhưng cô ta không thể đoán ra, cô ta chưa từng nghe thấy nữ sinh mà Lục Mạch thích, cô gái tên Dương Chi này làm sao lại đột nhiên xuất hiện?

Trong lòng ‘Thư tình’ nghĩ gì đương nhiên Dương Chi đoán không được, nhưng không ngờ cô lại thấy trong lòng mình có chút vui vẻ, nhịn không được.

Thế cho nên khi nhìn về phía Lục Mạch, mặt mày đều mang theo ý cười.

Nhất thời Lục Mạch bị vẻ mặt tươi cừoi này làm cho lung lay, ngưng lại hồi lâu mới lấy lại được tinh thần.  

Điều này làm cậu nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp cô sau khi tốt nghiệp, khi ấy cô cũng cười như vậy khi nhìn thấy cậu.

—-

Đường đua mượn vật này chỉ có 200 mét, những thứ cần mượn cũng tương đối đơn giản nên rất nhanh đã đến nhóm của Dương Chi.

Tuy tâm trạng Khổng Nại Tích rất tồi tệ nhưng cô ta vẫn thi đấu rất nghiêm túc, dù sao đã thua Dương Chi ở mặt tình cảm, nếu để thua một lần nữa cũng quá không được.

Bây giờ Lục Mạch thích Dương Chi cũng không có gì lớn, sẽ luôn có cách khiến tình cảm của cậu thay đổi.

Lúc Khổng Nại Tích mải suy nghĩ thì nhóm bọn họ đã chuẩn bị lên thi đấu.

Ôn Đào đoạt lại ống giấy trên tay Lục Mạch, dẫn theo các bạn học cùng lớn, lại hét lên cổ vũ.

Dương Chi cử động khớp xương, tuy trước nay cô luôn giữ thái độ không quan trọng thắng thua, quan trọng là thái độ tham gia, nhưng nhìn ‘Thư tình’ bên cạnh, cô đột nhiên muốn thắng.

Dù sao thì Lục Mạch cũng đã cổ vũ cho cô.

“Không thể thua.”

Đây là suy nghĩ trong lòng của hai nữ sinh.

Khi tiếng súng báo hiệu vang lên, cả hai cùng đưa tay vào thùng giấy với tốc độ như nhau.

Rút tờ giấy ra, nhìn thấy vật phẩm được viết trên đó, mắt Dương Chi sáng lên, mang theo ý cười chạy thẳng đến khán đài chỗ Lục Mạch đang đứng.

Lục Mạch dựa vào lan can của khán đài, hơi nghiêng người về phía trước, nhìn thấy Dương Chi đang chạy về phía mình cầm tờ giấy, khóe miệng đầy ý cười hỏi, “Đồ vật cần tìm có ở trên người tôi sao?”

“Đúng đúng đúng.” Dương Chi gật đầu như một mổ gà thóc, rồi ngước đầu nhìn Lục Mạch, vẫy tờ giấy trong tay, “Cho tôi kẹo.”

Lục Mạch khẽ cười, rồi từ trên khán đài đưa phần kẹo còn lại trong túi cậu cho Dương Chi phía dưới.

“Gần đây cậu thật sự rất thích cười.” Dương Chi suýt chút nữa bị nụ cười của Lục Mạch câu hồn, ổn định lại trái tim nhỏ đang đập loạn, nhận được kẹo lập tức chạy thẳng đi không nhìn lại tiến về vạch đích.

Lục Mạch nghe được lời nói của Dương Chi thì theo bản năng mà sờ lên miệng, quả thực thấy bản thân trong khoảng thời gian này đã cười vui vẻ rất nhiều.

Đây là chuyện tốt, không phải sao?

Đầu bên kia, Khổng Nại Tích nhìn hàng chữ trên tờ giấy, cau mày trực tiếp bỏ thi đấu, tuy cô ta rất muốn thắng Dương Chi, nhưng trước mặt mọi người ai sẽ đưa băng vệ sinh cho cô, tặng cô băng vệ sinh để so tài.

Con mẹ nó, ma quỷ viết vật phẩm sao? Thật quá bi3n thái!

Vì Dương Chi là người đầu tiên tìm thấy vật phẩm nên mặc dù chạy không quá nhanh nhưng cuối cùng vẫn về đích đầu tiên.



Sau Dương Chi kết thúc thi đấu, Lục Mạch không có lý do gì để ở lại đây.

“Muốn cùng nhau về không?” Lục Mạch nhìn Dương Chi đang ngồi trên khán đài uống nước.  

“Hả?” Trong miệng Dương Chi ngậm một ngụm nước, nhìn các bạn học trên khán đài, nuốt ngụm nước rồi đáp, “Có thể, để tôi hỏi Đào Từ đã.”  

Lục Mạch gật đầu nhìn cô đi về phía Ôn Đào.

Ôn Đào nghe thấy Dương Chi nói sẽ về nhà, cô ấy nhìn về hướng của Lục Mạch đứng, sau đó lắc đầu, “Cậu và Lục Mạch về trước đi. Tớ phải đến câu lạc bộ sau khi trận đấu kết thúc.”

“Vậy được rồi, tớ đi trước đây.” Dương Chi không phải là không muốn ở lại cổ vũ các bạn học khác nhưng cô biết nếu cô không đi, nhất định Lục Mạch cũng sẽ ở lại đây, chân của cậu đang bị thương nên cô không muốn cậu phải ở lại.

Vẫy tay chào tạm biệt các bạn trong lớp, Dương Chi đỡ Lục Mạch ra khỏi khán đài lướt qua những ánh mắt mập mờ của các bạn học.

“Cậu tới đây kiểu gì?” Dương Chi có chút tò mò “Không thể lái xe phải không?”

“Không phải, tôi nhờ một người bạn đưa đến đây. Anh ấy đang chờ ở cửa.” Lục Mạch nhẹ nhàng dựa vào người Dương Chi, không dồn trọng lượng cơ thể lên người cô.

“Vẫn đang đợi ở cửa sao?” Dương Chi có chút kinh ngạc.

“Đúng vậy, trước đó cậu đã gặp qua người này ở KTV, tên anh ấy là Quý Nhiễm.” Lục Mạch nói.

“Ồ…” Dương Chi xấu hổ cười một tiếng, cô thật sự không muốn nhớ lại dáng vẻ mất mặt ở KTV ấy, nhưng lúc đó quả thực có một người đàn ông đang ngồi trong ghế lô.

Khi đến bãi đậu xe bên ngoài khuôn viên trường, Dương Chi nhìn thấy người không ngờ tới.

Người phụ nữ tên Thẩm Cận, người đã đưa cô đến trường lần trước.

Tay cầm điếu thuốc, cúi đầu nghịch điện thoại trên tay, vẻ mặt có chút cô đơn, như thể cô ấy là người duy nhất còn sót lại trên thế giới này.

Dương Chi đột nhiên không thích cảm giác này, vẫy tay kêu to, “Chị Thẩm Cận.”

Kéo Thẩm Cận ra khỏi thế giới của riêng mình trở lại với thực tại.

“Ồ, bọn cậu ra rồi.” Thẩm Cận dụi điếu thuốc trong tay, ném vào thùng rác, mỉm cười nhìn bọn họ.  

“Quý Nhiễm đâu.” Lục Mạch liếc mắt nhìn bãi đỗ xe, không nhìn thấy xe Quý Nhiễm, nhíu màu hỏi.

“Nhìn thấy tôi đến, anh ta lập tức bỏ chạy rồi.” Nhắc tới Quý Nhiễm, theo bản năng Thẩm Cận lại móc điếu thuốc, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trong veo của Dương Chi, cười khổ rồi thu hồi tay lại.

Thế nào cũng không thể dạy hư trẻ nhỏ được không phải sao?

“Anh ta thật không có tiền đồ.” Lục Mạch híp mắt, vẻ mặt có chút lạnh lùng.

Dương Chi vô thức kéo góc áo Lục Mạch, cậu lập tức dịu dàng nhìn cô, “Không sao, chúng ta lên xe trước.”

Tốc độ thay đổi sắc mặt này khiến Dương Chi không biết nên nói gì mới đúng.

“Cô biết bây giờ anh ta đang ở đâu không?” Sau khi lên xe Lục Mạch hỏi.

“Ở nhà, anh ta đã thay khóa cửa rồi, bây giờ tôi không vào được.” Thẩm Cận nói tới điều này thì cười lạnh một tiếng.

Lục Mạch nhìn Dương Chi đang ngồi sang một bên, thấp giọng dò hỏi, “Cậu có thể đi cùng tôi tìm Quý Nhiễm không?”

“Có thể.” Dương Chi vội vàng gật đầu, có vẻ như sắp xảy ra chuyện gì khủng khiếp.

“Trực tiếp lái xe đến nhà Quý Nhiễm, không mở cửa thì phá cửa đi.” Lục Mạch mỉm cười sau khi được sự đồng ý của Dương Chi, rồi nói với Thẩm Cận.

Thẩm Cận đạp mạnh chân ga, “Bà đây đã sớm muốn phát nát cửa nhà anh ta rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.