Mất Trí Nhớ - Trường Nhiên

Chương 44: Không vui



Lời cầu hôn đột ngột của Quý Nhiễm, chưa kể đến việc Thẩm Cận ngẩn người, ngay cả Lục Mạch cũng có hơi ngây người. cũng có chút choáng váng.

Là người chứng kiến màn cầu hôn, ngoài mặt Dương Chi rất bình tĩnh, nhưng trong nội tâm lại không kiềm chế mà hét chói tai, cô không biết chuyện gì đã xảy ra giữa chị Thẩm Cận và người đàn ông kia, cho nên cô không có cảm giác khiếp sợ hay sửng sốt.

Nhưng những người xung quanh đều không lên tiếng nên Dương Chi thành thật ngồi xuống, tay gắt gao víu chặt quần để giảm bớt sự kích động trong lòng.

“Anh đang đùa gì vậy?” Thẩm Cận đột nhiên cảm thấy nhiệt độ lòng bàn tay đang đặt ở chân mình ngày càng nóng lên, cô rụt chân lại, thậm chí nhìn Quý Nhiễm với dáng vẻ phòng bị.

Đúng là cô muốn ở bên Quý Nhiễm, nhưng nếu Quý Nhiễm chỉ xuất phát từ áy náy muốn bù đắp cho cô, ngỏ lời kết hôn với cô, cô cũng sẽ không vui vẻ.

Thứ Thẩm Cận muốn chỉ là một câu nói ‘Anh yêu em’ của Quý Nhiễm, cho dù cuối cùng hai người có thể không ở bên nhau thì cũng không sao cả.

Thẩm Cận chỉ không thích việc Quý Nhiễm trốn tránh mình, cô chỉ muốn đối mặt trực tiếp với mối quan hệ này, không cần áy náy bù đắp.

Sự né tránh của Thẩm Cận khiến tay Quý Nhiễm khựng lại giữa không trung, sau đó anh vươn tay về phía trước, rồi kéo đôi chân đang cố né tránh của cô lại.

“Anh đang nghiêm túc.”

Nói xong, Quý Nhiễm không cúi đầu nữa, ngẩng đầu nhìn Thẩm Cận đang có phần lúng túng, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy.

Thẩm Cận không nói chuyện, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, người đàn ông mà cô đã yêu thầm nhiều năm.

“Thật ra ngày hôm qua anh nằm mơ, mơ thấy em rời xa anh, trong mơ anh đã phát điên đi tìm em, nhưng vẫn không tìm thấy em.” Quý Nhiễm tiếp tục x0a nắn vết bầm tím ở chân Thẩm Cận, như đang nói với cô và chính bản thân mình.

“Trong giấc mơ em nói em không còn yêu anh nữa, rời xa anh.”

“Mà anh rõ ràng là có tình cảm với em, nhưng lại không dám thừa nhận.”

“Anh suy nghĩ hồi lâu, nếu như trong hiện thực em nói muốn rời đi, đi đến một nơi mà anh không thể tìm được, khả năng anh sẽ phát điên để tìm em mất.”

“Hôm nay nhìn thấy em rồi bỏ trốn, thật ra chỉ là không biết mở miệng nói gì với em, nhưng khi thấy em đứng ngoài cửa, em còn chưa nói là sẽ bỏ đi vậy mà anh còn đẩy em ra xa.”

“Bây giờ anh rất hối hận rồi, Thẩm Cận, lẽ ra ngay từ đầu anh không nên đẩy em ra xa.”

Chuyện này khiến Thẩm Cận thực sự choáng váng, cô không biết mình nên phản ứng như thế nào mới đúng, chỉ là cô rất muốn khóc, nhưng là vui sướng đến phát khóc.  

“Anh sẽ cho em thời gian để cân nhắc, có muốn gả cho anh hay không, anh đang rất nghiêm túc chứ không phải vì áy náy với em.” Quý Nhiễm hiểu tính cách Thẩm Cận, nhất định cô sẽ nghĩ là do anh muốn đền bù nên mới đề nghị kết hôn với cô.

“Gả.” Thẩm Cận nói như thì thầm.

“Hả?” Quý Nhiễm không nghe rõ, hơi tiến về phía trước.

“Em nói, em đồng ý!” Thẩm Cận nghẹn một hơn, lớn tiếng hét bên tai Quý Nhiễm.

“A…” Quý Nhiễm xoa lỗ tai, mặc dù nghe rõ nhưng anh vẫn thăm dòi hỏi một câu, “Thật không?”

“Anh đang trêu đùa em sao?” Tính tình nóng nảy của Thẩm Cận trở lại, giơ chân đặt vào người Quý Nhiễm.

“Không, không, đừng cử động chân còn đang bị thương.” Quý Nhiễm vội vàng đè lại hai chân đang đạp lung tung của cô, lúc này khoảng cách giữa hai người dường như đột nhiên biến mất không chút tăm tích.

Dương Chi thấy bầu không khí không sai biệt lắm, thầm vỗ tay tán thưởng, vẻ mặt tươi cười không giấu nổi, người khác không biết còn tưởng rằng cô được cầu hôn.      

Ngón tay Lục Mạch gõ nhẹ nhàng lên sô pha, vẻ mặt có chút ngưng trệ.

“Quý Nhiễm, anh ra đây nói chuyện một lúc.” Lục Mạch đứng dậy đi về phía ban công.

Nháy mắt Dương Chi nhận ra được cảm xúc biến hóa của Lục Mạch, theo bản năng ý cười ở khóe miệng thu liễm lại.

Quý Nhiễm xoa đầu Thẩm Cận, làm rối loạn tóc cô ấy, gương mặt bất mãn bước đến ban công.

Trong phòng chỉ còn lại Dương Chi và Thẩm Cận, hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

“Xin lỗi, khiến em chê cười rồi.” Thẩm Cận sửa sang tóc, thiếu chút nữa quên ở đây còn có những người khác.

“Không có, không có, em rất vui khi được chứng kiến ​​một màn cầu hôn hạnh phúc như vậy.” Dương Chi vội vàng lắc đầu, đây không phải chuyện mất mặt, chính là bị ăn phải thức ăn cho chó rất lớn mà thôi.  

“So với chị, em sẽ hạnh phúc hơn.” Thẩm Cận nâng cằm, lúc này tâm tình thoải mái, thật sự xuất phát từ nội tâm nói ra.

“Hả?” Dương Chi sửng sốt một chút.

“Em không thấy rằng em và Lục Mạch giống như đã ở bên nhau nhiều năm sao?” Thẩm Cận nói, “Cậu ấy dường như nói là đang theo đuổi em, nhưng thực ra đã coi em là người yêu của mình, mặc dù đôi khicòn ngại ngùng, nhưng không phải em cũng không phản kháng cảm giác này sao?”

Dương Chi há miệng th ở dốc, cô không thể phản bác lại lời nói của Thẩm Cận, bởi cô đột nhiên nhận ra đúng là như vậy.

Thẩm Cận lại lên tiếng, “Bây giờ chị nói những lời này có thể là hơi tọc mạch chuyện người khác, nhưng chính chị đã từng trải qua mối quan hệ đó, vì vậy chị cũng không muốn hai em sẽ đi đường vòng hay bỏ lỡ nhau.”

“Chị quen Lục Mạch đã lâu, ấn tượng về cậu ấy là một người rất dễ rút lui. Dù là bạn bè hay những mối quan hệ khác, ít ai có thể chịu đựng được tính khí lạnh lùng của cậu ấy. Mặc dù chị và cậu ấy quen biết nhau, nhưng thành thật mà nói, giao tiếp giữa hai bọn chị ít đến đáng thương.”

“Chị nhận ra cảm xúc của Lục Mạch thay đổi, chính là khi em ở bên cạnh cậu ấy, cách nói chuyện ấm áp hơn, cười cũng nhiều hơn. Thực ra chị cũng thấy kỳ lạ, chỉ mới một thời gian không gặp thôi mà ảnh hưởng của em tới Lục Mạch rất lớn.”

“Nhưng em biết điều này có ý nghĩa gì không? Chính là vị trí của em trong lòng Lục Mạch quan trọng hơn em nghĩ rất nhiều. Chị không biết em đánh giá Lục Mạch ra sao, cho nên sẽ không ép buộc duyên phận này, chị chỉ muốn nói Lục Mạch là một người con trai tốt, có thể là kiệm lời, không biết chăm sóc con gái, đôi khi lạnh lùng, nhưng chị có thể nhìn ra Lục Mạch thật sự rất thích em.”

Lời nói của Thẩm Cận khiến Dương Chi hồi lâu không thể đáp lời.

Cách đối xử của Lục Mạch đối với cô trong khoảng thời gian này gần như khiến cô quên mất rằng cậu đã từng là một thiếu niên vô cùng lạnh lùng.

Dương Chi trầm mặc hồi lâu, Lục Mạch và Quý Nhiễm đã từ ban công trở lại.

“Đang nói chuyện gì vậy, còn tránh mặt bọn em.” Thẩm Cận tò mò hỏi.

“Thằng nhóc Lục Mạch này đánh anh, bảo anh phải đối xử tốt với em.” Quý Nhiễm cười nói.

Ngược lại Thẩm Cận nhìn Lục Mạch hai lần, trước kia thấy cậu không quan tâm  đến những chuyện này, ảnh hưởng của Dương Chi lớn đến mức khiến người ta không nhịn được mà cảm thán.

“Muộn rồi, chúng tôi về trước.” Lúc Lục Mạch nói lời này, mặt mày cũng không lộ ra cảm xúc gì, nhưng trực giác Dương Chi mách bảo là cậu đang không vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.