Mất Trí Nhớ - Trường Nhiên

Chương 48: Nhờ vả



“Sao ngây người vậy?” Dương Chi thấy Ôn Đào đột nhiên thất thần, tò mò hỏi, “Đang suy nghĩ gì thế?”

“Hả?” Ôn Đào định thần lại, ánh mắt nhanh chóng thu liễm lại rồi nở nụ cười, “Đang nghĩ xem hôm đó cậu mặc đồ gì mới có thể gây kinh ngạc với mọi người.”

“Không cần quá phô trương, dù sao thì đó cũng là buổi tiệc của cả lớp chứ không phải buổi tiệc của riêng tớ.” Dương Chi vội vàng nói.

“Ừ, tớ biết tớ biết.” Ôn Đào không chút để ý đáp lời.

Họp lớp xong, Ôn Đào đến câu lạc bộ không có về nhà ngay, Lục Mạch bị Chu Tĩnh lôi kéo, sống chết muốn cảm ơn Lục Mạch.

“Không được, tôi phải đưa Dương Chi về nhà.” Lục Mạch nhíu mày từ chối.

“Không sao, hôm nay tôi sẽ tự về.” Dương Chi vội vàng nói, cô không muốn để quan hệ giữa Lục Mạch và các bạn trong lớp không duy trì tốt.

Lục Mạch nhìn chằm chằm Dương Chi một hồi, nhận ra cô thực sự muốn tự đi về, bất đắc dĩ trả lời, “Được, cậu về chú ý an toàn, về đến nhà thì báo cho tôi.”

“Được, hôm nay tới phiên tôi trực nhật, sau khi quét dọn xong tôi sẽ về nhà ngay.” Dương Chi gật đầu, cười đáp.

Lúc này Lục Mạch mới không chút tình nguyện nào lập tức bị Chu Tĩnh kéo đi.

Dương Chi và một vài bạn học ở lại cùng nhau dọn dẹp phòng học. Sau khi hoàn thành xong công việc thì trực tiếp đi về nhà.

Ngược lại, không nghĩ lúc xuống lầu, Dương Chi thấy bóng dáng lén lút của ai đó, mặc một chiếc áo khoác dệt kim màu trắng, thỉnh thoảng nhìn ra tòa nhà bên ngoài của tòa nhà dạy học.

“Phương Bối Thần?” Dương Chi hơi kinh ngạc.

Không sai, bóng dáng lén lút này chính là Phương Bối Thần. em gái không cùng huyết thống của Lục Mạch.

“Chị dâu ~” Phương Bối Thần đang nhìn vào trong tòa nhà, tự nhiên nhìn thấy Dương Chi đang chuẩn bị đi ra, phấn khích muốn nhảy dựng lên, vội vàng vẫy tay với Dương Chi.

Dương Chi nhịn không được co giật khóe miệng, cô ấy có biết nói từ ‘chị dâu’ đã thu hút biết bao nhiêu người chú ý không! May mắn thay, các bạn học trong lớp không ở đây.

“Sao cậu lại ở đây, đợi Lục Mạch sao? Cậu ấy không có ở đây.” Dương Chi đi về hướng Phương Bối Thần.

“Không phải, em đang đợi chị, em vừa thấy anh trai em rời đi. Thấy chị không đi cùng anh ấy cho nên em mới đợi chị ở đây.” Phương Bối Thần cười nói.

Dương Chi hơi mở to mắt, “Cậu đợi ở đây lâu chưa? Không lo hôm nay tôi không đến trường sao? Hoặc đi cửa khác về?”

“Đây không phải là đang đợi chị sao.” Phương Bối Thần không suy nghĩ gì khác, chờ Dương Chi không phải điều tốt sao.

“Chờ tôi để nói chuyện gì sao?” Dương Chi chỉ vào cái ghế tựa ở bên đường cách đó không xa nói, “Ra đó ngồi nói chuyện đi.”

“Thật ra cũng không có chuyện gì.” Phương Bối Thần ngượng ngùng gãi đầu, vừa đi vừa nói, “Tuần trước em đã nói cho chị về mẹ em… à chính là mẹ ruột của anh trai em, tuần này là sinh nhật mẹ em, thực ra là hôm nay.” 

“À… tôi thật sự không thể giúp cậu chuyện này.” Dương Chi thực sự không muốn can thiệp quá nhiều vào lựa chọn của Lục Mạch về phương diện này.

“Không, không, em không đến để nhờ chị thuyết phục anh trai em.” Phương Bối Thần xuống ghế, lười biếng duỗi eo rồi dựa vào lưng ghế như trút bỏ được gánh nặng.

“Thật ra vài ngày trước, em đã nói chuyện với anh trai em, từng đề cập đến chuyện này rồi.” Phương Bối Thần nhìn chằm chằm vào bầu trời xanh, tiếng sào sạt của những chiếc lá ngả vàng bị gió thổi, suy nghĩ của cô ấy cũng cuốn xa theo.

“Lục Mạch không đồng ý sao?” Dương Chi ngồi xuống cùng, nghiêng đầu hỏi cô ấy.

“Cũng đoán được sẽ như vậy.” Phương Bối Thần thu hồi ánh mắt nhìn trời, nhìn về phía Dương Chi, “Em không phải tới nhờ chị giúp em thuyết phục anh ấy, nhưng có một bức thư, muốn nhờ chị chuyển đến Lục Mạch.”

“Thư?” Dương Chi nghi hoặc hỏi.

“Đúng vậy, là… bức thư do mẹ Lục Mạch viết.” Phương Bối Thần lo lắng rằng cô ấy nói ‘mẹ em’ sẽ khiến Dương Chi nghĩ đó là mẹ ruột của cô ấy, vội vàng sửa lời thành mẹ của Lục Mạch, rồi lấy phong thư trong ba lô mình ra.

Chuyện này càng làm Dương Chi khó hiểu, “Sao lại nhờ tôi chuyển bức thư quan trọng này thế? Cậu trực tiếp đưa cho Lục Mạch không phải sẽ tốt hơn nhiều sao?”

Phương Bối Thần xấu hổ cười, “Em sợ đưa cho anh ấy, anh ấy sẽ vứt nó vào thùng rác.”

“Ồ…” Dương Chi sáng tỏ, hiểu sẽ có khả năng này.

“Vậy nên chỉ có chị mới giúp em được chuyện này.” Phương Bối Thần nhìn Dương Chi với ánh mắt vô tội, đáng thương.

“Chuyện này… có thể giúp, nhưng tôi không chắc rằng cậu ấy sẽ mở ra đọc nó đâu.” Dương Chi do dự, đối mặt với ánh mắt đáng thương của Phương Bối Thần, bất đắc dĩ đồng ý.

“Chị dâu! Em biết chị là người tốt nhất!” Phương Bối Thần đang chờ đợi lời nói của Dương Chi, hai mắt sáng lên, lập tức đứng dậy, vội vàng đưa phong thư trong tay cho Dương Chi, vẻ mặt không giấu được sự chờ mong.

Dương Chi nhìn phong thư vàng sẫm trước mặt, cười khổ nhận lấy, chỉ hy vọng Lục Mạch đừng nói rằng cô xen vào việc của người khác.

“Vậy em không làm lãng phí thời gian của chị nữa, chị dâu, em về trước đây.” Phương Bối Thần nhìn thấy Dương Chi nhận lấy phong thư thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, thực sự lo lắng Dương Chi sẽ đổi ý.

“Được, tạm biệt.” Dương Chi vẫy tay, tay còn lại cầm phong thư, cảm thấy thật nóng bỏng tay.

Nhìn chằm chằm vào phong thư một hồi, Dương Chi bất đắc dĩ thở dài rồi đứng dậy về nhà, nhận đã nhận, đổi ý cũng không kịp, chỉ hy vọng Lục Mạch sẽ không vì chuyện này mà không vui.



Lúc Lục Mạch quay về thì trời cũng đã hơi tối, lúc đi ngang qua cửa nhà Dương Chi, cậu do dự một lúc, cuối cùng quyết định không quấy rầy cô đi nghỉ ngơi.

Ai biết rằng ngay khi vừa định nhập mật khẩu, cửa phòng Dương Chi đã mở ra.

Lục Mạch nghiêng đầu, liếc mắt thì nhìn thấy Dương Chi đang mặc một chiếc áo len mỏng màu hồng nhạt rộng rãi, mái tóc xõa ra có vài ngọn tóc vẫn còn hơi ướt, như thể vừa mới sấy khô tóc, đứng ở khe cửa nhìn về phía cậu, giống như con thỏ nhỏ sợ hãi gặp bà ngoại sói.

“Lục Mạch, cậu về rồi sao.” Dương Chi mở cửa bước ra, vẻ mặt có chút phức tạp, giống như việc Lục Mạch trở về là chuyện đặc biệt quan trọng.

Lục Mạch nhướn mày, trực giác mách bảo sắp có chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thấy quần áo Dương Chi mặc, cậu chỉ có thể rút tay đang chuẩn bị nhập mật mã, “Cậu có chuyện gì muốn tìm tôi sao, bây giờ rất lạnh, không muốn mình bị cảm thì vào nhà mặc áo khoác đi.”

“À, được, cậu đợi tôi một lúc.” Dương Chi vội vàng chạy về rồi chạy ra ngoài lần nữa.

Lục Mạch ngước mắt nhìn Dương Chi, lập tức vui vẻ, Dương Chi mặc chiếc áo khoác long xù màu nâu, trông như một con gấu nhỏ đáng yêu.

“Vào nhà nói chuyện đi.” Lục Mạch mở cửa nhà, nghiêng người để cô vào trước.

Dương Chi đút tay vào túi áo, sờ phong thư, cắn răng vào hang sói của Lục Mạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.