Mặt Trời Của Anh, Satan Của Em

Chương 1-1-2



Đại học G – trường đại học nổi tiếng nhất cả nước, với trang thiết bị đầy đủ và lực lượng giáo viên hùng hậu. Không những giáo viên đều là người có uy tín trong ngành giáo dục, mà còn là những người tốt nghiệp từ trường này ra, có rất nhiều công ty lớn từ khắp mọi nơi muốn mời họ về làm, hơn nữa còn có rất nhiều nhân vật quan trọng của giới chính trị, giới kinh tế muốn đưa con tới trường này học, cho nên Đại học G dần trở thành trường học quý tộc, vì vậy mặc dù học phí đắt quá mức bình thường, nhưng nguyện vọng đầu tiên của học sinh vẫn là trường này.

Tháng chín ở Đại học G, ánh mặt trời ấm áp rọi xuống sân trường, khắp nơi đều là tiếng con trùng kêu, tiếng chim hót, một cảnh tượng tràn đầy sức sống.

Một chiếc Rolls-Royce màu đen sang trọng im lặng dừng ở cửa trường Đại học G, hấp dẫn vô số ánh mắt của người đi đường, cũng làm cho bảo vệ ở cổng trường Đại học G và bảo vệ trong phòng thường trực xốc lại 12 vạn phần tinh thần, cực kì phô trương, chắc chắn là nhân vật quan trọng đến.

Ngồi ở ghế lái, tài xế mặc đồng phục cung kính xuống xe, vòng qua đầu xe đến chỗ ngồi phía sau, khom lưng 90 độ mở cửa xe: "Thiếu gia, cậu đã đến trường học." Giọng tràn đầy cung kính.

Một đôi giày thể thao WEIDA màu trắng lộ ra ở cửa xe, ngay sau đó, một thân hình cao lớn màu trắng từ trong xe bước ra.

A! Dù là người đi đường hay bảo vệ đều lặng lẽ than thở một tiếng. Đẹp trai quá!

Mái tóc đen nhánh dài tới eo được buộc lên bằng một sợi dây lụa màu xanh nhạt, làn da trắng nõn mịn màng, trên khuôn mặt trái xoan lạnh lùng là một đôi mắt to, xinh đẹp mê người. Sống mũi cao thẳng kết hợp với đôi môi trái tim phấn hồng xinh đẹp. Anh đẹp trai đến mức tinh xảo, đẹp trai đến mức khó tin nổi, nhưng lại là vẻ đẹp trai mang theo khí chất u ám, khiến người khác cảm thấy giống như Quỷ Satan, trong lòng thầm sợ hãi.

Nếu là con cưng của thần, vì sao lại tản ra hơi thở tà mị khiến cho lòng người sợ hãi?

Nếu như...... trên người của anh không tản ra hơi thở mà lại khiến cho người khác sợ hãi kia, thì chắc chắn sẽ là một hình ảnh tuyệt mỹ khiến cho mọi người phải dừng chân thưởng thức.

Cố nén sự kích động đến phát run, bảo vệ ra khỏi phòng thường trực, lạnh quá. Càng lại gần người trẻ tuổi trước mắt, ông đổ mồ hôi lạnh càng nhiều. Chưa bao giờ thấy một người đã bốn mươi tuổi như ông lại có thể sợ một chàng trai trẻ mới có hai mươi tuổi. Cố gắng dừng lại đứng trước người kia năm bước, bảo vệ trường nhún nhường lễ phép hỏi: "Xin hỏi các cậu tới tìm người hay là......"

"Thiếu gia nhà chúng tôi năm nay là sinh viên trao đổi của trường Đại học Tokyo, xin hỏi phòng hiệu trưởng ở đâu?" Tài xế đứng sau lưng người trẻ tuổi tiến lên một bước trả lời thay. Anh biết, thiếu gia luôn không thích nói chuyện với nhiều người.

"Năm nay Đại học Tokyo có sinh viên trao đổi sao?" Bảo vệ vội sắp xếp lại thông tin trong đầu mình, năm nay Đại học Tokyo chỉ trao đổi một người - "Chẳng lẽ... ngài chính  là, là Thanh Thủy Ngự Thần?" Sau khi nhìn thấy tài xế gật đầu, đôi mắt của bảo vệ liền mở to, nhìn về phía người trẻ tuổi đang nhắm mắt, tỏa ra hơi thở tà mị. Anh chính là con trai duy nhất của Tổng giám đốc Thanh Thủy Long Giới – Tổng giám đốc của tập đoàn Thanh Thủy lớn thứ ba Nhật Bản, người thừa kế duy nhất của gia tộc Thanh Thủy!

Lẩm bẩm nói ra vị trí phòng của Hiệu trưởng, bảo vệ ngây ngốc đứng tại chỗ khoảng 30 phút......

※ ※ ※

"Ai......" Tiếng thở dài thứ 101 lần nữa truyền ra từ trong phòng làm việc của câu lạc bộ truyền thông, Lăng Hảo Hảo ngồi cạnh bàn tròn chuyên dụng trong phòng họp của câu lạc bộ truyền thông, một tay chống cằm, không nhịn được mà thở dài.

Sự ngu ngốc khi còn trẻ đã dẫn đến kết quả thê thảm ngày hôm nay, nói cô tự làm tự chịu cũng không quá đáng. Nhớ năm đó khi mới vào trường năm nhất, chưa quen cuộc sống ở đây, cô dễ dàng bị chủ tịch câu lạc bộ Triệu học năm ba dùng một xiên mực nướng và một hộp sữa tươi kéo vào câu lạc bộ truyền thông.

Ở câu lạc bộ truyền thông rỗi rãi hơn một năm cho đến khi học trưởng Triệu tốt nghiệp đại học, anh ta liền phóng khoáng vỗ mông rời đi, mà trước khi đi còn không quên đặt gánh nặng của chủ tịch câu lạc bộ lên người cô, thời gian hạnh phúc của cô coi như hoàn toàn kết thúc. Không phải cô than phiền nhưng chủ tịch các câu lạc bộ khác so với câu lạc bộ truyền thông đều tốt hơn nhiều. Giống như cô, chẳng những phải chống đỡ cả câu lạc bộ truyền thông, mà còn phải đi khắp nơi bắt những thành viên "chạy trốn".

Điều đáng mừng duy nhất là câu lạc bộ truyền thông ít thành viên đến đáng thương, tính cả cô cũng chỉ có mười người, người mới nhất là vào ngày nhập học năm ngoái cô vất vả lắm mới chiếm được lợi thế mà cướp về. Vốn nghĩ rằng vẻ mặt của người mới Hứa Thiên Ái trông hiền lành như vậy, nhất định sẽ rất nghe lời mà viết nhiều bài báo, giảm bớt gánh nặng cho cô. Ai ngờ mới vào trường, liền bị chủ tịch Hội học sinh Tư Hiên Dật theo đuổi, điên cuồng rơi vào bể tình, cách đây không lâu vừa tổ chức lễ đính hôn.

Từ đó về sau, chỉ thấy Tiểu Ái vào cửa hội học sinh, không thấy cô trở lại cửa câu lạc bộ truyền thông. Xem ra đi tìm tay mơ mới có vẻ còn có hi vọng hơn là trông cậy vào Tiểu Ái trở về viết báo.

Trừ tay mơ Hứa Thiên Ái ở ngoài, còn những người khác càng không phải nói, trong đó có một người tên là Phi Đắc mà cô chưa bao giờ thấy bóng dáng, họp không đến, giao bản thảo cũng không đến, thậm chí ngay cả khi cô muốn đuổi anh ta ra khỏi câu lạc bộ, anh ta cũng có thể không quan tâm, cô tức giận coi anh ta là âm hồn, cứ bỏ mặc đó.

Ngoài ra còn mấy người khác thì ai cũng lười, vốn tưởng mình đã rất lười, ai ngờ bọn họ còn lười hơn cô, gửi gắm hi vọng lên người bọn họ, cô thà gửi hy vọng vào chính bản thân mình còn hơn.

Ít ra, cô nghỉ hè vẫn còn cố sống cố chết viết ra một bài báo, coi như "Chất" không thể cao nhưng "Lượng" cũng phải có. Mà mấy người lười biếng kia, ngay cả một tiêu đề cũng lười viết, tới ngày khai giảng cô giục họ nộp bản thảo, họ còn rất "thành thật" mà nói với cô họ "quên". Cô giận đến mức suýt chút nữa hộc máu chết ngay tại chỗ. Thật là một đám người vô sỉ, xem ra lúc nào đó cô nên dạy bảo mấy người kia thật tốt, để bọn họ biết ai mới là lão đại.

"Ai......" Tiếng thở dài thứ 102 lần nữa truyền ra từ miệng Lăng Hảo Hảo, trong âm thanh tràn đầy bất đắc dĩ.

Thối quá, phòng làm việc của câu lạc bộ ở ngay cạnh toa-lét giống như sự thất bại của câu lạc bộ truyền thông, cho dù cô có xịt hết một chai nước hoa nhưng trong không khí vẫn có mùi hôi, và cứ hai ba phút lại truyền đến âm thanh xả nước. Ai, tai thính quá cũng thật khổ, ai bảo độ cách âm của vách tường và cánh cửa không thông qua chứng thực chất lượng IS9002, muốn không nghe thấy cũng khó.

"Chủ tịch, cậu đừng than thở nữa được không."  Khang Mỹ Lệ ăn mặc mát mẻ ở bên cạnh vừa cắn hạt dưa vừa nói. Nghe chủ tịch thở dài khiến cho tâm trạng cắn hạt dưa của cô cũng không còn.

"Muốn tôi không than thở?" Âm thanh than thở bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt tràn đầy lửa giận quét mắt nhìn đám người đang nói chuyện quanh bàn tròn một lần: "Vậy mấy con rùa các người mau nộp bản thảo cho tôi đi!" Hung hăng ngửa đầu uống một ngụm sữa tươi, Lăng Hảo Hảo tức giận quát. Cứ tiếp tục như vậy, câu lạc bộ truyền thông không sớm thì muộn cũng giải tán trên tay cô, cô cũng không muốn trở thành chủ tịch cuối cùng của câu lạc bộ, để lại tiếng xấu muôn đời.

Âm thanh gầm thét vây quanh câu lạc bộ truyền thông một lúc, vây quanh cái bàn tròn chất đầy hạt dưa, nhưng động tác ăn uống, nói chuyện của đám người kia vẫn không dừng lại. Âm thanh uống bia "ừng ực, ừng ực" của người nào đấy vang lên trong cổ họng, bình tĩnh như không hề nghe thất tiếng quát giận dữ, mà chỉ là nhạc nhẹ thoáng qua.

Cuộc họp của câu lạc bộ truyền thông từ trước đến nay đều như vậy, tháng nào cũng họp một lần, mọi người vây quanh cái bàn ăn một bữa, tâm sự, nhờ vào việc đó mà tiêu hết số tiền ít ỏi của câu lạc bộ. Tiền nha, sinh không tự nhiên đến, chết không thể mang theo, không bằng cứ xài thoải mái.

Thấy sự giận giữ của mình chưa đủ khiến cho đám người kia có cảm giác áy náy, Lăng Hảo Hảo đành chủ động ra trận, trực tiếp chĩa mũi dùi về phía người ngồi bên cạnh cô, đang gác đôi chân lên bàn, trong miệng còn không ngừng nhai kẹo cao su - Phó chủ tịch câu lạc bộ truyền thông: "Này, Hạ Thạch, cậu chết đi! Không nói câu gì sao? Dù sao cậu cũng là Phó Chủ tịch câu lạc bộ." Chỉ thờ ơ lạnh nhạt nhìn cô hành động, đúng là không còn gì để nói.

"Nói gì?" Hạ Thạch miễn cưỡng liếc Lăng Hảo Hảo một cái: "Chủ tịch câu lạc bộ là cậu, không phải tôi, cậu nói là đủ rồi." Anh vẫn nên tiếp tục nhai kẹo cao su của mình là tốt nhất, không có chuyện gì thì hà tất phải gây khó dễ cho người khác.

"Chủ tịch câu lạc bộ?!" Âm thanh tức giận chợt tăng cao, Lăng Hảo Hảo tức kinh khủng, anh ta còn không biết xấu hổ nói cô là chủ tịch câu lạc bộ!

Lúc đầu khi học trưởng Triệu từ bỏ vị trí chủ tịch câu lạc bộ truyền thông, bởi vì không có ai chịu tự động nhảy xuống cái hố lửa này, gánh vác trách nhiệm nặng nề của chủ tịch câu lạc bộ, nên đành bỏ phiếu lựa chọn chủ tịch câu lạc bộ. Lúc kiểm phiếu, mọi người đều bỏ phiếu trắng, chỉ có một phiếu, trong lúc các phiếu khác đều mơ hồ thì nó lại rõ ràng nhất, ghi tên cô nổi bật trên giấy. Mà bất hạnh hơn chính là, cô chỉ chiếm ưu thế bởi 1 phiếu đó, "cực kỳ vinh hạnh" làm chủ tịch câu lạc bộ truyền thông. Còn rốt cuộc là người nào chán sống viết tên của cô, đến tận bây giờ cô vẫn chưa tìm ra, nếu ngày nào đó cô biết được, cô nhất định lột da róc xương người này, cắt thành tám khúc, để giải tỏa mối hận trong lòng.

"Hạ Thạch, cậu ngứa đòn phải không?" Lăng Hảo Hảo đứng dậy, một tay nắm cổ áo Hạ Thạch, giữ chặt người anh, cô cao khoảng 1m7 cũng không chênh lệch lắm so với người cao 1m8 như Hạ Thạch, hai người trừng mắt nhìn nhau, chóp mũi chạm vào nhau, một người trợn mắt nhìn, một người không thèm để ý đến người kia đang tức giận, tiếp tục nhai kẹo cao su trong miệng, nhàn nhã tự đắc.

"Này, Vũ Chiến, cậu nghĩ hôm nay hai người bọn họ ai sẽ thắng?" Giang Nội Xương đeo kính, để râu, tóc dài, đẩy kính lên, hỏi Vũ Chiến đang uể oải bên cạnh.

"Hạ Thạch." Miễn cưỡng phấn chấn một chút, Vũ Chiến lấy ra một tờ chi phiếu, ghi số tiền và họ tên: "Luật cũ, một vạn."

Giang Nội Xương nhận lấy chi phiếu, để lên bàn, đã có người muốn đặt cược, anh không có lý do gì không chấp nhận, đứng tại chỗ nhận làm chủ bắt đầu phiên giao dịch: "Này, các cậu có ai muốn đặt cược không?" Anh hỏi thăm những người xung quanh trước nay vẫn luôn "thông đồng làm bậy" với anh.

"Mọi người nhớ đặt cược cho chủ tịch nhé." Quý Tuyên Tuyên ném viên ô mai vào trong miệng, nhìn hai người đánh cược: "Cẩn thận làm việc này nhiều sẽ bị chủ tịch đánh cho tàn phế."

"Sao thế, hôm nay cậu chuẩn bị hoàn lương, rửa tay gác kiếm rồi hả?" Giang Nội Xương có chút không hiểu, quái lạ, bình thường không phải Tuyên Tuyên thích làm chuyện này nhất sao?

"Dĩ nhiên không!" Nhanh chóng phun hột ô mai vào sọt rác bên cạnh, Quý Tuyên Tuyên móc ra chi phiếu điền vào một vạn, ném lên bàn. Vui một mình, không bằng vui chung. Đặc biệt là việc cá cược này, phải nhiều người mới vui.

"Một vạn, cược cho chủ tịch."

"Tuyên Tuyên đã đặt cược, tôi đương nhiên cũng phải đặt." Ngay sau đó, Khang Mỹ Lệ gia nhập đánh cuộc, vừa ký chi phiếu, vừa "sảng khoái" phun vỏ hạt dưa, mặt không đỏ, hơi thở không gấp vứt trên mặt đất: "Một vạn, đặt cho chủ tịch." Phụ nữ nha, cũng nên ủng hộ phụ nữ, tránh khỏi dương thịnh âm suy, làm cho đàn ông xưng bá thiên hạ.

"Chúng ta đặt Hạ Thạch......" Ngay sau đó, hai giọng nói đồng thanh gia nhập đánh cuộc, còn chưa kịp dứt lời, thấy Lăng Hạo Hạo quay đầu trừng mắt nhìn chằm chằm thì liền im lặng.

Nhìn hai cái đầu nhuộm đủ màu sắc như chim công, cặp sinh đôi nhà họ Kinh - Kinh Tung Thiên và Kinh Hoành Địa vội vàng gió chiều nào theo chiều ấy sửa lại: "Chúng tôi đương nhiên là đặt cho chủ tịch." Đừng đùa, chủ tịch từng là quán quân giải quyền anh toàn quốc giành cho nữ. Quả đấm của cô rất mạnh mẽ. Bọn họ cũng không phải là người ăn no rỗi việc đi trêu đùa cọp mẹ. Chọc giận chủ tịch, rất có thể sẽ bị đánh đến mức cha mẹ cũng không nhận ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.