Mặt Trời Của Anh, Satan Của Em

Chương 8-3



"Anh bị sốt sao?" Lăng Hảo Hảo giơ tay lên chạm vào trán Thanh Thủy Ngự Thần, đo nhiệt độ của người anh. Lạnh quá! Không cần so với trán mình, cô cũng biết 100% anh không sốt. Nhưng, nhiệt độ cơ thể anh lạnh đến dọa người, như cả người không có máu nóng chảy qua vậy.

Anh kéo tay cô xuống, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Thật không cam lòng, anh... Tại sao lại yêu em?" Tình yêu này khiến anh phải nếm trải tư vị đau lòng vì cô. Đau khổ ghen tuông, hóa ra khó chịu như vậy. Ghen tuông trong lòng khiến anh muốn biến cô thành người của anh.

"Này, làm ơn, yêu em có gì mà không cam lòng?" Nhận thấy anh khác thường, muốn an ủi anh, nhưng lời anh nói lại khiến cô tức giận.

Lăng Hảo Hảo hai tay chống nạnh, bĩu môi nói. Anh yêu cô, cô cũng yêu anh, anh có gì không cam lòng chứ!

Anh cúi đầu xuống, cười nham hiểm, "Vậy sao?" Một tay kìm chặt hai tay của cô, một tay ôm eo cô, bờ môi lạnh như băng mút vào mùi hương trên cổ cô.

Anh đang làm gì?! Cô giật mình, đến tận khi trên cổ có cảm giác đau đớn mãnh liệt, mới để cho cô kịp phản ứng.

"Này, thả em ra!" Cô kêu lên.

"Thả em ra, có khả năng không?" Anh nói nhỏ, hài lòng nhìn vết xanh tím trên cổ, "Hảo Hảo, trở thành người phụ nữ của anh." Anh nói, trong ánh mắt lạnh lẽo như băng lóe lên một ngọn lửa.

Anh muốn cô, chỉ khi nào cô thực sự trở thành người phụ nữ của anh, mới có thể xoa dịu cảm giác đau đớn chua xót, cảm giác như muốn nứt ra vậy. Lần đầu tiên anh biết, hóa ra yêu có thể mãnh liệt như vậy, mãnh liệt đến mức nuốt sạch lý trí của con người.

"Trở thành người phụ nữ của anh?!" Cô giật mình nói với anh, nhìn anh. Đôi mắt nghiêm túc, đôi mắt tồn tại cả lạnh lẽo lẫn lửa dục, khiến cho cô hiểu quyết tâm của anh.

Cô yêu anh, đã nghĩ sẽ trở thành người của anh, nhưng đây là chuyện vài năm sau, sau khi anh và cô ở trước mặt thượng đế cùng thề ước, sau khi cô trở thành vợ của anh, chứ không phải hiện tại! Cô dùng sức giãy giụa thoát khỏi tay anh, muốn thoát khỏi tình trạng này. Anh sao thế? Anh chưa bao giờ đối xử cứng rắn với cô như vậy!

"Thả em ra!" Trong đầu cô trống rỗng, trừ nói câu này, cô thực sự không nghĩ ra có thể nói gì.

Anh ngoảnh mặt làm ngơ lời cô nói, ngón tay thon dài tiến vào áo ngủ rộng thùng thình... Cô là của anh, của một mình anh.

Tay của anh!

Mặt Lăng Hảo Hảo không tự chủ mà đỏ lên, đáng chết, sao anh có thể đối xử với cô như vậy, lúc cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tốt tâm lí. Cô giơ chân lên định đạp anh để thoát thân, lại bị anh cảnh giác dùng chân giữ chặt chân cô, khiến cô hoàn toàn không thể cử động.

Hô hấp của anh phả vào mặt cô, hương nước hoa nhàn nhạt của anh quẩn quanh mũi cô... Mê hoặc lòng cô... Cô không ngốc, cũng đã được giáo dục về phương diện này, đương nhiên cô biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Cô yêu anh, nhưng không muốn xảy ra tình huống này. Anh lạnh lùng, khiến cô không xác định được. Cuối cùng là chuyện gì, lại khiến anh có phản ứng khác thường này?

"Ngự Thần -- anh... anh thả em ra." Cô khó khăn nói ra, hi vọng anh có thể dừng tay.

Anh không nói, tay từ từ vuốt ve từ trên xuống cơ thể phụ nữ, xẹt qua thắt lưng, nhóm lửa trong bụng cô...

"Đừng!" Cô kêu to, từng trận khô nóng trên người liên tiếp đánh tới, nhưng tâm lại không có nhiệt độ, không có ngọt ngào và tình cảm dịu dàng, chỉ nghĩ tại sao anh lại vội vàng như vậy.

"Ngự Thần, anh dừng tay lại, em... em không muốn trong tình trạng này... Em yêu anh, cũng như anh thật sự yêu em, em, nên, nên phải tôn trọng em!"

"Em -- yêu anh?" Lời của cô khiến anh ngừng động tác trên tay, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh phức tạp, ngưng mắt nhìn cô thật sâu.

"Đúng, yêu anh, rất yêu rất yêu." Cô lại không chú ý mà dồn nhiều tình cảm cho anh, rất nhiều tình cảm, nhiều đến mức cô không thể thu lại được nữa, "Nhưng, em không thích anh chiếm đoạt, anh coi em là duy nhất, cho em rất nhiều tình cảm, cho nên, em cũng coi anh là duy nhất, cho anh nhiều tình cảm nhất... Nhưng, bây giờ, em thật sự, thật sự khó tưởng tượng tình cảm của chúng ta chân thành đến mức nào." Cô chớp mắt nói, nước mắt tự nhiên cứ chảy xuống gò má.

Anh nhìn nước mắt của cô, chần chừ vươn tay ra lau nước mắt cho cô.

"Em khóc." Anh để tay vừa lau nước mắt lên môi, dùng đầu lưỡi khẽ liếm. Nước mắt mặn quá, đau khổ, đắng chát. Nước mắt của cô làm nhiệt độ trong lòng anh giảm xuống. Lần đầu tiên thấy cô rơi lệ, anh chấn động. Cô kiên cường đến mức có chút quật cường, cô cũng không nói lời nhẹ nhàng nỉ non, cô chói mắt như ánh mặt trời, nhưng lúc này lại đang khóc, vì anh sao? Anh đã làm tổn thương cô sao?

"Đừng khóc." Anh buông lỏng tay đang kìm tay cô, khẽ than nói. Nước mắt của cô làm anh đau lòng hơn cả phần đố kỵ này.

"Em cũng không muốn." Cô chớp mắt, xoa cái mũi chua xót, khóc nức nở nói.

Rơi nước mắt đã là chuyện từ mấy trăm năm trước, cô không phải người mềm yếu như vậy, nước mắt với cô  là một thứ vô cùng xa lạ, nhưng hôm nay... Cô giơ tay lên, muốn lau khô nước mắt trên mặt, lại bị tay anh ngăn lại.

Thanh Thủy Ngự Thần chạm vào mặt Lăng Hảo Hảo,  "Đừng khóc." Anh nói xong, cúi đầu xuống, hôn lông mày của cô, mắt của cô, cuối cùng dừng lại ở nước mắt của cô, nhẹ nhàng mút nước mắt của cô vào, đồng thời cũng dọn dẹp trái tim mình.

Anh không muốn nhìn thấy nước mắt của cô, không muốn nếm cái cảm giác đau lòng này nữa. Anh thề, sẽ không bao giờ để cô phải khóc, "Hôm nay anh, thật sự rất khác thường, bởi vì anh nhìn thấy người đàn ông khác ôm lấy em, nên... Anh rất nóng nảy, sự nóng nảy này khiến anh không thể khống chế, muốn em trở thành người của anh, có lẽ như vậy mới khiến trái tim anh hồi phục lại một chút. Em là người duy nhất trong cuộc đời anh, nếu đã khẳng định, cả đời anh sẽ không đổi, em có hiểu không?" Tâm tình của anh, cô có hiểu không?

"Anh nói... Anh nhìn thấy có người ôm lấy em, nên mới khác thường như vậy?" Bởi vì cô uống say, Hạ Thạch ôm cô về nhà?

Anh thản nhiên gật đầu một cái.

Trời ạ! Nói cả buổi hóa ra là tại anh ghen?!

"Anh đang ghen à?" Nếu như thế, không phải anh quá ghen rồi sao.

"Đúng, anh đang ghen." Chua xót khiến anh rất khó chịu.

"Anh --" thừa nhận thật nhanh, từ không khi không quan tâm cô có yêu anh không, đến bây giờ đã ghen vì cô, cũng là tiến bộ rất lớn rồi. "Em rất vui." Hiếm khi cô dịu dàng vùi đầu vào ngực anh, "Anh chịu ghen vì em, chứng tỏ anh thật sự rất yêu em, có thể gặp được anh, thật sự quá tốt." Thật là tốt quá, nên cô phải cảm ơn trời xanh, đã cho cô gặp được anh.

"Đồng ý với anh, không được khóc, cũng không được --" anh cân nhắc một chút, "Thể xác và tinh thần của em đều thuộc về anh." Anh rất tham, muốn toàn bộ của cô.

"Em......" Cô trầm mặc.

"Sao thế?"

"Sẽ cố hết sức!" Vì anh, cô sẽ cố gắng làm được, trên đời này, có lẽ thật sự rất khó để tìm một người yêu cô như anh. Cô nghĩ sẽ vẫn tiếp tục ở bên cạnh anh, mãi mãi về sau...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.