Mặt Trời Của Tiểu Bảo Bối

Chương 125: 125: Anh Cả




Điều kiện của Cố Long đưa ra có khác gì công khai bắt người hay không? Chỉ bị đá vài cái vào hạ bộ thôi mà bắt ép Tiểu Bảo Bối sống chung? Còn tiện tay ôm theo con trai của cậu? Cái tên họ Cố này chán sống rồi à?
Tiểu Bảo Bối cũng nghệch mặt ra vừa hít hít cái mũi nhỏ vừa hỏi.
"Tại sao lại ở lâu vậy ạ? Vì sao phải mang theo Lục Khiết? Anh định cướp con em sao?"
Tiểu Bảo Bối bây giờ chỉ cần Lục Khiến, Cố Long cậu có cũng được, mà không có thì buồn.

Sẽ không có vấn đề gì cả.
Năm năm nay cậu nuôi con khôn lớn, xem quá nhiều phim truyền hình dài tập nên luôn tưởng tượng đến cảnh cha đứa bé quay về ngang nhiên cướp con.

Nếu...nếu Cố Long quả thật muốn cướp Lục Khiết thật thì cậu nhất định sẽ dùng bộ hàm đã trải qua nhiều tháng ngày tu luyện cắn lộn cùng Tôn Đặng Dương trực tiếp cắn đứt luôn hạ bộ của Cố Long.
Mà Cố Long nhìn thấy hai cái nanh nhỏ như nanh chó con của Tiểu Bảo Bối đang nhe ra, ánh mắt cậu nhìn vào hạ bộ mình thì vô thức sợ hãi.

Hắn liếc mắt nhìn xung quanh một cái cho đỡ sợ, sau khi lấy lại được bình tĩnh thì hắn cười hì hì an ủi cậu.
"Em nói như vậy là oan anh quá rồi.


Nếu thật sự muốn bắt con em, vậy thì việc gì anh lại muốn mang em đến ở chung? Anh đây rất tốt bụng nhé, chẳng qua là sợ em ở với anh lâu như vậy sẽ nhớ con nên mới mang hai cha con về ở chung.

Hơn nữa nhà anh có rất nhiều Meo Meo, còn có Meo Meo phiên bản gấu bông ôm ngủ vào phiên bản lần một chỉ ai may mắn mới được tặng thôi.

À! Nhà của anh có đến tận hai con gấu bông Meo Meo đó, em và con không cần ai phải giành ai!"
Lời của Cố Long nói quả thật có sức thuyết phục với bé ngốc Bảo Bối.

Cái gì mà Meo Meo, còn là phiên bản ôm ngủ, mỗi người một con.

Cậu và con trai không cần giành giật nhau? Quá là tuyệt vời rồi.

Chưa kể còn không phải xa con trai, cậu...cậu có nên đi không?
Tiểu Bảo Bối hai mắt sáng rực rỡ nhìn Cố Long hỏi nhỏ.
"Có gấu bông Meo Meo thật sao?"
Cố Long mang vẻ mặt tự hào đáp.
"Anh là ông chủ mà, em muốn một trăm đồ chơi Meo Meo cũng được nữa.

Mua ha ha ha"
Tiểu Bảo Bối thiếu điều vui vẻ ôm đùi theo hắn về nhà.

Nào ngờ Tiểu Chính Vũ đã nhíu chặt hàng lông mày đáp.
"Tôi phản đối, cậu lừa Bảo Bối thì được nhưng lừa tôi không được đâu? Thương tích không nặng, cậu không thể bắt Bảo Bối vào tù được.

Cậu định bắt nạt em trai tôi sao?"
Cố Long trong lòng còn đang vui vẻ vì sắp lừa được Bảo Bối nào ngờ lại bị anh hai dội cho một gáo nước lạnh.


Hắn hít cái mũi đáp.
"Anh phản đối kệ anh, nhìn tôi giống quan tâm chắc? Anh có phản đối cũng không ngăn cản được tôi"
Tiểu Chính Vũ lập tức cứng họng, quả thật anh hai không thể làm gì cái tên mặt dày được.

Từ lúc Bảo Bối cưới người này về cho đến bây giờ, anh hai biết rõ Cố Long chỉ dè chừng anh cả chứ không bao giờ sợ anh hai.
Nhưng em trai cần được bảo vệ, anh hai ấm ức nói tiếp.
"Nhưng cậu chắc chắn anh cả sẽ để cậu mang người dễ dàng đi như vậy sao? Anh cả của tôi chắc chắn sẽ phản đối!"
Cố Long vừa nghe Tiểu Chính Vũ nhắc đến Tiểu Chính Lâm thì phì cười, trông dáng vẻ thì hoàn toàn chẳng để ai vào mắt.

Hắn nhướng mày trả lời.
"Chà! Anh cả dạo này cũng có tuổi rồi nhỉ? Mấy người tưởng tôi mấy năm qua ở nước ngoài cái gì cũng không biết sao? Tôi sống cũng rất thoả mái với anh cả nha.

Chuyện anh cả nhà mấy người cùng Tinh Anh yêu đương tôi đâu có ngăn cấm? Hai người họ làm gì tôi cũng mặc kệ.

Nhưng mấy người quên Tinh Anh là em trai tôi sao? Bộ không sợ tôi ăn miếng trả miếng à? Bây giờ cứ thử để anh cả tham gia vào chuyện này đi, tôi cho anh cả mang Bảo Bối về nhà giấu đi đấy! Nhưng tôi chắc chắn cũng sẽ tìm mọi cách cưỡng ép Tinh Anh mang đi chỗ khác giấu đi? Chính Vũ à! Anh quên mất hai người bây giờ đều ở dưới trướng của tôi sao? Bây giờ anh cả cũng có tuổi rồi, đừng tạo ra áp lực lớn cho anh cả như vậy.

Đừng để anh cả thêm lo lắng nữa, bao năm qua anh ấy chăm lo cho gia đình nhà họ Tiểu nhiều rồi.


Chẳng lẽ mấy người định biến tôi thành kẻ ác độc phá vỡ đi hạnh phúc nhỏ kia sao?"
Lời nói của Cố Long quả thật rất đúng, hắn bây giờ đến cả quyền thế, tiền bạc còn lớn hơn họ.

Nếu như hắn muốn mang Tinh Anh cưỡng ép rời đi cũng là chuyện dư sức.

Anh cả đã bao nhiêu năm che chở cho hai đứa em, đã vậy còn hết lòng hết dạ yêu Tinh Anh.

Lỡ như rời xa người yêu, có lẽ là một cú sốc rất lớn với anh già mất...
Tiểu Chính Vũ tức đến ngứa răng, mà Từ Khánh ở bên này còn không kém.

Từ Khánh ghét sát vào lỗ tai chồng mình nói nhỏ.
"Hay em đến bóp nát d*i cái thằng mất dạy này được không anh? Sao lúc nó chuyển tiền cho em nó không nói ngay từ đầu đi?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.