Sau một hồi được Từ Khánh ra sức dỗ dành khuyên nhủ, cuối cùng Tiểu Bảo Bối mới nới lỏng cảnh giác với Cố Long, cùng lúc đó bé cưng cũng chỉ toàn tìm cậu để chơi, hoàn toàn vứt ai kia sang một bên.
Chẳng hạn như hiện tại, trong lòng Tiểu Lục Khiết đang ngồi trong lòng Tiểu Bảo Bối, cả hai cùng nhau xem chương trình hài kịch, còn Cố Long thì ngồi thấp thỏm ở hàng ghế bên cạnh.
Hai tay tự nghịch nhau, nói nhỏ cho Bảo Bối nghe.
"Bảo Bối, em cũng nghe Từ Khánh nói rồi đó.
Anh thật sự không muốn cướp bé con.
Anh quay về là để chuộc lỗi với em, em nói xem anh cả em hung dữ như vậy.
Nếu như anh dám mang Lục Khiết đi thì chẳng phải là tự mình giết mình sao?"
Tiểu Bảo Bối vẫn giả vờ như bị điếc, cũng chẳng thèm đếm xỉa gì đến hắn.
Cứ như không có Cố Long bên cạnh.
Mà Cố Long cũng bất lực lắm, rõ ràng nói là đã giải quyết ổn thoả rồi mà không hiểu lí do tại vì sao Tiểu Bảo Bối ban đầu còn tức giận với hắn thì bây giờ lại xem hắn như không khí luôn rồi.
Cố Long tủi thân ngồi bên cạnh lẩm bẩm.
"Anh thật sự không muốn bắt cóc con em mà, anh cả hung dữ như thế em còn chưa biết sao? Việc gì không thèm để ý đến anh, anh cũng tủi thân mà"
Tiểu Bảo Bối quay đầu nhìn người đang lải nhải ở bên tai, Cố Long lập tức biết điều mà im miệng không nói nữa.
Khuôn mặt của cậu cũng chẳng hề mang theo nét giận dỗi hay gì, Tiểu Bảo Bối chỉ đơn giản thốt lên.
"Bé con thích ăn bánh nhận đậu đỏ với tổ yến, buổi tối thích ăn thịt sườn nướng, canh trứng, tôm luộc.
Anh làm được không?"
Đây là lần đầu tiên kể từ khi dọn về căn nhà này sống chung Tiểu Bảo Bối đưa ra yêu cầu với anh.
Dĩ nhiên chuyện nấu ăn Cố Long làm sao ngán ai bao giờ? Đặc biệt những món cậu đưa ra là những món khi trước Cố Long cũng hay làm, nhìn cậu đã chịu để ý đến mình Cố Long lập tức sung sướng nói.
"Được...được! Để anh đi chợ mua thức ăn, em và con có thể đợi ở nhà được không?
Tiểu Bảo Bối gật đầu thay cho câu trả lời.
Cố Long lập tức vui vẻ chạy đi tìm chìa khoá xe, còn luôn miệng dặn bọn họ phải ở nhà chờ đợi hắn quay trở về.
Tiểu Bảo Bối và Tiểu Lục Khiết cũng không muốn đi ra ngoài cho nên lập tức đồng ý đợi hắn trả về.
Lúc Cố Long rời đi thì còn cẩn thận đóng cửa, như thể sợ ai đó xấu tính vào bắt cóc hai bảo bối của hắn vậy.
Lúc tiếng xe ô tô rời đi, Tiểu Lục Khiết rời mắt khỏi màn hình tivi nói.
"Ba nhỏ, những thứ đó chẳng phải là thứ ba nhỏ thích ăn nhất sao?"
Tiểu Bảo Bối ngượng ngùng không đáp, chỉ quay đầu sang chỗ khác.
Cậu...quả thật lâu rồi vẫn thèm đồ Cố Long nấu ăn nhất.
Nhưng vì ngượng ngùng cho nên không dám nói.
Tiểu Bảo Bối và con trai cưng ngoan ngoãn ngồi tren sofa đợi người kia, còn Cố Long thì vui vẻ đến siêu thị mua thức ăn.
Từ lúc Cố Long rời đi tính đến hiện tại đã được một tiếng đồng hồ.
Tiểu Lục Khiết nhìn sang bên cạnh đã thấy ba của mình ngủ say trên ghế sofa.
Bé con là một người con hiếu thảo, làm gì có chuyện đứng giương mắt nhìn ba nhỏ đi ngủ như thế.
Tiểu Lục Khiết trèo xuống ghế.
Định bụng chậm chạp đi lên cầu phòng tìm cái chăn đáp cho Tiểu Bảo Bối.
Chỉ là bé không hiểu tại sao càng đi lên cao lại càng nghe thấy mùi khét, một làn khói bắt đầu bốc lên.
Tiểu Lục Khiết sợ xanh mặt, còn chưa kịp nhìn rõ đã thấy lửa từ phòng ngủ của hai ba ba bốc khói.
Bé con sợ hãi chạy về phía sofa hốt hoảng gọi Tiểu Bảo Bối.
"Ba...ba nhỏ.
Mau dậy đi, mau tỉnh dậy đi.
Hình như nhà sắp cháy rồi"
Tiểu Lục Khiết cố gắng lay Tiểu Bảo Bối dậy, nhưng Tiểu Bảo Bối vẫn còn đang trong cơn mê ngủ.
Ngơ ngác ngồi dậy dụi mắt nói.
"Bé con ngoan ngoãn cho ba ngủ một chút nào.
Đợi ba lớn về nấu cơm cho con".