Gửi gắm Phạm Khả Hân cho Chúng Thời Giang xong xuôi, Chúng Thanh Phong nhanh chóng quay trở về tập đoàn Tân Thế Giới.
Việc đầu tiên anh làm là sẽ sạc cho Trương Mỹ Vân một trận.
Người phụ nữ này đúng là chuyện gì cũng dám làm.
Ai cũng dám đổi đầu.
Không biết sợ là gì hết.
Thật biết cách khiến cho người ta lo lắng mà.
Vừa bước vào thang máy, Chúng Thanh Phong vừa rút điện thoại gọi cho Trương Mỹ Vân nhưng đầu dây bên kia lại vang lên tiếng trả lời của một người đàn ông.
Anh còn chưa kịp hỏi thì người đàn ông đã nhanh chóng giải thích, điện thoại của Mỹ Vân bị hỏng màn hình đang gửi ở cửa hàng để sửa.
Chúng Thanh Phong cảm ơn người sửa điện thoại rồi tắt máy, gọi cho Võ Quế Sơn.
Quế Sơn vừa nhấc máy Thanh Phong đã hỏi, "Mỹ Vân đâu?"
"Cô ấy vừa vào nhà vệ sinh rồi ạ"
"Lát Mỹ Vân ra, bảo cô ấy tới phòng làm việc của anh ngay nhé"
"Ok anh!"
Khoảng 5 phút sau Trương Mỹ Vân đã có mặt trong phòng làm việc của phó chủ tịch.
Mặt đối mặt với Chúng Thanh Phong, cô hỏi.
"Anh tìm em có việc gì vậy?"
Chúng Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân chăm chăm, rồi cất tiếng hỏi "Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi Mỹ Vân?"
Trương Mỹ Vân đứng ngây người trước câu hỏi của Chúng Thanh Phong.
Trong bản sơ yếu lý lịch của Mỹ Vân đã ghi đầy đủ thông tin từ ngày tháng năm sinh, nhóm máu, sở thích, sở trường, sở đoản, món ăn khiến cô bị dị ứng, cho tới màu sắc yêu thích.
Không phải chính Chúng Thanh Phong đã chọn Trương Mỹ Vân là người mang thai hộ ư, ngày sinh của cô anh không nhớ được thì cũng thôi đi, nhưng tới năm sinh cũng không nhớ thì chẳng phải hơi quá đáng sao? Lễ nào trong lòng anh cô không có chút trọng lượng nào? "Sao không trả lời câu hỏi của anh?"
"23 tuổi rưỡi"
Trương Mỹ Vân trả lời cụt lủn.
"Em đã trưởng thành rồi, tại sao không suy nghĩ trước khi hành động thế hả?"
Chúng Thanh Phong nâng cao tông giọng hơn so với bình thường.
Trương Mỹ Vân có thể nhận ra thái độ giận dữ của Chúng Thanh Phong.
Nhưng anh đang giận gì mới được chứ? "Em có nhớ mình là phụ nữ đang mang thai không hả?"
Tưởng mỗi mình anh biết quát tháo, giận dữ à? Cô cũng không phải dạng vừa đâu nhé.
Trương Mỹ Vân cũng bắt đầu cao giọng đáp trả Chúng Thanh Phong.
Cô thấy trong trường hợp đó mình chẳng làm gì sai cả, thế nên vẫn gân cổ cãi.
"Chẳng phải em vẫn bình an vô sự sao?"
"Em không hề hấn gì là bởi vì hôm nay em gặp may.
Nhưng em không thể gặp may cả đời được"
"Lần sau em sẽ chú ý hơn"
"Tuyệt đối không có lần sau"
"Quân phiệt!"
Trương Mỹ Vân làu bàu với âm lượng chỉ đủ để một mình cô nghe thấy.
"Em vừa nói gì?"
"Không có gì!"
Trương Mỹ Vân lắc đầu chối.
Chúng Thanh Phong đoán chắc chắn Trương Mỹ Vân đã nói xấu mình, nhưng anh biết là dù có gặng hỏi cô cũng chẳng chịu thừa nhận nên đành phải bỏ qua.
"Anh mong từ nay về sau em hãy tránh xa Ngô Chí Kiên ra"
"Anh Sơn đã nhắc nhở em rồi.
Mà không cần hai anh nhắc em cũng tự biết điều đó"
"Anh nói nghiêm túc đó"
"Em cũng nghiêm túc."
"Sau này nếu có xảy ra tình huống tương tự em cũng phải tự bảo vệ bản thân và con trước tiên.
Đừng tự đưa mình vào những rắc rối mà bản thân không thể giải quyết.
Rõ chưa?"
Không muốn tranh luận với Chúng Thanh Phong nữa nên Trương Mỹ Vân gật đầu cho qua chuyện..