Theo tư vấn của bác sĩ Phạm Văn Toàn thì sau khi xét nghiệm đảm bảo yêu cầu nhận và hiến thận được hội đồng chuyên môn của bệnh viện thông qua, thì phẫu thuật lấy thận để ghép và phẫu thuật ghép thận sẽ được tiến hành đồng thời.
Sau một tuân người hiến thận, tức Chúng Thanh Phong có thể ra viện và phục hồi sức khoẻ gân như hoàn toàn sau một tháng.
Đối với Chúng Thời Giang cần thời gian dài hơn để theo dõi và hướng dẫn uống thuốc trước khi ra viện.
Quá trình này có thể hoàn tất từ 2 đến 3 tuần.
Chúng Thanh Phong muốn ca phẫu thuật ghép thận của Chúng Thời Giang được tiến hành càng sớm càng tốt.
Vậy nên anh đã bàn bạc với Võ Quế Sơn, sắp xếp lại toàn bộ lịch trình công việc trong thời gian anh nằm viện.
Đồng thời chuyện này phải hoàn toàn giữ bí mật.
Tuyệt đối không để ông Chúng Thời Vũ, Trương Mỹ Vân hoặc bất kỳ ai biết chuyện Chúng Thời Giang bị suy thận giai đoạn cuối, càng phải giấu kín việc Chúng Thanh Phong là người hiến thận.
Ngoài ra, Chúng Thanh Phong cũng giao cho Võ Quế Sơn nhiệm vụ giám sát, trông chừng Trương Mỹ Vân sát sao trong quá trình anh không có mặt ở tập đoàn Tân Thế Giới.
Người khiến Chúng Thanh Phong lo lắng nhất lúc này chính là Phạm Khả Hân.
Cô đang thân cô thế cô, một mình ở trong đầm rông, hang hổ.
Anh sợ nếu trong khoảng thời gian mình đang năm viện, cô liên lạc tới, cân người phối hợp thực hiện kế hoạch "ve sầu thoát xác"
giả chết thì phải làm sao? Ai sẽ giúp đỡ cô, lo cho cô ra nước ngoài? Nhưng cảm giác bất an trong lòng Chúng Thanh Phong nhanh chóng được xua tan vì buổi tối hôm đó Phạm Khả Hân đã chủ động liên lạc với anh.
Chúng Thanh Phong thở phào nhẹ nhõm khi nhận được tin nhắn của Phạm Khả Hân.
Anh nhanh chóng gọi điện cho Võ Quế Sơn: "Chuẩn bị lên đường!"
Võ Quế Sơn ngơ ngác: "Lên đường đi đâu hả anh?"
"Giải cứu Khả Hân."
Hắn đập phá đồ đạc trong bệnh viện, quát tháo các y, bác sĩ, nhân viên y tế.
Hùng Sứt và Tuân Bã Đậu phải can ngăn mãi Ngô Chí Kiên mới phần nào bình tĩnh lại được.
Ngô Chí Kiên xông xộc lao tới phòng bệnh Phạm Khả Hân đang nằm.
Hắn không chút kiêng dè, giật phắt tấm khăn phủ "thi thể" của Khả Hân ném xuống đất.
Hắn nhìn cô chằm chằm một lúc lâu mà không chớp mắt.
Ngô Chí Kiên cúi xuống, bám chặt lấy đôi vai gầy trơ xương của Phạm Khả Hân, lắc mạnh.
Vừa lắc người Khả Hân, hắn vừa gọi: "Phạm Khả Hân! Tôi ra lệnh cho cô tỉnh lại ngay lập tức.
Tỉnh lại cho tôi, cô có nghe thấy không hả?"
Cơ thể Phạm Khả Hân lạnh ngắt, nằm im bất động trên tay Ngô Chí Kiên, mặt trắng bệch, không còn chút sức sống nào.
Hắn bực bội, gào lên đây phẫn nộ: "Chưa được sự cho phép của tôi sao cô dám chết hả? Phạm Khả Hân, tôi ra lệnh cho cô mở mắt ra nhìn tôi ngay lập tức."
Nếu như không biết chuyện Ngô Chí Kiên đã bạo hành cả tinh thần lẫn thể xác Phạm Khả Hân như thế nào, ai cũng đều sẽ nghĩ hành động của hắn biểu thị cho việc nỗi đau đớn vượt quá mức chịu đựng khi mất đi người vợ thân yêu.
Hùng Sứt và Tuân Bã Đậu đứng ngay phía sau Ngô Chí Kiên nhưng không dám ho he nửa tiếng.
Một lúc lâu sau, Ngô Chí Kiên quay lại nhìn Hùng Sứt và Tuân Bã Đậu bảo: "Hoả táng đi!".