Với sự giúp đỡ của Võ Quế Sơn đương nhiên Lại Minh Nguyệt đã dễ dàng giành chiến thắng trong vụ kiện tụng với phó giám đốc bệnh viện.
Ông ta cũng đã bị ban lãnh đạo bệnh viện khiển trách, đuổi việc.
Thế nhưng không lâu sau đó Minh Nguyệt lại phát hiện ra sự nhiêu khê của một số bộ phận khác khiến cô chán ghét, nảy sinh tư tưởng muốn nhảy việc.
Nhân cơ hội Trương Mỹ Vân bị thương, Lại Minh Nguyệt xin nghỉ phép 12 ngày vừa là để toàn tâm toàn ý chăm sóc bạn thân, vừa dành thời gian suy nghĩ kỹ lưỡng về chuyện nên đi hay tiếp tục ở lại bệnh viện.
Với sự chăm sóc tận tình của Chúng Thanh Phong và Lại Minh Nguyệt, sức khỏe của Trương Mỹ Vân dần hồi phục, không có biến chứng gì nguy hiểm.
Tuy nhiên, kể từ sau khi sảy thai cô đã không còn cười nữa.
Dù Lại Minh Nguyệt chọc thế nào Trương Mỹ Vân cũng không cười.
Cô trở nên trầm mặc, ít nói hơn.
Một lần Lại Minh Nguyệt đang đưa Trương Mỹ Vân đi dạo trong khuôn viên bệnh viện thì từ đâu bà Nguyễn Ngọc Linh xông xộc lao tới chặn trước mặt hai người.
Theo phản xạ tự nhiên Lại Minh Nguyệt kéo Trương Mỹ Vân ra phía sau lưng mình, che chắn cho cô.
Thấy hành động đó của Minh Nguyệt, bà Nguyễn Ngọc Linh trừng mắt lườm cô: "Cô làm vậy là có ý gì hả? Tôi là mẹ của Mỹ Vân, không lẽ cô nghĩ tôi muốn làm hại nó sao?"
Lại Minh Nguyệt không phải dạng vừa, vả lại cô cũng đã ngứa tai gai mắt với mẹ con bà Nguyễn Ngọc Linh và Trương Cẩm Đan đã lâu, nên không ngại bật lại bà ta vài câu cho hả giận: "Trương Cẩm Đan không phải con gái bà, không phải chị gái Mỹ Vân sao? Bà nhìn xem cô ta hại Mỹ Vân ra nông nỗi nào?"
"Chuyện nhà chúng tôi không khiến người ngoài như cô xen vào.
"
Bà Nguyễn Ngọc Linh cao giọng, ý trách Lại Minh Nguyệt nhiều chuyện.
"Bà không khiến mà được à? Tôi là bạn thân nhất của Mỹ Vân đương nhiên không thể đứng trơ mắt nhìn cô ấy bị người ta ức hiếp.
"
"Tôi không phải người khác, tôi là mẹ của Mỹ Vân.
Hơn nữa tôi tới đây cũng không phải để ức hiếp con bé.
"
"Vậy bà tới đây là có mục đích gì? Muốn nhìn xem cô ấy thảm hại cỡ nào hả?"
"Cô! Cô ăn nói cho cẩn thận.
"
Mặt Lại Minh Nguyệt vênh lên, cô nhìn thẳng mặt bà Nguyễn Ngọc Linh hỏi với giọng thách thức: "Tôi không thích cẩn thận đấy, có làm sao không?"
"Cô! Cô tránh xa Mỹ Vân nhà tôi ra.
Con gái tôi không cần một người bạn như cô.
Kiểu bạn ăn nói trả treo, thái độ lấc cấc với người lớn như cô chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng xấu tới con bé.
"
Lại Minh Nguyệt nhếch môi cười nhạt.
"Cô có thái độ gì thế hả?" bà Nguyễn Ngọc Linh tức muốn phát điên.
"Tôi tỏ thái độ khinh thường rõ ràng như vậy mà bà vẫn không nhận ra sao?"
Vừa chỉ tay vào mặt Lại Minh Nguyệt, bà Nguyễn Ngọc Linh vừa cao giọng chỉ trích: "Cô! Cô! Đồ hỗn láo, vô văn hoá, không được bố mẹ dạy dỗ đàng hoàng tử tế.
"
Một người mẹ như bà Nguyễn Ngọc Linh sao đủ tư cách để động chạm tới bố mẹ Lại Minh Nguyệt.
Cô định dùng những lời lẽ sâu cay để đả kích bà ta nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị Trương Mỹ Vân giành mất.
"Bà không có tư cách nói những lời đó với bạn tôi.
"
Bà Nguyễn Ngọc Linh nhìn Trương Mỹ Vân đang đứng phía sau lưng Lại Minh Nguyệt, miệng há hốc vì kinh ngạc.
Trước giờ mặc dù bị bà ta và Trương Cẩm Đan chèn ép, ức hiếp quá đáng thế nào Mỹ Vân cũng vẫn luôn gọi một tiếng mẹ.
Thế nhưng bây giờ cô đã thay đổi cách xưng hô.
Không còn gọi bà Nguyễn Ngọc Linh là mẹ nữa, mà gọi là "bà".
"Mỹ Vân! Sao con! "
Cả tuần qua Trương Mỹ Vân nằm viện không thấy bóng dáng bà Nguyễn Ngọc Linh đâu.
Cũng chẳng có lấy dù chỉ là một lời thăm hỏi.
Giờ đây bà ta bất thình lình xuất hiện, Mỹ Vân có thể khẳng định chắc chắn rằng Trương Cẩm Đan đã xảy ra chuyện nên mới tìm cô để nhờ giúp đỡ.
Không muốn dây dưa với bà Nguyễn Ngọc Linh nên Trương Mỹ Vân trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Bà tới tìm tôi làm gì?"
"Chuyện đó! Mẹ! Đúng là mẹ tới tìm con có chút việc! "
Vừa rồi dù chỉ là chút hi vọng mong manh nhưng Trương Mỹ Vân vẫn muốn bà Nguyễn Ngọc Linh nói rằng mục đích của bà ta tới bệnh viện là để thăm cô.
Vậy mà đúng là bà ta có chuyện thật.
Thậm chí chuyện còn gấp gáp tới nỗi một người khôn khéo, lắm mưu nhiều kế như bà ta còn quên luôn cả việc nói dối để lấy lòng Mỹ Vân.
Tuy đã quen với việc bị cả gia đình ghẻ lạnh, nhưng thái độ và lời nói của bà Nguyễn Ngọc Linh vẫn khiến Trương Mỹ Vân có chút đau lòng xen lẫn hụt hãng.
Cô nhếch môi cười đầy chua xót rôi nhìn người phụ nữ xưng là mẹ mình xẵng giọng hỏi.
"Tìm tôi có việc gì?"
"Chuyện là! Gần đây chị con xảy ra chút chuyện, muốn nhờ con giúp đỡ! "
Quả nhiên, đúng như dự đoán của Trương Mỹ Vân từ trước.
Nếu như Trương Cẩm Đan không xảy ra chuyện thì cho dù cô bị thương nặng đến mức sắp hấp hối có lẽ bà Nguyễn Ngọc Linh cũng không buôn ngó ngàng tới cô đâu nhỉ.
Đoán rằng Chúng Thanh Phong đã động chân động tay vào chuyện này nhưng Trương Mỹ Vân vẫn giả vờ như không biết.
Cô hỏi: "Trương Cẩm Đan đã xảy ra chuyện gì?"
Bà Nguyễn Ngọc Linh cảm thấy ớn lạnh khi nghe câu hỏi của Trương Mỹ Vân.
Chưa bao giờ cô gọi cả họ cả tên cô ta ra như vậy.
Nhưng vì sự an nguy của con gái nên bà ta vẫn phải ngọt nhạt với Mỹ Vân: "Mẹ biết là Cấm Đan đã làm ra việc có lỗi với con, nhưng con cũng hiểu bản tính chị con xưa nay tuy hơi đỏng đảnh một chút nhưng rất lương thiện.
Con biết là chị con không cố tình làm hại con mà, đúng không Mỹ Vân?"
Thật nực cười.
Đây không phải bà Nguyễn Ngọc Linh đang tự tẩy trắng cho Trương Cẩm Đan sao? Liệu một người lương thiện có tự tay đẩy em gái đang mang thai tháng thứ năm từ trên chiếu nghỉ ngã xuống chân cầu thang, rồi mặc cho em gái cầu xin sự giúp đỡ, lạnh lùng quay đi hay không? Mặt không biến sắc, Trương Mỹ Vân nói với giọng đều đều mà không có lấy một chút cảm xúc nào trong đó: "Bà đang nói tới Trương Cẩm Đan nào thế? Tôi không quen con người rất lương thiện này.
"
"Mẹ biết là con vẫn còn đang giận Cẩm Đan.
Nhưng dù sao chuyện cũng đã xảy ra.
Đứa bé mất cũng đã mất rồi.
Hơn nữa nó mới chỉ là một bào thai.
Người sống mới là quan trọng.
Con có thể! "
Không để bà Nguyễn Ngọc Linh nói hết câu, Lại Minh Nguyệt bức xúc cắt ngang: "Bà có còn là con người không hả? Con người làm sao có thể nói ra những lời độc ác như thế? Phôi thai dù chỉ một ngày tuổi cũng đã được coi là một sinh mệnh, chứ đừng nói gì tới đứa trẻ năm tháng tuổi đã có đầy đủ tay chân.
"
Không chỉ Lại Minh Nguyệt mà Trương Mỹ Vân khi nghe bà Nguyễn Ngọc Linh nói những lời đó cũng đã đùng đùng nổi trận lôi đình.
Cô nhìn bà ta với ánh mắt đầy uất hận: "Bà thật sự là mẹ tôi sao?"
"Mẹ! Mẹ! " bà Nguyễn Ngọc Linh ấp úng nói không lên lời.
"Con gái Trương Cẩm Đan của bà quý giá còn đứa trẻ chưa kịp chào đời của tôi thì không à?"
Biết mình đã chọc giận Trương Mỹ Vân nên bà Nguyễn Ngọc Linh thành khẩn nhận lỗi: "Mẹ! Mẹ không có ý đó.
Mẹ xin lỗi! Vừa rồi là mẹ lỡ lời! "
"Mặc kệ bà ta, chúng ta đi thôi.
"
Nói dứt câu Lại Minh Nguyệt nắm tay Trương Mỹ Vân kéo cô đi.
.