Cuối tuần không phải đi làm, đầu óc lại thành thơi vì đã nghĩ ra kế sách để đối phó với Sofia cho nên Trương Mỹ Vân đã yên tâm vít một mạch từ 11 giờ đêm hôm trước đến tận trưa ngày hôm sau.
Thấy Mỹ Vân ngủ quá ngon lành nên Chúng Thanh Phong đã không đánh thức cô dậy.
Anh chủ động gọi điện cho Võ Quế Sơn bảo cậu tới dọn đồ đạc trong căn chung cư hai người đang sống tới biệt thự trong nội thành của ông ngoại.
Sau đó tranh thủ vào thư phòng đọc sách, trong lúc đợi Mỹ Vân ngủ dậy.
Nhiều lúc Quế Sơn cũng không hiểu vì sao mình lại có thể làm trợ lý của Chúng Thanh Phong lâu tới như vậy.
Ngày thường thì không nói là làm gì đẳng này chủ nhật cũng vẫn phải nai lưng chuyển nhà cho đại boss.
Suốt ngày quay cuồng với công việc chính là lý do Quế Sơn ế kinh niên, ế bền vững.
Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó.
Gái có công, chồng chẳng phụ.
Những gì Quế Sơn làm đều nhận được sự ghi nhận xứng đáng của đại boss.
Ở đất Hà Thành này, thử hỏi mấy người làm trợ lý có lương cao ngút ngàn 200 triệu một tháng như Võ Quế Sơn? Căn chung cư 1 phòng ngủ của Trương Mỹ Vân tuy nhỏ nhưng rất nhiều đồ đạc linh tinh, từ chiếc tivi cũ rích đến từng cái kim, nút cúc áo...!
Quế Sơn không hiểu cô tích nhiều đồ như vậy để làm gì? Theo lệnh của đại boss, Quế Sơn chỉ dọn những đồ dùng thật sự cần thiết, còn lại bỏ hết.
Khi thấy kho truyện tranh khổng lồ của Trương Mỹ Vân, Võ Quế Sơn đã vô cùng kinh ngạc.
Anh thật sự không hiểu tại sao cô có thể tích lũy tới hàng nghìn cuốn truyện thế này? Liệu cô đã đọc được bao nhiêu cuốn trong số này, hay chỉ sưu tập cho vui? Võ Quế Sơn định gọi đồng nát để thanh lý đống truyện tranh của Trương Mỹ Vân.
Nhưng vì thấy số lượng truyện tranh quá lớn nên anh có chút lăn tăn, không dám tự ý vứt bỏ nên đã gọi điện cho cô để hỏi ý kiến.
"Số truyện tranh của em giữ hay bỏ đây?"
Vừa nghe câu hỏi của Quế Sơn ở đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói đầy hốt hoảng của Trương Mỹ Vân.
"Bỏ là bỏ thế nào? Anh phải giữ lại tất cả cho em, không được thiếu dù chỉ một cuốn.
Nếu phát hiện ra thiếu cuốn nào em sẽ...!
xử anh đấy"
Nghe Trương Mỹ Vân nói vậy Quế Sơn toát mồ hôi lạnh.
"Anh biết rồi! Biết rồi!"
May mà Võ Quế Sơn đã không tự làm theo ý mình, nếu không thì xảy ra chuyện lớn rồi.
Sau khi tắt điện thoại anh vội quay sang nói với người đang dọn dẹp đồ.
Sợ bị Thanh Phong chê cười nên Mỹ Vân gân cổ cãi, cố giữ chút thể diện.
"Ai bảo anh em vừa mới dậy? Em dậy từ lâu rồi"
Chúng Thanh Phong gật gù.
"Vậy có lẽ vừa rồi anh bị hoa mắt nên mới thấy em vẫn năm ngủ ngon lành như chó con say sữa ở trên giường."
Trương Mỹ Vân trừng mắt lên nhìn Chúng Thanh Phong "Anh bảo ai là chó con say sữa hả? Hả? Hả?"
"Anh nghĩ em đủ thông minh để hiểu mà"
Thanh Phong vừa nhún vai vừa nói.
"Anh chán sống rồi có đúng không?"
"Anh đang sở hữu mọi thứ mà bất kỳ người đàn ông nào cũng mong muốn: một ngoại hình đẹp trai lai láng, sự nghiệp đang trên đà phát triển, lại sắp trở thành ba ba của tiểu bảo bối...!
Em nói xem làm sao anh có thể chán sống được? Nói vậy khác nào thần kinh anh có vấn đề?"
Anh nhìn cô chăm chăm.
Không nói lại được với Thanh Phong, Trương Mỹ Vân tức quá hóa thẹn.
Cô đùng đùng nổi giận quay người bỏ đi.
Chúng Thanh Phong vội vàng đuổi theo xin lỗi rối rít.
Mặc dù biết bản thân hết sức vô lý nhưng Mỹ Vân vẫn làm mình làm mẩy.
Cô ngúng nguẩy, giận dỗi, hành hạ Chúng Thanh Phong phải dỗ dành cả buổi mới chịu bỏ qua cho anh.
Ăn sáng xong Chúng Thanh Phong lái xe đưa Trương Mỹ Vân về biệt thự mà họ sẽ sống cùng ông ngoại và cậu Thời Giang trong nội thành.
Đó là một căn biệt thự sân vườn siêu hoành tráng được xây dựng băng gỗ thiết kế 2 tầng và theo kiến trúc thuần Việt với mái ngói đỏ.
Xung quanh căn biệt thự là lối đi rải đá, trông rất nhiều cây cối xanh tươi, không gian thoáng đãng, mộc mạc gợi nhiều hoài niệm..