Đúng như dự đoán của Chúng Thanh Phong, lần này Trương Cẩm Đan tới đây không có dụng ý tốt gì.
Sau vài ba câu bắt chuyện vụng về, lúng túng cô ta quay ra "tìm hiểu"
về mối quan hệ giữa Chúng Thanh Phong và Trương Mỹ Vân.
"Anh và Tẹo là bạn của nhau sao?"
Chúng Thanh Phong đang ngây người ra, không hiểu nhân vật "Tẹo" mà Trương Cẩm Đan nhắc tới ở đây là ai, thì cô ta lên tiếng giải thích.
"Tẹo là tên ở nhà của Mỹ Vân"
Thì ra là vậy.
Trước giờ rất hiếm khi Trương Mỹ Vân nhắc tới gia đình mình trước mặt Chúng Thanh Phong, nên anh cũng không tiện hỏi.
"Không biết bé Tẹo đã nói với anh rằng em là chị gái của em ấy chưa?"
Trương Cẩm Đan nhìn Chúng Thanh Phong, nở nụ cười ngọt ngào.
Mặc dù đã biết không ít về hoàn cảnh gia đình Trương Mỹ Vân, cũng như sự ghẻ lạnh, cô lập của các thành viên trong gia đình đối với cô ấy nhưng Chúng Thanh Phong vẫn vờ như không biết.
Anh muốn tìm hiểu xem rốt cuộc Trương Cẩm Đan đang muốn giở trò gì.
Nếu cô ta dám làm điều gì hại tới Trương Mỹ Vân thì đừng trách Chúng Thanh Phong hạ thủ không lưu tình.
"Mỹ Vân không nhắc nhiều tới gia đình cô ấy lắm.Tôi cũng chưa từng nghe kể qua việc cô ấy có một người chị"
Trương Cẩm Đan cúi mặt, tỏ vẻ buồn rầu.
Nhưng lối diễn giả trân, sống sượng của cô ta không thể qua được cặp mắt tinh tường của Chúng Thanh Phong.
"Chắc là Mỹ Vân vẫn còn trách em, trách các thành viên khác trong gia đình"
"Vì sao lại như vậy?"
Chúng Thanh Phong tỏ vẻ quan tâm hỏi han.
Được sự khích lệ của Chúng Thanh Phong, Trương Cẩm Đan đã bịa ra một câu chuyện kinh khủng khiếp mà nhân vật trung tâm không ai khác chính là Trương Mỹ Vân.
Theo như lời kể của Trương Cẩm Đan thì Mỹ Vân từ nhỏ được yêu thương, nuông chiều sinh hư.
Lớn lên cô kết bạn, giao du với những thành phần bất hảo trong khu phố.
Vì muốn tốt cho Mỹ Vân, bố mẹ, anh chị đã hết mực khuyên can, ngăn cấm.
Thế nhưng Mỹ Vân nhất quyết chống đối đến cùng.
Chẳng những thế cô còn bỏ nhà đi bụi, nghe bạn xấu xúi bẩy quay ngược lại trách móc, hận thù gia đình.
Chúng Thanh Phong đưa hai tay ôm mặt, giả bộ thể hiện sự thất vọng đối với Trương Mỹ Vân.
Trên đời thật lắm hạng người.
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng này Chúng Thanh Phong càng hiểu thấu câu nói: "Gắp lửa bỏ tay người".
Tội nghiệp Trương Mỹ Vân khi phải sinh ra và lớn lên trong môi trường đáng sợ như vậy.
Mặc dù bị bố đẻ bỏ rơi, bạo hành nhưng Chúng Thanh Phong luôn nhận được tình thương yêu vô bờ bến từ người mẹ đoản mệnh, từ Chúng Thời Vũ và Chúng Thời Giang.
Sau này, khi đã vê sống chung với ông ngoại và cậu, Thanh Phong càng cảm nhận rõ ràng và sâu sắc hơn sự thiêng liêng của hai tiếng gia đình.
Mặc dù tính nết trái ngược nhau, lại khắc khẩu nhưng Chúng Thời Vũ chưa một lần nói lời khiến Chúng Thời Giang bị tổn thương.
Hay ngược lại, ở bên ngoài là công tử phong lưu, ăn chơi khét tiếng nhưng về nhà Chúng Thời Giang không dám hôn với Chúng Thời Vũ dù chỉ là nửa câu.
Ấy thế mà Trương Mỹ Vân lại bị chính người nhà của mình đặt điều, bôi nhọ, tìm mọi cách để huỷ hoại thanh danh của cô.
"Em đã nhiều lần gọi điện cho Tẹo nhưng con bé không chịu nghe máy.
Tìm tới tận cửa nhà nhưng nó không chịu ra gặp mặt"
Trương Cẩm Đan lại sụt sùi, nức nở.
"Vậy cô có muốn gặp Mỹ Vân không? Tôi sẽ giúp cô."
Chúng Thanh Phong đề nghị.
Nghe Chúng Thanh Phong nói xong, ngay lập tức Trương Cẩm Đan tái mặt đi.
Cô ta đâu ngốc mà tự chuốc rắc rối vào người.
Nếu bây giờ cô ta và Mỹ Vân đối chất trực tiếp với nhau ngay trước mặt Chúng Thanh Phong, rồi sự thật bị bại lộ thì phải làm thế nào? Không được, tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra.
"Cảm ơn sự nhiệt thành của anh.
Nhưng chuyện gia đình em, vẫn nên để em tự tìm cách giải quyết thì hơn".