Mau Cởi Quần Tôi Giúp Cậu Thoa Thuốc

Chương 2



  “……”

  “……”

   Hai người quỷ dị giằng co.

  Về phương diện thị giác mà nói, Khang Thần bị trúng kích lực hiển nhiên so An Triệt Nguyên lớn hơn.

   Cho nên An Triệt Nguyên phản ứng trước ——

  “Hắc hắc, cái đó, anh thế nào ăn nhanh như vậy…” lại lộ ra cái nụ cười thật khó coi, rất 囧 mà cùng anh chào hỏi, suy nghĩ bây giờ biểu hiện tự nhiên một ít , hai người muốn đắp di chương địa ha ha một trận cũng liền đã qua .

   Khang Thần giống như là bị điểm tỉnh, trát hạ mắt “Cậu này là đang làm cái gì thế? ”

   Một bên hỏi, một bên đóng cửa hướng cậu đi tới.

  “Đừng …… đừng qua đây”

   Cậu mới vừa trấn định suy nghĩ rằng Khang Thần sẽ đóng cửa lại và ra ngoài tránh đi một chút, nói thế nào anh cũng không thể mắt mở trừng trừng nhìn cậu lần nữa tái quay người thong dong trở về phòng vệ sinh hoặc là giúp cậu tẩy rửa mặc quần áo được.

   Giờ phút này An Triệt Nguyên kinh hãi, nhắm mắt lại, quyết định đặt mông ngồi lên giường, kéo chăn qua che thân thể lại, cũng không quản việc bị dây bẩn nữa, trước che lại đã rồi nói sau.

  “……”

   Cậu không biết mình bộ dáng lúc này thật giống như con gái nhà lành đang bị trêu ghẹo vậy, còn thiếu mỗi việc nắm lấy góc chăn đưa lên miệng cắn làm bộ thẹn thùng nữa là đủ bộ.

  “Gần đây dục cầu bất mãn sao?” Khang Thần hỏi.

   An Triệt Nguyên ngoài ý muốn ngẩng đầu nhìn anh, cái gì …… cùng cái gì cơ??

   Nếu là dục cầu bất mãn ngược lại thì đã tốt… bệnh trĩ cái gì đó… thật đáng ghét!!

  Oán niệm trong tiểu nhãn thần của cậu không có lọt qua được ánh mắt của Khang Thần, còn liên đới làm cho thân thể cũng run run theo, trong lòng gào thét: Mau thả ta trở lại phòng tắm đi a hỗn đản! Cái chăn này buổi tối như thế nào ngủ được đây!

  “Cậu…”

  “Hở?” An Triệt Nguyên mặt cảnh giác nhìn anh, lại phát hiện tầm mắt Khang Thần rơi xuống chỗ phía dưới mình.

   Theo tầm mắt của anh hướng trên người mình nhìn, mặt cậu ngay lập tức nóng bừng lên ——

   Lúc trước hoảng a hoảng tận lực đưa chất lỏng vào trong cơ thể giờ phút này lại vì động tác của cậu mà đang theo chân bên chậm rãi chảy xuống, mới vừa rồi kéo chăn lên chỉ đắp ở phía trước một chút, bây giờ trên đùi rõ ràng thấy được một dòng nước đang nhanh chóng chảy vòng quanh cổ chân cậu.

  Lần này thật không biết giấu mặt vào đâu nữa, An Triệt Nguyên vội vàng khép hai chân lại, đột nhiên chẳng còn chút dũng khí để ngẩng đầu lên, cho nên cậu không thể thấy Khang Thần ánh mắt chợt tối đi.

   Trong phòng nhất thời rất an tĩnh, an tĩnh đến mức làm cho đầu cậu rối như tơ vò, bây giờ cậu không còn lo lắng sợ cái giường bị bẩn nữa, quần lót thì vẫn chưa mặc, lúc này cậu chỉ có một ý niệm ——

   Đó là ngay lập tức liền biến mất đi!

  —— Ước gì có thể như vậy!

   Cái này dĩ nhiên không thể nào được rồi.

   Khang Thần cũng không nói gì, cái không khí yên lặng giữa hai người như thế này vô tình tạo ra rất nhiều gượng gạo, dựa theo quan hệ của bọn họ, không phải là sẽ gào ầm lên tranh luận một hồi cực kỳ kịch liệt sao ?

  “Tôi… tôi… cái đó… tôi ——” An Triệt Nguyên lấy hết dũng khí quyết định phải nói ra chân tướng, nghĩ thầm mười nam chín trĩ cũng không có gì kỳ lạ, kết quả lúc cậu ngẩng đầu lên, phát hiện đã không thấy Khang Thần đâu cả.

  Eh?

   Cậu ngơ ngác nhìn bốn phía, dùng sức trừng mắt nhìn, thực sự không thấy Khang Thần đâu.

   Chẳng lẽ vừa rồi không có ai trở lại? Hết thảy chẳng qua là do cậu suy tưởng?

   Áp lực trong lòng nhất thời giảm xuống một cân, vừa tự thôi miên vừa thả lỏng cơ thể một chút, lật chăn ra cầm khăn giấy đứng lên, chuẩn bị đi phòng vệ sinh tiếp tục “nghiệp lớn” chưa hoàn thành.

  “Oaaa!!”

   An Triệt Nguyên theo phản xạ có điều kiện mà ngồi trở lại trên giường, tim của cậu như muốn nói rằng: Thì ra vừa nãy không phải là đang nằm mơ! Khang Thần thật sự đã quay về! Mình thật ở trước mặt anh mất hết thể diện rồi!

  

   Khang Thần sắc mặt nhìn qua khá hơn nhiều, anh đột nhiên cảm thấy không khí vừa nãy như vậy có chút nghiêm trọng, thật kỳ quái.

   Lúc cậu thấy đồ vật Khang Thần đang cầm trong tay, cả người không khỏi run lên.

   Chủ động tự thú cùng bị bắt quả tang là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, tối thiểu tâm lý sẽ giữ vững hơn chứ không bị động như thế này.

   An Triệt Nguyên khổ mặt ha ha nói “Đại ca, anh cũng đã biết rồi, mau đi ra ngoài đi, tôi muốn xử lý thu dọn một chút.”

  

   Mới nãy Khang Thần là theo bản năng hướng về phía phòng vệ sinh, thấy An Triệt Nguyên thần sắc mờ mịt mà không biết mình dâm mỹ đến mức nào, anh trong tiềm thức cảm thấy bên trong ắt hẳn đang giấu một người đàn ông nào đó.

  —— Anh cũng không nghĩ là mình đi đến làm cái gì, đến bắt gian sao?

   Vì thế mới phát hiện ra lọ dược xuyên đang nằm ở trên sàn nhà vệ sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.