Sắc mặt của 2 người Bảo Thu và Mẫu Đơn đều hơi khó coi. Mẫu Đơn chạy tới chỗ cầu thang nhìn thoáng qua, có nhiều thị vệ mặc khôi giáp xông vào cửa chính của khách điếm, đang chạy về phía lầu 2. Dù Bảo Thu không nhìn thấy tình hình bên dưới nhưng cũng biết tình huống trước mắt không tốt, sắc mặt nàng ấy càng ngày càng tái nhợt, trân trân nhìn nam nhân âm trầm trước mặt.
Vệ An Cảnh âm trầm nhìn nàng ấy, đột nhiên vươn tay về phía Bảo Thu: “Bây giờ qua đây, bổn vương có thể tha thứ cho lỗi lầm mà ngươi đã phạm phải trước đó.”
“À…” Thi Bảo Thu cười thê lương, chỉ là dựa vào cạnh cửa buông mắt xuống, không nhìn hắn ta nữa. Cả người nàng ấy ẩn trong chỗ khuất tựa vào cửa trước không nhúc nhích. Trong lòng người nam nhân đối diện bắt đầu hoẳng loạn, trong lòng có một dự cảm mơ hồ không tốt lắm, dường như cảm thấy lần này nếu nàng ấy đi sẽ không trở lại nữa.
Qua một hồi, nhớ tới sự yêu thương của mình dành cho nàng ấy mà nàng ấy lại đối xử với mình như vậy, sắc mặt Vệ An Cảnh lại âm trầm trở lại, tay nắm chặt thành quyền. Hắn ta không nói một lời, đợi toàn bộ thị vệ ở lầu dưới xông lên hết mới lạnh giọng nói: “Bắt 2 người bọn họ lại cho bổn vương!”
Nhìn đám thị vệ sắp xông tới chỗ mình, Mẫu Đơn rũ mắt, nghĩ rằng thật sự phải như vậy sao? Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn Cảnh vương bắt nàng đi uy hiếp Yến vương? Lúc này, dưới lầu lại đột nhiên truyền đến tiếng huyên náo, mọi người đồng thời nhìn xuống lầu dưới, phát hiện bên ngoài khách điếm có rất nhiều người mặc quần áo thương nhân bình thường xông vào. Mẫu Đơn cẩn thận nhìn kỹ, dẫn dầu đám người dưới lầu là 2 người mà nàng quen biết, một người là Phùng Quân Trạch, còn một người là Trì Ninh Bái. Nàng sững người, trong lòng kinh ngạc vui mừng, không nói 2 lời, lập tức chạy tới chỗ Thi Bảo Thu kéo nàng ấy lui vào phòng.
Không đợi những thị vệ đó kịp phản ứng, Mẫu Đơn đã cài then cửa lại. 2 nha hoàn trong phòng đang nằm gục dưới sàn, thấy Mẫu Đơn kéo Bảo Thu vào phòng, sắc mặt 2 nha hoàn đều trắng bệch, vẫn còn đang khuyên nhủ: “Yến vương phi, điện hạ sẽ không làm hại người đâu. Bên ngoài nhiều thị vệ như vậy, người nhất định chạy không thoát đâu…”
Mẫu Đơn thờ ơ liếc họ một cái: “Câm miệng! Nếu các ngươi còn kêu gào, ta sẽ ném các ngươi ra ngoài cửa sổ!”
2 nha hoàn không dám mở miệng nói chuyện nữa. Mẫu Đơn dìu Bảo Thu tới bên cạnh giường, để nàng ấy nằm xuống giường nghỉ ngơi: “Bảo Thu, muội cố gắng nghỉ ngơi một chút. Thị vệ trưởng của Yến vương phủ còn có Trì đại ca đều dẫn người tới rồi. Chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu. Đợi chuyện bên ngoài đã yên ổn, ta sẽ dẫn muội rời khỏi đây.”
Nhưng Bảo Thu lại lắc đầu: “Mẫu Đơn tỷ, muội sẽ không rời khỏi đây đâu, bất kể thế nào thì Cảnh vương cũng đã cứu mạng muội. Nếu muội chạy trốn như vậy thì còn gì là con người nữa. Mẫu Đơn tỷ, lát nữa tỷ hãy mặc kệ muội. Đợi bọn Trì đại ca vào rồi thì tỷ hãy theo bọn họ rời đi.”
Mẫu Đơn ngồi ở một bên, nhíu mày không lên tiếng nữa.
Không tới nửa khắc, tiếng đánh nhau đã truyền tới ngoài cửa phòng. Chợt giọng nói của Trì Ninh Bái vang lên: “Mẫu Đơn, muội có ở bên trong không?”
Mẫu Đơn vội đứng dậy đi mở cửa. Toàn thân Trì Ninh Bái dính đầy máu đang đứng bên ngoài. Trì Ninh Bái không kịp nói gì nhiều, nói: “Mẫu Đơn, muội mau theo bọn ta ra ngoài. Lúc này Phùng thị vệ trưởng đã ngăn cản đám người Cảnh vương ở bên kia. Ta tới dẫn các muội chạy trước.”
Mẫu Đơn quay đầu nhìn Bảo Thu đang nằm trên giường một cái lại xoay người nhìn Trì Ninh Bái: “Trì đại ca, có thể dẫn theo Bảo Thu không?”
Trì Ninh Bái gật đầu, sai hai nữ tử phía sau đi vào đỡ Bảo Thu ra. Mẫu Đơn không nói lời nào, đi cùng bọn họ xuống lầu, xông ra khỏi khách điếm. Trì Ninh Bái dẫn mấy người rẽ mấy vòng tới một góc khuất, cách đó không xa có một chiếc xe ngựa đang dừng.
Mấy người chạy nhanh về phía bên kia, không ngờ phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, cả đám quay lại nhìn, chỉ thấy mấy thị vệ của Cảnh vương đã đuổi kịp, phía sau còn có Cảnh vương. Khoảng cách hơi xa, Mẫu Đơn chỉ thấy loáng thoáng nét mặt căm phẫn ngút trời của Cảnh vương, mơ hồ nghe thấy 1 câu nói của hắn ta: “Bắt sống, không được làm các nàng ấy bị thương.”
Trì Ninh Bái nhìn tình huống phía sau, xoay người kêu 2 tỷ muội tên Kim Lan, Kim Mai dẫn Mẫu Đơn và Bảo Thu lên xe ngựa trước, còn mình thì dẫn các huynh đệ ngăn cản đám thị vệ kia.
Cảnh vương thấy Bảo Thu bị Kim Lan Kim Mai sắp ôm lên xe ngựa, khoé mắt như nức ra, quát: “Thi Bảo Thu, nếu ngươi dám đi, dù có đuổi tới chân trời góc bể bổn vương cũng sẽ đuổi theo các ngươi. Nếu lúc này ngươi chịu trở lại, bổn vương có thể bỏ qua chuyện cũ, thả Yến vương phi, cho bọn họ rời đi.” Nhìn thấy Bảo Thu rời đi, Cảnh vương mới phát hiện trái tim mình hoảng loạn bao nhiêu, mới phát hiện bản thân vốn không quan tâm tới ngôi vị hoàng đế này mà hắn ta chỉ quan tâm tới nàng ấy thôi. Muốn cướp ngôi vị hoàng đế này là vì hắn ta muốn nhìn xem biểu cảm của tên Thất hoàng đệ lạnh lùng thanh cao này mà thôi. Nhưng giờ phút này, hắn ta không nghĩ được gì khác nữa, chỉ nghĩ rằng nàng ấy sắp phải đi rồi, bản thân phải làm sao đây.
Bảo Thu nghe vậy, quả nhiên cúi đầu xuống, khẽ nói: “Mẫu Đơn tỷ, muội không đi theo nữa, mọi người đi đi…”
Mẫu Đơn nhíu mày: “Bảo Thu, muội thật sự đồng ý ở lại sao?” Nàng đương nhiên biết Cảnh vương có tình cảm đối với Bảo Thu, chỉ là Bảo Thu đã làm ra chuyện phản bội hắn ta. Sau này Cảnh vương làm sao chịu tha thứ cho nàng ấy, đây sẽ trở thành cái gai trong lòng 2 người.
“Mẫu Đơn tỷ, để muội ở lại đi, tỷ hãy mau đi đi. Muội thiếu Cảnh vương 1 mạng. Nếu bây giờ rời đi, muội làm sao hoàn trả ân tình của hắn đây. Nếu như rời đi như vậy, cả đời này của muội đều sẽ không yên, chẳng bằng để muội ở lại để xem Cảnh vương sẽ xử trí muội như thế nào.”
Trong lòng Mẫu Đơn do dự không thôi, Trì Ninh Bái ở phía trước đã lớn tiếng hô: “Kim Lan, Kim Mai mau đỡ Yến vương phi và vị cô nương này lên xe ngựa, sau đó các ngươi hãy rời khỏi trước, ta và các huynh đệ sẽ ở lại.”
Quả nhiên, Kim Lan, Kim Mai cũng không chần chừ nữa. Một người khiêng Thi Bảo Thu, một người đỡ Mẫu Đơn lên xe ngựa.
Mấy người sau khi lên xe ngựa mới phát hiện trong xe có một cô nương đã ngồi sẵn trong đó. Nhìn kỹ thì Mẫu Đơn mới phát hiện cô nương này chính là Thẩm Nhạn Dung. Nàng còn chưa kịp kinh ngạc thì Kim Lan, Kim Mai đã đẩy các nàng lên xe ngựa rồi đi xuống, sau đó nói 2 câu với phu xe ở phía trước. Phu xe liền nhanh chóng điều khiển xe ngựa chạy về phía trước.
Mẫu Đơn vén rèm nhìn lại thì thấy Kim Lan, Kim Mai đã quay trở về bên cạnh Trì Ninh Bái và bắt đầu đánh nhau với bọn thị vệ. Xe ngựa từ từ chạy xa, những bóng dáng đang đánh nhau kia cũng từ từ mờ dần, lúc này Mẫu Đơn mới buông rèm xuống.
Thẩm Nhạn Dung nhìn Mẫu Đơn an toàn không hề hấn gì thì trong lòng đã yên tâm, lại nhìn thấy cái bụng đã lớn của nàng trong lòng không khỏi bắt đầu lo lắng.
Thi Bảo Thu vừa lên xe ngựa thì đã hôn mê bất tỉnh. Mẫu Đơn nói vài câu với Thẩm Nhạn Dung mới biết được vì sao muội ấy lại theo tới đây.
Một đêm này mọi người đều lo lắng không yên, lúc này vì không dễ dàng thoát ra được nên mới lo lắng cho sự an nguy của Phùng Quân Trạch và Trì Ninh Bái. Mãi cho tới khi xe ngựa chạy ra tới ngoại thành, sắc trời dần sáng, nàng không chống lại được sự buồn ngủ nên đã thiếp đi. Lúc tỉnh dậy thì đã tới buổi trưa, xe ngựa vẫn tiếp tục chạy về phía trước. Bảo Thu vẫn còn chưa tỉnh thì ngược lại Nhạn Dung đã tỉnh rồi.
Vừa thấy Mẫu Đơn tỉnh lại, Nhạn Dung liền đỡ nàng ngồi dậy, nói: “Mẫu Đơn tỷ, tỷ đói chưa? Ở đây có chút lương khô, tỷ ăn tạm đi… Hôm qua Trì đại ca nói rồi, nếu có thể cứu tỷ ra ngoài thì chúng ta cứ chạy thẳng hướng đông, đi về phía thành Quan Bốc. Yến vương ở chỗ đó. Trì đại ca muốn chúng ta đừng dừng lại. nếu các huynh ấy giải quyết xong sẽ đuổi theo chúng ta.”
Mẫu Đơn gật đầu, nhận lấy lương khô Nhạn Dung đưa qua bắt đầu ăn. Ăn xong lương khô lại uống chút nước, lúc này nàng mới tựa vào gối mềm, đưa tay vuốt ve bụng. Bé con bên trong hình như có chút phản ứng, nhẹ nhàng động đậy đúng vị trí đôi tay Mẫu Đơn đang đặt trên bụng. Nàng nhịn không được cười cười.
Thẩm Nhạn Dung hơi tò mò, cười nói: “Mẫu Đơn tỷ, có phải em bé đang động đậy không.”
Mẫu Đơn gật gật đầu: “Mỗi ngày đều ở trong bụng hăng hái cử động.”
Nhạn Dung không nhịn được đặt tay lên bụng Mẫu Đơn. Quả nhiên lập tức có chút thịt cộm lên. Nhạn Dung kinh ngạc mở to mắt, cảm thấy điều này thật sự kỳ diệu.
Thi Bảo Thu vẫn chưa tỉnh, hai người nói chuyện thêm một hồi. Từ miệng Nhạn Dung biết được cả đoạn đường Trì Ninh Bái đối xử với muội ấy rất tốt, hình như cũng có chút cảm tình với muội ấy, Mẫu Đơn nghe xong trong lòng hân hoan. 2 người đều là người mà nàng quan tâm, nếu có thể thành đôi thì thật là tốt không chỗ nào nói.
Xe ngựa lại chạy thêm nửa ngày, tới khi sắc tồi dần tối thì mới dừng lại. Lúc này cũng không phải bên trong thành mà là vùng núi hoang dã nên cũng tuỳ tiện dừng lại một chỗ nghỉ ngơi một đêm rồi mai tiếp tục lên đường. Cả đêm này mọi người đều có chút nơm nớp lo sợ, rất sợ người của Cảnh vương đuổi tới. May mà trời vừa sáng cũng không xảy ra chuyện gì.
Trời vừa sáng, Thi Bảo Thu cũng tỉnh lại. Tinh thần nàng ấy không tốt lắm, hơi mệt mỏi. Mẫu Đơn cũng không biết nên khuyên nàng ấy như thế nào, chỉ an ủi nàng ấy vài câu để nàng ấy đừng lo lắng nữa.
Bảo Thu lắc lắc đầu, cười khổ: “Mẫu Đơn tỷ, tỷ yên tâm, muội không sao. Muội sẽ không giống như trước đây… Muội còn phải báo thù cho cha mẹ… Muội nhất định sẽ cố gắng giữ gìn sức khoẻ.”
Mẫu Đơn đưa cho nàng ấy một chút lương khô, nói: “Mau ăn đi, chăm sóc cơ thể cho tốt mới có sức để nghĩ tới chuyện sau này…”
Đêm nay, xe ngựa dừng lại 1 đêm ở một thị trấn nhỏ gần đó. Ngày hôm sau tiếp tục lên đường. Những ngày tiếp theo buổi tối cũng là tìm một thôn nhỏ hoặc một thị trấn dừng lại một đêm. Cứ như vậy qua 7-8 ngày, người của Trì Ninh Bái và Phùng Quân Trạch vẫn chưa đuổi kịp, trong lòng Mẫu Đơn không khỏi bắt đầu lo lắng.
Sắc trời dần tối, không xa có thê nhìn thấy khói bếp lượn lờ, phu xe quay đầu nói: “Vương phi, phía trước không xa có 1 thôn nhỏ. Tối nay chúng ta qua đó tá túc một đêm, ngày mai lại tiếp tục lên đường có được không?”
Phu xe là 1 thanh niên 20 tuổi, ngũ quan đoan chính, mày rậm mắt to là huynh đệ của thuộc hạ Trì Ninh Bái, tên là A Chính.
Nghe xong lời của A Chính, mấy người cũng không phản đối. Xe ngựa chạy về phía thôn nhỏ trước mặt, không quá nửa khắc đã tới thôn nhỏ. Đứng ở đầu thôn nhìn vào, thôn cũng không lớn, chỉ tầm 30 hộ gia đình.
A Chính dừng xe ngựa ở bãi đất trống trước thôn, để 3 người đợi ở trong xe còn mình thì đi hỏi xem có hộ gia đình có thể cho họ ngủ lại không.
A Chính nhảy xuống xe ngựa liền chạy vào trong thôn ở phía trước, không quá nửa khắc đã quay lại, nói rằng phía trước có 1 hộ gia đình cho họ ngủ lại.