Chung quanh tối đen dường như vô biên vô tận, vĩnh viễn không nhìn thấy điểm dừng.
Mà nàng
giống như đang chạy trong bóng đêm nóng rực, nhiệt độ từ bốn phía tiến
đến nàng, nàng giẫm lên nơi nào cũng đều làm cho lòng bàn chân của nàng
bỏng rát, nàng không ngừng… không ngừng ….chạy trốn, nhưng hoàn toàn
không có cách nào thoát ra khỏi nhiệt độ cực nóng này, màn đêm cùng với
yên lặng bao phủ lấy nàng.
Đột nhiên
một tiếng nổ phát ra, lửa cháy phừng phừng, xé rách màn đêm, lửa từ
trong mặt đất thoát ra, chẳng mấy chốc mà tất cả mọi thứ chung quanh đều bị bao trùm trong biển lửa.
Trong lòng hoảng loạn, nàng nghe thấy giọng nói của mẹ.
“Ngoan, bảo bối ngoan, không có việc gì, không có việc gì đâu….” Mẹ an ủi nàng, giọng nói dịu dàng kia như vang vọng ở bên tai.
Mỗi đêm, mẹ đều dùng giọng nói dịu dàng dễ nghe này để hát những bài hát dân gian, dỗ nàng đi vào giấc ngủ.
Mỗi một lần
như thế nàng đều ngửa đầu nhìn vào khuôn mặt dịu dàng của mẹ ở dưới ánh
trăng, cho đến khi chìm vào giấc ngủ. Mà nay, bao quanh khuôn mặt dịu
dàng kia không phải ánh trăng, mà là ánh lửa.
Mẹ vươn tay ôm lấy nàng trên giường.
“Mẹ, con nóng quá.”
“Ngoan, mẹ biết. Nhà đang cháy, con đừng sợ, mẹ mang con đi ra ngoài.”
Trong lòng
tràn ngập sợ hãi, nhưng bởi vì có sự dỗ dành của mẹ nên đã tiêu tan đi
không ít. Nàng tiến sát vào trong lòng của mẹ, vẫn cho rằng nơi này là
nơi an toàn nhất trên đời.
Tuy rằng
nàng nhìn thấy ngọn lửa hừng hực thiêu cháy hết quần áo, giày dép của
nàng, còn tham lam cắn nuốt con búp bê đang nằm bên giường mà tháng
trước cha đã mua cho nàng, nhưng mà chỉ cần ở trong lồng ngực của mẹ,
nàng sẽ không sợ hãi gì cả.
“Bảo bối ngoan, bảo bối ngoan, mẹ yêu con nhất có biết không?”
Nàng ngửa đầu nhìn vào khuôn mặt của mẹ trong ánh lửa, ngoan ngoãn gật đầu.
“Đến đây, nhắm mắt lại. Nghe mẹ nói này, dù lát nữa có xảy ra chuyện gì, cũng không được mở mắt ra, có biết không?”
Nàng quả
thật là một cô bé ngoan, cho nên nghe lời mẹ nhắm chặt hai mắt, tùy ý mẹ dùng tấm vải ẩm ướt bao bọc thân thể của nàng, ôm chặt nàng vào trong
ngực.
Sau đó mẹ bắt đầu chạy.
Tuy rằng
không nhìn thấy nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được, không khí càng lúc
càng trở nên nóng cháy, khó có thể chịu được. Nàng dùng bàn tay nhỏ bé
quàng chặt cổ mẹ, nhưng vẫn nhắm chặt hai mắt.
Bùm!
Một tiếng nổ vang lên làm rung chuyển cả căn nhà.
Đột nhiên mẹ bị té ngã, kêu đau ra tiếng, nhưng hai tay vẫn bảo vệ nàng chặt chẽ, không muốn để cho nàng bị tổn thương.
Vì mẹ vấp té nên tấm vải ẩm ướt bao bọc lấy nàng bị mở tung ra, nàng mở to hai mắt,
hoảng sợ khi nhìn thấy hai chân của mẹ đã bị cây trụ sập đè lại.
“Bảo bối, chạy mau, có nghe hay không, chạy mau.”
Mồ hôi cùng
nước mắt làm ướt đẫm khuôn mặt lem luốc và ửng hồng vì lửa nóng, mà sợi
tóc xinh đẹp kia cứ từ từ, từ từ bị ngọn lửa thiêu rụi thành than, chỉ
cần chạm vào một cái liền nát vụn.
“Không, không được, con không chạy….” Nàng kêu khóc, ôm chặt mẹ không rời, còn dùng bàn tay nhỏ bé lôi kéo bàn tay to của mẹ.
“Mẹ, chúng ta cùng chạy, cùng chạy đi….”
“Không còn kịp rồi, con mau chạy đi, nhanh lên….”
Mẹ rơi lệ đầy mặt, thúc giục nàng.
“Mau chạy ra cửa, ngoài đó chính là đường phố, con mau chạy ra đi….” Không, nàng không muốn, nàng không muốn buông mẹ ra để chạy một mình.
Nàng liên
tục thử đi thử lại, nhưng cây trụ bị sụp xuống kia vẫn không mảy may lay động, càng kéo thì cây trụ đè trên chân mẹ càng không nhúc nhích.
“Bảo bối ngoan, con đừng khóc.”
Thấy nàng vẫn không chịu đi, mẹ dùng tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, dịu dàng nói lại.
“Bảo bối ngoan, cây trụ này con chuyển không được. Con chạy ra ngoài tìm người, gọi người đến giúp đỡ, được không?”
Nghe mẹ nói vậy, nàng ngoan ngoãn gật đầu, nhưng nước mắt vẫn rơi không ngừng.
“Được, con đi tìm người, gọi người đến giúp mẹ….” Đôi mắt mẹ hàm chứa nước mắt, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười.
“Ừ, con đi đi, nhanh lên, mẹ ở đây chờ con.”
Bên trong ánh lửa, mẹ nhẹ giọng nói.
“Bảo bối, hãy nhớ kỹ, mẹ yêu con nhất, biết không?”
Nàng có chút lo lắng, nhưng vẫn gật gật đầu, nhìn thấy nụ cười khích lệ của mẹ, nàng xoay người chạy nhanh ra cửa, muốn đi tìm người cầu cứu.
Nhưng nàng vừa mới chạy ra đến cửa chính, chợt nghe thấy một tiếng nổ khác từ phía sau truyền đến.
Nàng hoảng
sợ quay đầu lại chỉ nhìn thấy một ngọn lửa lớn cao đến tận trời, căn nhà bị ngọn lửa cắn nuốt, cuối cùng căn nhà gỗ chống đỡ không nổi, toàn bộ
đều sụp đổ.
Đó là nhà của nàng, mẹ của nàng vẫn còn ở bên trong, còn bị đè ở phía dưới cây trụ.
“Mẹ….” Nàng xoay người muốn chạy vào trong, trên đường lại bị người ta giữ chặt lại.
Khói bụi mịt mờ, “Không, mẹ ơi, mẹ ơi….” Nàng không ngừng giãy dụa nhưng vẫn không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa bao trùm hết tất cả mọi thứ.
Bóng tối.
Giấc mộng vừa rồi làm cho trái tim nàng đau nhói, khiến nàng đột nhiên tỉnh lại.
Trên mặt của nàng còn có nước mắt, mà nhiệt độ tăng cao trong thân thể nàng cũng
không vì nàng tỉnh lại mà theo cơn ác mộng tan biến đi, ngược lại nó vẫn cứ tra tấn nàng.
Nàng có ý muốn ngồi dậy nhưng bả vai đau đớn lại làm cho nàng hít thở không thông, lại ngã về phía giường.
Chết tiệt! Đau quá!
Sao lại như vậy?
Nàng thở hổn hển, đau đớn đến nỗi toàn thân phát run, sau đó đầu óc choáng váng mới dần dần nhớ lại rõ ràng mọi việc.
Đúng rồi, nàng thay người đàn ông kia đỡ một viên đạn.
Dùng bàn tay phải không bị thương lau đi nước mắt, nàng lại một lần nữa di chuyển
thân mình. Lần này tuy rằng miệng vết thương trên vai trái vẫn còn làm
cho nàng đau đến phát run, đổ đầy mồ hôi, nhưng nàng vẫn vùng vẫy ngồi
dậy.
Thế nhưng
động tác đơn giản này cũng đã làm hao tổn hết phần lớn khí lực của nàng, làm lúc nàng ngồi xuống thì toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi, không ngừng
run rẩy, mệt mỏi, liên tiếp thở dốc.
Mẫu Đơn nhìn bốn phía, cảm thấy kinh ngạc, nơi này đúng là phòng ngủ của Hắc Trọng
Minh, nơi mà nàng nằm, chính là giường của hắn.
Nàng không
hiểu tại sao Hắc Trọng Minh không có để cho người ta mang nàng qua chỗ
khác. Nàng đã bị thương, với hắn mà nói là không có giá trị để triển
lãm, thậm chí ngay cả giúp hắn làm ấm giường cũng không được.
Vết thương khiến cho nàng bị sốt cao, làm cho miệng lưỡi nàng khô khốc, từng đợt mồ hôi lạnh thấm ướt chiếc áo ngủ của nàng.
Ngoài cửa sổ ánh trăng đã bị mây che phủ, ánh trăng theo cửa sổ tiến vào bên trong
phòng làm cho tất cả mọi vật đều tỏa sáng nhàn nhạt.
Thật vất vả lắm nàng mới tìm thấy trên bàn có một bình nước.
Mặc dù mệt
mỏi nàng cũng không thể kiềm chế được cơn khát, cuối cùng vận dụng hết
sức lực để di chuyển hai chân bước xuống giường.
Nhưng vừa
mới đứng dậy thì hai chân của nàng liền run rẩy như chiếc lá trong gió.
Nàng muốn trở lại giường ngồi, gọi người đến giúp đỡ, tuy nhiên tính
cách quật cường của nàng không cho phép nàng để người ta nhìn thấy bộ
dáng yếu đuối của mình, lại càng không nguyện ý mở miệng cầu xin người
khác.
Đáng ghét, chỉ vài bước thôi mà, nàng đương nhiên vượt qua được.
Mẫu Đơn vịn
lấy vết thương đang đau đớn ở vai, đi về phía bình nước, nhưng mới bước
được ba bước nàng đã chống đỡ không được, vụng về ngã xuống đất.
Cú ngã này làm cho vai của nàng đau đến choáng váng đầu, hoa mắt gần như muốn rơi nước mắt một lần nữa.
Nàng cố gắng dùng tay phải để tự nâng mình dậy nhưng lại vô tình đẩy tấm thảm trải
sàn ở phía dưới người ra. Trải qua một hồi cố gắng, cuối cùng nàng vẫn
té ngã trên mặt đất, hơi thở suy yếu.
Không còn tấm thảm, đá hoa cương ở phía dưới người nàng lạnh giống như một khối băng.
Nàng chạm vào thì thấy chúng thật cứng rắn và lạnh lẽo, mang đi một ít nhiệt độ trên người nàng.
Nàng nằm
trên mặt đất, ở dưới ánh trăng, giãy dụa và thở dốc, nàng cảm thấy bản
thân giống như một người tàn phế, chỉ đi đến bên cạnh bàn để lấy nước
uống, chuyện đơn giản như vậy mà cũng làm không được.
Nàng thật sự rất muốn uống nước.
Nhưng mà, sàn nhà thật lạnh làm nàng cảm thấy thật thoải mái, hơn nữa nàng quá mệt mỏi, không thể đi được nữa.
Một lát sau, sàn nhà lạnh như băng bắt đầu làm cho nàng cảm thấy lạnh, bên trong căn phòng khép kín này cũng không thể làm cho nhiệt độ của toàn bộ sàn nhà ấm lên.
Nàng cắn
chặt môi, nhưng thân thể vẫn không ngừng run rẩy, cố gắng cắn chặt hàm.
Hiện tại nàng rất suy yếu, toàn thân run lên bởi vì nàng cảm thấy rất
lạnh.
Lúc cơn lạnh làm cho nàng run rẩy, trong nháy mắt nàng đột nhiên nghĩ đến, có lẽ đến sáng ngày hôm sau mới có người phát hiện ra nàng, lúc đó nàng đã chết
cóng ở chỗ này.
Hắc Trọng Minh nhất định tức chết.
Hắn nhất định tức giận, nàng dám cả gan làm dơ phòng của hắn, lại còn chết trong phòng hắn nữa.
Ý nghĩ này
làm cho Mẫu Đơn cảm thấy dễ chịu rất nhiều, tuy rằng vẫn đang run run
nhưng dường như khóe miệng lại lộ ra một nụ cười. Ít nhất nàng còn có
thể làm dơ phòng của hắn.
Đúng lúc này thì có người đi đến.
Nàng không thể nhúc nhích, nhưng vẫn có thể cảm giác được có người đang mở cửa.
Sau đó, người này cất bước tiến về phía nàng.
Nàng muốn trợn to mắt nhưng sức lực lại suy yếu đến mức thở không ra hơi.
Người này
phát hiện nàng té trên mặt đất nhưng không có kêu to, cũng không có chạy đi gọi người tới, chỉ là vươn tay kéo tóc của nàng qua hai bên, sau đó
đo lường mạch đập của nàng, tiếp theo dễ dàng bế nàng đứng lên, đem nàng đặt trên giường.
Hắc Trọng Minh?
Nàng băn
khoăn tự hỏi, lại có chút không xác định, bởi vì Hắc Trọng Minh hoàn
toàn không phải là người có tâm tính thiện lương, chứ đừng nói đến việc
hắn chủ động chăm sóc bệnh nhân, quả thật là kỳ tích, còn không thì đây
là điềm báo trước của ngày tận thế.
Mà người
này, sau khi ôm nàng đặt trên giường, thậm chí còn đi rót một ly nước,
ngồi xuống ở bên giường, để cho nàng dựa vào trong lòng hắn, đem ly nước đưa đến bên miệng nàng, kiên nhẫn chậm rãi đút nàng uống nước.
Nước mát từ từ chạy xuống cổ họng, đánh tan cơn khát.
Không, không phải hắn.
Người đàn ông tàn nhẫn kia không có tính nhẫn nại như vậy, lại càng không dịu dàng như thế này.
Nàng suy nghĩ.
Là ai?
Người hầu sao? Hay là lão Trương quản gia?
Ở phía sau
có một mùi hương quen thuộc xông vào chóp mũi nàng, nàng hơi hơi cứng
đờ, kinh sợ khi phát hiện đó là mùi xì gà quen thuộc mà Hắc Trọng Minh
vẫn thường hút.
Không, không thể nào, không thể nào là hắn.
Thật kỳ lạ, kinh hoảng chợt nảy lên trong lòng nàng.
Người đàn
ông kia sau khi đút nàng uống xong ly nước thì để ly nước xuống, cầm lấy khăn mặt, giúp nàng lau đi mồ hôi trên người, khăn mặt ẩm ướt lạnh lẽo
lướt qua da thịt của nàng làm cho nàng không tự chủ được mà run rẩy.
Hắn ung dung chà lau thân thể yếu ớt của nàng, dường như đã sớm quen thuộc với mỗi cm đường cong trên cơ thể nàng.
Ngượng ngùng và xấu hổ cùng nhau tập kích trong lòng nàng, nhưng nàng vẫn không thể
nhúc nhích, chỉ có thể để mặc hắn muốn làm gì thì làm, thậm chí không
còn sức lực để mở miệng phản đối.
Hắn làm những động tác này môt cách cẩn thận, không có làm đau bả vai đang bị thương của nàng.
Người này
không thể nào là người đàn ông không có lương tâm, Hắc Trọng Minh. Nhưng ở trong căn phòng này không có một người đàn ông nào có gan dám ôm
người đàn bà của Hắc Trọng Minh trong tay, lại còn giúp nàng lau chùi
thân thể .
Cho dù là
nàng tự nguyện hiến thân, bọn họ cũng tuyệt đối không dám đụng vào một
đầu ngón tay của nàng, càng không nói tới dám quang minh chính đại nằm
trên giường của hắn ôm nàng.
Lúc đối
phương cởi quần áo nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, đem nàng ôm vào
trong lòng ngực, một mùi hương nam tính nhẹ nhàng, khoan khoái, dễ chịu
xông vào mũi nàng, nàng có thể khẳng định người đàn ông bên cạnh, chỉ có thể là hắn.
Hắc Trọng Minh đang chăm sóc nàng.
Chuyện này là thật, nhưng nó khiến nàng hoảng hốt, khó hiểu.
Những điều
nàng nghe được và tận mắt nhìn thấy, tất cả đều nói cho nàng biết, người đàn ông tàn khốc kia không có tâm. Đối với hắn mà nói, phụ nữ cũng
giống như quần áo, nếu hỏng rồi thì cứ việc đổi một cái khác là được.
Nàng vốn
nghĩ đến cho dù hắn đồng ý giữ nàng ở lại bên người, thì cũng chỉ là ở
cùng dưới một mái hiên mà thôi. Nàng chưa bao giờ vọng tưởng đến việc
hắn đích thân chăm sóc nàng.
Có phải là bởi vì nàng đã cứu hắn một mạng hay không?
Ở trong lòng nàng, nàng không ngừng tự nói với chính mình như vậy, nhưng nàng vẫn bị hành vi khó hiểu của hắn làm cho bối rối không thôi. Hơn nữa, lúc này
nàng cảm giác được các ngón tay thô ráp của hắn nhẹ nhàng, ôn nhu mơn
trớn gương mặt của nàng làm cho tim của nàng đập càng nhanh hơn.
Tay của hắn
nhẹ nhàng lướt qua vỗ về đường cong nơi sườn mặt của nàng, giống như
đang âu yếm một bảo vật quý hiếm. Sau đó các ngón tay ấm áp kia chậm rãi dời xuống, lướt qua cổ của nàng, qua nhịp tim của nàng, sau đó đặt tay
lên trái tim của nàng.
Hắn xòe bàn tay ra, dùng bàn tay to đặt tại nơi đó.
Nàng không biết hắn đang muốn làm cái gì, chỉ cảm thấy được độ ấm của bàn tay hắn làm cho nàng sợ hãi, hoảng hốt.
Tại sao không bỏ ra?
Nàng buồn bực, hoang mang và lo lắng.
Bàn tay to lớn, dày rộng đặt phía trên trái tim của nàng dường như đang cảm giác được tim của nàng đập rất nhanh.
Mau bỏ tay ra!
Nàng vô cùng bối rối, trong lòng không ngừng gào thét.
Nhưng hắn vẫn không hề nhúc nhích dù chỉ là một chút.
Mẫu Đơn vừa mệt mỏi trong người lại vừa sốt cao nên dần dần mất đi ý thức.
Mà bàn tay hắn, từ đầu đến cuối vẫn đều đặt trên trái tim nàng.
Nàng liên tục sốt cao trong nhiều ngày, không ngừng lặp đi lặp lại.
Trong mấy
ngày này thân nhiệt của nàng lúc nóng lúc lạnh. Nàng không biết rốt cuộc đã trải qua bao lâu, chỉ biết là thời gian không ngừng trôi qua.
Có đôi khi
nàng tỉnh lại, nhìn thấy Hắc Trọng Minh ngủ ngay bên cạnh nàng, có đôi
khi lại thấy hắn ngồi trên giường hay trên ghế dựa lớn, dùng đôi mắt đen sâu thẳm lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng.
Nếu hắn không có ở trong phòng thì bất cứ lúc nào cũng có người hầu đến chăm sóc nàng, nàng không còn cô đơn một mình.
Cứ cách một
khoảng thời gian thì bác sĩ Hoàng lại đến, kiên nhẫn trò chuyện cùng
nàng, vừa thay thuốc cho nàng vừa kiểm tra sơ lại vết thương.
Tất cả ý
thức của nàng đều mơ hồ, không rõ ràng, cho nên nàng phải cẩn thật, đặt
biệt cẩn thận, giữ kín những bí mật ở thật sâu trong nội tâm, chỉ sợ
trong lúc thần trí không tỉnh táo, lại không cẩn thận nói ra miệng.
Sự tồn tại của Hắc Trọng Minh làm cho nàng cực kỳ căng thẳng.
Vừa mới bắt
đầu tỉnh lại, nàng nghĩ đến những buổi tối đó, trong lúc nàng phát sốt
đã xuất hiện những ảo giác hoang đường, nhưng ở ở vài lần tỉnh lại, nàng thấy mình vẫn nằm ở chỗ cũ, trong cùng một căn phòng, ở trên một chiếc
giường lớn.
Và nằm bên cạnh nàng là duy nhất người đàn ông đó.
Nàng không thể hiểu nổi, tại sao Hắc Trọng Minh lại không hề cảnh giác mà để cho nàng ngủ ở bên người hắn?
Từ sau khi
nàng bị trúng đạn, hắn liền cho nàng ngủ ở phòng ngủ chính, tuy rằng
việc chăm sóc phần lớn đều do người hầu đảm trách, người hầu có giấu
cũng giấu không được biểu hiện kinh ngạc, không khó để đoán ra trước đây Hắc Trọng Minh sẽ không bao giờ động tay vào những việc như thế này.
Như vậy hắn đối với nàng có xem như là ưu đãi đặt biệt không?
Đơn giản chỉ vì nàng đã cứu hắn sao?
Nàng suy tư trong chốc lát, sau đó lại phủ nhận suy đoán này.
Không đúng,
cho dù là nàng cứu hắn, làm cho địa vị của nàng trong lòng hắn được nâng cao lên một chút, nhưng cũng không đến mức có thể làm cho hắn nguyện ý
xem nàng như báu vật đến nỗi tự tay chăm sóc nàng.
Nàng không thể đoán được người đàn ông này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
Suy nghĩ làm cho đầu của nàng bắt đầu đau nhói lên. Nàng hít một hơi thật sâu, đôi hàng lông mày vô thức nhíu chặt lại.
Khi vẫn còn ở dưới sự dẫn dắt của Bạch Diễm Dung, nàng chưa bao giờ nghe nói qua có
người phụ nữ nào từng có cơ hội bước chân vào phòng ngủ của Hắc Trọng
Minh.
Bạch diễm
Dung chỉ nói với nàng, những người phụ nữ mà hắn coi trọng đều được đưa
vào phòng khách, căn phòng mà nàng đã ở lúc mới đến đây.
Có phải chỉ có người phụ nữ được yêu thương đặc biệt mới có tư cách này, có thể tận mắt nhìn thấy căn phòng ngủ của hắn?
Nghĩ đến
những người phụ nữ xinh đẹp yểu điệu từng được ngủ lại trong căn phòng
này, không hiểu sao ngực của Mẫu Đơn lại hơi hơi đau nhói. Nàng lấy tay
đặt trên lồng ngực, đoán là việc nàng bị nhói đau hẳn là do liên quan
đến miệng vết thương.
Nhìn khuôn mặt ngủ say của hắn, trong lòng nàng tràn đầy hoang mang.
Điều khiến
người ta bất ngờ nhất chính là khuôn mặt khi ngủ của người đàn ông này,
nó giống hệt như một đứa trẻ. Ngũ quan tinh tế không hề có đường nét
khắc nghiệt nhưng ẩn sâu trong đó là sự nguy hiểm vô cùng, khuôn mặt của hắn quả thật trông rất tuấn tú.
Hắc Báo không có tâm.
Giọng nói của phu nhân lặng lẽ vang lên. Mẫu Đơn lo lắng, một lần nữa nhắm mắt lại, liên tục thuyết phục chính mình.
Người đàn ông này, không có tâm.
Hắn là kẻ
tàn khốc, máu lạnh, nguy hiểm…. Nàng không ngừng nhắc nhở bản thân như
vậy. Nhưng khi sự mệt mỏi cùng tối tăm lại lần nữa tràn đến, quét qua ý
thức của nàng, nàng vẫn không thể khắc chế được suy nghĩ của mình.
Nếu, nhiệm vụ của nàng chính là tới giết hắn thì có lẽ mọi việc sẽ trở nên đơn giản rất nhiều có phải không?
Nếu, hắn quả thật có tâm thì sao?
Nếu…..Nếu….. Nàng không còn muốn suy nghĩ thêm nữa, đối với người đàn ông này, nàng
không nên có thêm bất kỳ suy nghĩ nào về hắn nữa. Nhưng bởi vì nàng sốt
cao mà đầu óc trở nên mơ hồ , choáng váng, bản thân giống như không thể
khống chế được mà không ngừng tuôn ra rất nhiều từ “Nếu”.
Có những ý
tưởng chưa bao giờ xuất hiện qua thì nay lại xoay quanh trong đầu nàng,
không ngừng quấy nhiễu nàng cho đến khi nàng mệt không chịu nổi nữa,
tiến vào giấc ngủ thật sâu.
Có một ngày, vào lúc giữa trưa bác sĩ Hoàng mang theo hòm thuốc tới nhà.
Ánh mắt ông xuyên qua mắt kính viền vàng, nhìn nhiệt kế trong tay, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Mẫu Đơn đang mỉm cười ngồi trên ghế, mở miệng tuyên bố.
“Mẫu Đơn tiểu thư, cơn sốt của cô đã giảm rất nhiều rồi.” Ông mỉm cười hiền lành, coi như chuyện tối hôm đó, người dùng kìm làm đau nàng không có một chút liên quan gì đến ông vậy.
Mẫu Đơn gật gật đầu, nhớ tới đau đớn khi đó làm trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi.
Bác sĩ Hoàng lại tiếp tục nói: “Có điều, xin cô hãy cố gắng hết sức đừng đụng chạm vào miệng vết thương.
Miệng vết thương của cô xem ra đã khép lại rất nhanh, ngày mai tôi lại
đến thay thuốc cho cô.”
“Cám ơn.”
“Không có gì!”
Ông vừa thu dọn nhiệt kế và dụng cụ đo huyết áp vừa mỉm cười dặn dò: “Cô có thể bắt đầu hoạt động như là đi dạo xung quanh một chút. Tuy
nhiên, tốt nhất là chỉ nên hoạt động ở bên trong , không nên chạy ra
ngoài, nếu để bị nhiễm lạnh thì thật không tốt lắm đâu.” Chỉ
sau vài ngày trời nắng, bây giờ ngoài cửa sổ lại thổi lên từng đợt gió
lạnh, tuyết trắng tung bay đầy trời, nhuộm trắng cả khung cảnh xung
quanh.
Cho đến khi
tận mắt nhìn thấy bác sĩ Hoàng đi ra ngoài, sau đó lão Trương quản gia
đóng cửa lại, Mẫu Đơn mới trầm tĩnh lại, mệt mỏi dựa vào ghế
dài.
Mấy ngày
trước đến nay, bệnh tình của nàng tốt hơn rất nhiều, cuối cùng cũng đã
hết sốt cao. Nhưng hai má của nàng vẫn tái nhợt như trước, không có một
tia huyết sắc.
Nàng vẫn cảm thấy rất suy yếu, tay chân vẫn lạnh như băng.
Đặc biệt là
đêm hôm qua, sau khi tuyết bắt đầu rơi, cho dù trong người như có ngọn
lửa hừng hực thiêu cháy, nhưng nàng vẫn lạnh đến run lên, thỉnh thoảng
lại cảm thấy thế giới xung quanh giống như đang xoay tròn.
Thân hình
nhỏ xinh chui rúc vào trong tấm thảm lông ấm áp, nàng tựa người trên ghế dài, nhìn tuyết rơi bên ngoài. Không biết có phải là do ảo giác của
nàng hay không, mùa đông năm nay dường như đặc biệt lạnh hơn những năm
khác.
Màu trắng
của bông tuyết làm cho hoa cỏ cây cối trong sân nhà và nước chảy dưới
cây cầu nhỏ đều nhuốm một tầng sương tuyết thật dày.
Ở trong lòng nàng thầm đoán rằng.
Tuyết này, có thể sẽ còn rơi nhiều hơn nữa?
Trong lúc
đó, bỗng nhiên có người đẩy cửa ra, nàng lại lần nữa căng thẳng đứng
dậy, cảnh giác quay đầu lại thì thấy Hắc Trọng Minh đang bước vào.
Hắn mặc Âu phục, mang giày da xem ra bộ dáng và tinh thần đều rất thoải mái.
Sau khi đi vào phòng ngủ, Hắc Trọng Minh cởi bỏ áo khoác, tiện tay ném ở một bên giường, vừa cởi bỏ caravat vừa nhíu mày hỏi.
“Lão Trương nói, hôm nay bác sĩ Hoàng đến khám đột xuất à?”
“Phải.”
“Ông ta nói thế nào?”
“Em đã hạ sốt.”
Hắc Trọng
Minh gật gật đầu, đối với câu trả lời đơn giản của nàng, dường như hắn
cũng không có ý truy hỏi đến cùng, cứ như điều hắn vừa mới thuận miệng
hỏi chính là sự thay đổi của thời tiết vậy.
Hắn tiến
thẳng đến trước cửa phòng tắm, đẩy cửa ra bước vào, sau đó tiếp tục cởi
áo, lộ ra cơ lưng cường tráng, tiếp theo cởi luôn cả quần.
Hắn không có đóng cửa.
Mẫu Đơn sửng sốt một chút, tận mắt chứng kiến hắn cởi nốt cái quần lót cuối cùng
trên người, thân hình cường tráng lõa lồ không có gì che đậy.
Cho dù là trong phòng có người, hắn vẫn giữ nguyên bộ dạng thoải mái, đem quần áo trên người cởi ra hết sạch.
Thân hình
nam tính ngăm đen kia làm cho Mẫu Đơn kinh hãi lắp bắp, vội vàng chuyển
ánh mắt sang hướng khác. Một lúc sau nàng nghe thấy trong phòng tắm
truyền ra tiếng nước chảy.
Hơi nước ấm áp từ trong phòng tắm tràn ra, dần dần đi vào phòng ngủ.
Mẫu Đơn ngồi ở trên ghế dài, vốn muốn đứng lên trở về giường, nhưng sau đó lại nghĩ, nếu rời đi như vậy chẳng khác nào thừa nhận mình yếu thế hơn hắn, vì
thế nàng nghiêm mặt bướng bỉnh ngồi ở trên ghế, không hề nhúc nhích.
Nước vẫn chảy ào ào, không có ngừng lại.
Nàng đã biết Hắc Trọng Minh sau khi tắm xong sẽ trở lại phòng ngủ để thay đổi quần
áo, hắn tắm rất nhanh và cũng rời đi rất nhanh.
Hắn giống
như một con Báo hoa mai đực tràn đầy tinh lực, mỗi ngày đều phải ra
ngoài xã giao, xử lý trăm công nghìn việc, khối lượng công việc chất
đống cao như núi, nhưng hắn chưa bao giờ lộ ra một chút mệt mỏi, giống
như khi vừa sinh ra đã không biết, hai chữ “an” thì biểu hiện cho ý nghĩ gì? *hai chữ an là cách viết của người Trung Quốc ấy, ta nghĩ nó có
nghĩa là an nhàn*
Mỗi lần khi
Hắc Trọng Minh trở về phòng, Mẫu Đơn đều đột nhiên cảm thấy căng thẳng,
mạnh mẽ khởi động tinh thần đối mặt hắn, lo lắng hắn sẽ đột nhiên quấy
rầy nàng, hay là đùa cợt nàng?
Nàng quyết
định trước tiên phải tìm biện pháp, bản thân có vẻ quá lo lắng hắn sẽ
làm cái gì, mặc kệ là quấy rầy hay là đùa cợt, bất kể hắn muốn làm cái
gì, nàng phải tìm ra phương pháp để ứng phó.
May mắn là
từ mấy ngày trước cho đến nay, Hắc Trọng Minh lu bu công việc nên không
có cơ hội ở lại trong phòng. Hắn luôn trở về khi nàng đã ngủ, và đi
trước khi nàng tỉnh lại, cho dù là trên đường trở về hay là trên đường
ra đi cũng đều rất vội vàng.
Mẫu Đơn nằm cứng đờ ở trên ghế, nhưng tư thế này thật sự không thoải mái.
Một lúc lâu sau, nàng rốt cuộc chịu không nổi nữa, đành phải lựa chọn một tư thế tương đối thoải mái hơn.
Tư thế này lại trùng hợp khiến cho tầm mắt của nàng nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện đang diễn ra trong phòng tắm.
Hắc Trọng Minh đang đưa lưng về phía nàng, đang đứng tắm dưới vòi hoa sen lớn.
Hắn xoa xà phòng lên người, sau đó dùng nước ấm xối sạch bọt xà phòng trên người, tiện thể nhanh chóng gội sạch đầu tóc.
Thân thể hắn cường tráng rắn chắc, từ vùng lưng cơ bắp đến mông rồi đến bàn chân to
lớn, hoàn toàn không có bao nhiêu sẹo lồi. Bình thường thân thể ẩn giấu ở phía dưới Âu phục, thân hình ngăm đen cường tráng của hắn không giống
như bộ dáng của một người có thân phận và địa vị nên có.
Vả lại, trên thân thể hắn có rất nhiều vết thương.
Ở trên đùi của hắn có vết thương do súng gây ra. Trên tấm lưng rộng lớn còn có hai vết thương do bị dao chém..
Hắc Trọng Minh có rất nhiều kẻ thù.
Nàng hiểu rõ điều này hơn bất kỳ ai khác. Nhưng mà, khi ở dưới ngọn đèn sáng ngời
nhìn thấy vết thương cũ dữ tợn trên người hắn vẫn làm cho nàng cảm thấy
giật mình.
Lúc nàng vẫn còn đang nhìn chăm chú thì Hắc Trọng Minh khóa vòi nước, cầm lấy khăn mặt, chuẩn bị bước ra ngoài.
Vết sẹo sâu
có, cạn có, che kín hết thân hình ngăm đen cường tráng của hắn, có vết
rất lớn cũng có vết rất nhỏ, nằm rải rác không theo bất kỳ quy tắc,
trình tự nào, có chăng chính là những vết sẹo thẳng tắp với số lượng
thật nhiều.
Phong cách
của hắn thoải mái tự tại, hoàn toàn không quan tâm đến việc nàng đang
ngồi một bên. Hắn mở cửa phòng thay quần áo, dùng tay gạt quần áo sang
một bên, sau đó chọn một bộ quần áo thể thao màu trắng, vừa lau khô tóc
vừa trở về phòng.
Ngay lúc hắn đem bộ quần áo thể thao đặt trên giường thì cặp mắt đen kia nhìn chằm
chằm vào ánh mắt của nàng. Trong khoảnh khắc đó, bàn tay to của Hắc
Trong Minh đang cầm khăn lau khô tóc cũng tạm dừng trong một vài giây.
Sau đó, hắn nhíu mày.
Mẫu Đơn bị bắt gặp tại trận, không kịp di chuyển tầm mắt, cố gắng kiên cường trấn tĩnh bản thân, tiếp tục nhìn Hắc Trọng Minh.
Hắn nhếch
khóe miệng, tiếp tục lau khô mái tóc đen của mình, nhưng động tác bỗng
dưng chậm lại, những bọt nước trên người hắn còn chưa được lau khô, bởi
vì động tác của hắn mà làm cho những bọt nước kia chảy dọc xuống thân
hình cơ bắp cường trắng của hắn.
Nhiệt độ bên trong phòng, từng chút….từng chút….tăng lên thêm mấy độ.
Nàng bất lực nhìn hắn dùng khăn mặt lau ngực, lau cánh tay, sau đó lau xuống bụng và đùi, còn có vật nam tính của hắn đang dựng đứng lên hùng vĩ.
Động tác của hắn cũng không hề có ý khiêu khích.
Hắn chỉ là đang lau chùi cơ thể.
Nhưng một
luồng nhiệt khô nóng vẫn tập kích ở bụng và cổ của Mẫu Đơn, nàng nắm
chặt tấm thảm lông, ngượng ngùng muốn dời tầm mắt, nhưng lại không biết
tại sao lại không thể nào làm được, giống như đang bị người ta hạ bùa
mê, cứ nhìn hắn thong thả lau chùi thân thể.
Tuy rằng
khoảng cách giữa hai người đến vài thước, nhưng nàng lại không có cách
nào hít thở được, chỉ cảm thấy bản thân như đang bị một đôi bàn tay to
lớn vô hình siết chặt lấy suy nghĩ và tầm mắt.
Cuối cùng Hắc Trọng Minh cũng lau khô chính mình.
Hắn cầm khăn mặt trong tay, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng, vật nam tính giữa
hai chân dựng lên sừng sững, trong đôi mắt đen tràn đầy dục vọng.
Tim Mẫu Đơn
đập liên hồi, chỉ cảm thấy môi lưỡi khô nóng, suy yếu không thể nhúc
nhích. Nhưng nàng không thể xác định nguyên nhân tạo nên sự suy yếu này
là do vết thương trên vai hay là vì nàng đang ở trước mặt hắn.
Thân thể suy yếu của nàng lại hưởng ứng dục vọng của hắn. Nàng có thể cảm giác được, đôi nụ hoa mẫn cảm dưới lớp áo ngủ đã săn cứng lại và đứng thẳng lên,
mà hắn nhất định là đã nhìn thấy.
Vốn dĩ Mẫu Đơn nghĩ Hắc Trọng Minh nhất định sẽ tiến đến phía trước, đòi hỏi thân thể của nàng đáp ứng hắn.
Vết thương
của nàng tuy rằng còn chưa được tốt lắm, nhưng hắn là một người đàn ông
có ham muốn rất mạnh, nếu hắn thật sự muốn nàng, nàng không có cách nào
cự tuyệt, nàng cũng không thể phản kháng.
Vì nhiệm vụ, nàng nhất định phải chịu đựng.
Nhưng Hắc
Trọng Minh lại không có tiến lên, hắn chỉ là nhìn nàng, sau đó buông
khăn mặt trong tay ra, xoay người cầm lấy quần áo trên giường, chậm rãi
mặc vào.
Từ đầu tới cuối tầm mắt của hắn không hề rời khỏi người nàng.
Sau khi hắn
mặt xong bộ đồng phục thể thao, che khuất đi thân thể cường tráng gợi
cảm, nàng vẫn tiếp tục nhìn hắn, không thể di chuyển tầm mắt của mình.
Cho dù mặc xong quần áo, phần hạ thể của hắn vẫn còn nhô cao, có thể
nhìn thấy rất rõ ràng.
Sau đó, Hắc Trọng Minh đi về phía nàng.
Trong nháy mắt mà tim Mẫu Đơn đập thật nhanh, cứ như vừa chạy xong mười dặm đường dài ~ 16 km.
Nhưng mà hắn chỉ vươn tay mở ra bát canh bổ đặt trên bàn trà. Thật ra bát canh bổ
này sớm đã nguội lạnh,một bát canh đầy tràn, ngay cả một tí xíu cũng
không có vơi đi.
Ngay cả một ngụm nàng cũng chưa uống.
“Tại sao không uống?” Hắn hỏi.
Bởi vì hắn
tới gần làm cho nàng dường như không thể suy nghĩ, thị giác bị kích động vẫn ảnh hưởng sâu sắc đến nàng. Đầu óc nàng hỗn loạn, sau một lúc mới
biện pháp khôi phục tinh thần lại lần nữa.
“Em, em thấy nhạt miệng, không muốn uống.”
“Chờ một chút tôi cho người hâm nóng lại.” Hắn không cho phép nàng cự tuyệt, đem bát canh để lại ở phía sau, nâng tay cầm lấy cằm của nàng.
Mẫu Đơn bị
bắt ngẩng đầu lên, ngước nhìn Hắc Trọng Minh, cảm giác được hắn lấy ngón tay cái thô ráp xoa nhẹ lên đôi môi khô lạnh của nàng.
Ánh mắt đen u tối của hắn nhìn chằm chằm nàng, khàn giọng nói: “Tôi không thích phụ nữ quá gầy đâu.” Sau đó hắn cúi đầu hôn nàng.
Nàng thở hổn hển, cảm nhận được hơi thở của hắn phả vào mặt mình, cảm nhận được
chiếc lưỡi ẩm ướt nóng bỏng của hắn đang liếm đôi môi nàng, cẩn thận mút liếm từ ngoài vào trong, dụ dỗ nàng hé miệng ra, tiếp nhận hắn.
Nếu so sánh
với những nụ hôn trước đây thì nụ hôn này dịu dàng đến không ngờ, nhưng cũng chính nụ hôn này lại làm cho nàng không ngừng run sợ.
Hai tay Mẫu
Đơn dùng sức nắm chặt lấy thảm lông không dám buông ra, chỉ sợ bản thân
không kiềm chế được sẽ dùng hai tay ôm lấy bờ vai rộng lớn của hắn.
Lúc môi lưỡi Hắc Trọng Minh cùng nàng dây dưa, cảm giác ướt át cùng thô ráp hòa
quyện lẫn nhau thật sự quá mức thân mật, làm cho nàng hoảng hốt lo sợ,
nhưng lại nhịn không được mà đắm chìm trong sự thân mật này.
Cuối cùng, khi môi hắn rời khỏi, nàng dường như muốn phát ra tiếng thở dài.
“Sắc mặt như vậy trông khá hơn rất nhiều.” Hắc Trọng Minh nhìn nàng, giọng nói có chút khàn khàn, các ngón tay ấm áp nhẹ nhàng mơn trớn hai gò má ửng hồng của nàng.
Mẫu Đơn có
chút ngỡ ngàng, chỉ biết nhìn chăm chăm vào khuôn mặt mê hoặc của người
đàn ông trước mắt, sau đó lại thấy hắn buông tay ra, không hề liếc nhìn
nàng một cái, cũng không quay đầu lại, xoay người bước ra ngoài.
Trước khi bước ra khỏi cửa, hắn mới thốt ra một câu, không cho phép người khác cãi lại mệnh lệnh của mình.