Cố An Ninh bị tiếng gõ cửa làm tỉnh ngủ. Trong phòng sáng trưng, căn nhà im ắng, không rõ mấy giờ. Lịch sinh hoạt của cô hoàn toàn rối loạn, hầu hết đều là ở trong phòng, cứ dậy rồi lại ngủ, ngủ rồi lại dậy.
Sau một hồi trợn mắt ngạc nhiên, khi cô nghĩ hẳn là mình nghe nhầm thì quản gia cất tiếng gọi: “Cố tiểu thư, có người đến tìm cô”
Cố An Ninh càng ngạc nhiên hơn. Bạn bè của cô đã ít thì chớ, làm gì có ai biết cô ở đây?
Khi cô mở cửa, quản ra ngước mắt nhìn cô rồi nhăn mặt: “Tiểu thư không định thay đồ à?”
Cố An Ninh không nói gì, quay về phòng thay một bộ đồ mặc nhà kín cổng cao tường. Dù sao cũng không biết trên người mình có vết gì không, tốt nhất là không ai thấy.
Cô vừa xuống nhà thì thấy một người đàn ông đang ngồi trong phòng khách. Người này nghe thấy tiếng bước chân thì hơi nghiêng đầu ra nhìn, cảnh mạo ngũ quan khắc sâu lập thể *mình hiểu là anh này mũi cao, gò má cao, trán cao, môi dày, mắt to *, đôi mắt sâu như biển.
Cảm giác có vài phần giống người kia? Một vẻ thống nhất?
Cố An Ninh hoảng hốt chốc lát, nhanh chóng tỏ ra bình thường, cô xác định mình không biết người này, sau đó ngồi xuống ghế bành cách xa một chút.
Người này mặc cảnh phục nhìn rất đẹp, chính khí nghiêm nghị, anh ta cười với cô: “Cô Cố, xin chào. Tôi là người phụ trách vụ án của ông Cố, Mục Chấn”
Cố An Ninh nghe mà giật mình. Trước kia vụ án này do người khác phụ trách, còn người trước mặt cô đây rất trẻ, khiến cô không khỏi băn khoăn.
Mục Chấn có vẻ cũng hiểu được suy nghĩ của cô, ôn hòa cười, không hề để ý đến ánh mắt khác lạ: “Chúng tôi vừa tìm ra được vài manh mối liên quan đến Cố lão, cần cô xác nhận một chút”
Cố An Ninh giật mình ấp úng: “Xác nhận, xác nhận cái gì cơ?”
Mục Chấn xòe tay: “Cô đừng căng thẳng. Chỉ là chúng tôi tìm được vài thứ, có lẽ là liên quan đến Cố tiên sinh”
Nói xong, anh ta nhìn xung quanh một lượt, rồi nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, sau đó đứng lên: “Cố tiểu thư có thể cùng tôi quay về cảnh đội một chuyến không?”
Cố An Ninh biết Mục Chấn ngại gì. Cô đứng lên đi cùng anh ta. Quản gia hỏi nhỏ: “Hay để tôi gọi xe đưa tiểu thư đi? Nếu Thiệu tiên sinh biết…”
“Tôi sẽ quay lại”, Cố An Ninh từ chối ý tốt của bà. Thấy bà có vẻ khó xử, cô còn nói thêm: “Tôi sẽ về, không để mọi người bị trách phạt đâu”
Quản gia nghe thế mới thở phào nhẹ nhõm: “Vâng”
Đến khi lên xe, Mục Chấn mới có vẻ thoải mái hơn một chút, còn bông đùa một câu: “Có thể thấy Thiệu tiên sinh rất quan tâm đến cô”
Cố An Ninh ngồi ghế sau, chẳng buồn giải thích về điều đó, cũng chẳng ngẩng đầu lên mà chỉ đáp: “Hiểu lầm rồi. Sao khả năng quan sát của ngài lại kém thế”
Mục Chấn lắc đầu, khởi động xe: “Xem ra lời đồn bên ngoài đều là thật”
Cố An Ninh vừa nghe vậy thì sắc mặt thay đổi, Mục Chấn quay đầu đăm chiêu nhìn cô: “Tôi nghĩ cô không biết, gần đây Thiệu tổng và vợ anh ta đối đầu rất khốc liệt, thật ra nguyên nhân cũng chẳng phải do cô, có vẻ họ có xung đột lợi ích”
Cố An Ninh không quan tâm đến những thứ này tí nào, cô nhìn anh ta: “Cảm ơn anh đã an ủi, nhưng tôi chỉ cần biết chuyện về bố thôi”
Mục Chấn mỉm cười: “Tôi biết, nhưng tôi nghĩ cô chắc sẽ có gánh nặng tâm lý”
Cố An Ninh đặt tay lên đầu gối, từ từ co chân lên; mấy ngày nay cô gần như không dám nghĩ đến những chuyện này, lực sát thương của tin đồn thế nào, cứ nhìn Nguyễn Linh Ngọc là biết.
Về Nguyễn Linh Ngọc:http://vi.wikipedia.org/wiki/Nguy%E1...h_Ng%E1%BB%8Dc
Cô nhìn vào Mục Chấn trong gương chiếu hậu: “Nếu anh muốn tìm hiểu về Thiệu Đình qua tôi thì tôi phải làm anh thất vọng rồi”
Mục Chấn giật mình, mày hơi nhướn lên, ánh mắt nhìn Cố An Ninh dường như sáng hơn: “Cố tiểu thư thật thú vị. Cô luôn sắc sảo vậy ah?”
Cố An Ninh trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ: “Thực xin lỗi, gần đây tôi dễ mất bình tĩnh”
Vừa dứt lời, một thanh chocolate xuất hiện trước mặt cô, làm cô phải nhìn về phía đối phương thì thấy Mục Chấn bảo: “Khi tâm trạng không tốt tôi thường ăn, hy vọng cũng sẽ giúp được cô”
Mục Chấn đưa một cái túi được bọc kín cho Cố An Ninh, cô liếc qua là biết đây đúng là đồ của Cố Bá Bình. Cô chăm chú nhìn đồng hồ, cứ như muốn thấy được gì từ mặt cảm ứng, rồi lo lắng nhìn Mục Chấn: “Đây là của tôi đưa cho bố, sao anh tìm được?”
Mục Chấn ngồi sau bàn làm việc, điếu thuốc trên tay còn chưa châm, nghĩ một lúc mới trả lời: “Là một công ty xa xỉ phẩm thu về tìm được, phía sau đánh số độc nhất vô nhị”
Cố An Ninh ngẩn ra, mắt hơi đỏ.
Mục Chấn thấy cô thế này thì có hơi khó xử, đối với phụ nữ anh ta cũng không có nhiều thủ đoạn, đành phải giải thích: “Chúng tôi đã tìm hiểu về thân thế của người công nhân này, rất sạch sẽ. Ông ra nói ông ta tìm được ở gần tòa nhà cũ của nhà máy”
Cố An Ninh nghe mà sốt ruột, quả nhiên Mục Chấn chưa nói đến mấu chốt. Anh ta nói thêm: “Căn cứ lời ông ấy miêu tả, ông Cố lúc đó có đi cùng vài người trẻ tuổi, trong đó có một người rất giống Thiệu Đình”
Cố An Ninh cảm thấy nghẹt thở. Mặc dù cô biết Thiệu Đình rõ ràng là có liên quan, nhưng đến khi nghe được vẫn cảm thấy oán hận khó nói nên lời. Nghĩ đến việc Thiệu Đình hằng ngày ngụy trang, quả nhiên việc hắn giỏi nhất vẫn là lừa gạt.
Dù là trước mặt cô hay trước mặt Hải Đường, tên này vẫn đeo cái mặt nạ dối trá.
Cô không biết Thiệu Đình bắt cóc bố mình để làm gì, cô tự nhận mình không quan trọng đến thế, vậy chắc là vì Hải Đường? Trong đầu lại nhớ lại lời Mục Chấn, Thiệu Đình và Hải Đường có xung đột lợi ích.
Cố An Ninh nghĩ đến đau đầu, trái tim cũng như bị ai đâm mạnh, hóa ra lại là bị phản bội, vẫn là thấy đau. Cô luôn nghĩ đối với cô Thiệu Đình chỉ là bạn, hóa ra cô lại coi trọng hắn đến thế…
Cố An Ninh cắn chặt răng, mặt trắng bệch, Mục Chấn thấy vậy vẫy vẫy tay trước mặt cô: “Không sao chứ?”
Cố An Ninh cố tỏ ra bình tĩnh, từ từ ngước lên nhìn: “Không sao”
Trầm mặc một lúc, cô lại ngẩng đầu nhìn Mục Chấn đang định thanh minh gì đó: “Vậy tôi phải làm gì?”
Mục Chấn nhìn cô cười khen ngợi, lập tức cảnh giác, nhìn rõ không có ai ở ngoài văn phòng mới nói: “Cố tiểu thư thật thông minh, tôi muốn…cô giúp tôi”
---
Từ cục cảnh sát đi ra, Mục Chấn kiên quyết lái xe đưa Cố An Ninh về, Cố An Ninh cự tuyệt vài lần cũng đành nói thật: “Tôi còn chưa muốn về, loanh quanh thêm một lát đã”
Mục Chấn gật đầu, nhìn đồng hồ: “Đến giờ ăn cơm rồi, hay cô ăn cơm tối với tôi nhé?”
Cố An Ninh lưỡng lự. Cô không thích ở gần người lạ, nhưng bộ đồng phục kia của Mục Chấn tạo cho cô cảm giác an toàn, vì thế cô đồng ý.
Trên đường đi, Thiệu Đình gọi điện thoại cho cô. Lâu như thế rồi mà đây là lần đầu tiên hắn gọi, nghe thấy giọng hắn cô lại có cảm giác căng thẳng.
“Quản gia nói em ra ngoài à?”
Trước nay Thiệu Đình luôn vào thẳng vấn đề, không lòng vòng, Cố An Ninh đoán bà quản gia đã báo cáo tất cả cho Thiệu Đình rồi, cô đáp: “Cơm nước xong rồi về”
“Một người?”
Cố An Ninh không biết vì sao mình lại muốn nói dối, có lẽ là vì rất sợ Thiệu Đình, cô không cần nghĩ ngợi đã nói luôn: “Uh, một người”
Mục Chấn nghe vậy liếc cô, Cố An Ninh càng hoảng hốt, vội vàng nói: “Tôi ăn xong sẽ về”, sau đó cúp máy, vẫn vô cùng sợ hãi.
Mục Chấn bật cười: “Cô thế này chả giống người nằm vùng gì cả”
Cố An Ninh cũng nghĩ bản thân mình không đủ bình tĩnh, có lẽ nói đến bình tĩnh thì phải là Thiệu Đình, phải không nào? Đáng tiếc hắn ta lại là một kẻ nham hiểm.
Mục Chấn đưa cô đi ăn đồ Nhật, khi đến nơi còn dặn dò cô: “Đồ ăn ở đây thật sự rất ngon, ăn cho đã vào, như thế có thể thấy thoải mái hơn”
Nghe vậy, Cố An Ninh nhận ra rằng hình như từ lúc gặp đến giờ, Mục Chấn đều vô tình hay cố ý giúp cô điều chỉnh cảm xúc, không khỏi cảm kích, cười cười: “Cảm ơn”
Hai người đi theo nhân viên phục vụ đến phòng trong cùng. Khi cửa chưa đóng hẳn thì phòng đối diện có người đi ra, tiếng ồn ào từ bên đó vọng sang khiến Cố An Ninh tò mò nhìn thử, vừa nhìn đã ngẩn người.
Thiệu Đình đang ngồi giữa mấy người đàn ông, mắt đen không chớp nhìn cô không lộ chút cảm xúc nào.
Cổ họng Cố An Ninh khô rát, rõ ràng uống trà mà cảm giác không khác gì rượu mạnh, toàn thân nóng rực như thiêu như đốt. Cô ngồi ngây ra đó, Mục Chấn nói gì cũng không nghe thấy