Ánh nắng từ phía chân trời len lỏi qua từng ô cửa sổ nhỏ, đem cái lạnh của một đêm mưa tuyết nung chảy đi, làm sáng bừng cả đình viện tịch mịch.
Thời điểm ánh sáng ấy chiếu đến trên người, dường như còn có thể mang đến một tia ấm áp.
Tiểu Lý Tử một bên cầm cái chổi thật to quét dọn những bông tuyết còn sót lại trong Phượng Nghi cung, một bên len lén ngẫng đầu nhìn trời.
Sau trận mưa tuyết đêm qua, dường như bầu trời trong vắt đến lạ kỳ.
Trong cái giá rét của mùa đông, hiếm khi có được một ngày nắng soi chiếu rạng rỡ.
Cái không khí ấm áp trong lành ấy, làm cho người ta cảm thấy dễ chịu cùng ấm áp.
Nhìn được bầu trời như vậy, một Tiểu Lý Tử vốn đang tràn đầy oán hận vì bị phái tới đây dọn tuyết, cũng không nhịn được mà cong lên nụ cười mãn nguyện.
Không chỉ riêng Tiểu Lý Tử, mà ngay cả tân hoàng hậu, chủ nhân của Phượng Nghi cung, Diệp Tư Vũ, cũng hiển nhiên cảm thấy thời tiết hôm nay tốt hơn mọi ngày.
Sáng sớm này khi tỉnh giấc, Diệp Tư Vũ chợt cảm thấy có chút lành lạnh.
Hỏi qua Xảo Vân cung nữ, người luôn hầu hạ bên cạnh nàng, mới biết được nguyên nhân là do tuyết đầu mùa vừa rời xuống đêm qua.
Nghe cung nữ thái giám nói, lúc đẩy cửa đi ra ngoài, mới phát hiện một đêm này tuyết rơi thật lớn.
Phượng Nghi cung đã bị bao phủ bởi một tầng tuyết trắng thật dày.
Diệp Tư Vũ vào cung đã muốn hơn một tháng.
Việc nàng tiến cung không phải vì nàng muốn hay thích Hoàng đế, chung quy là vì lợi ích của gia tộc.
Về phần Hoàng đế cũng không có thích vị Hoàng hậu này, cưới nàng cũng do gia thế của nàng có sức ảnh hưởng mà thôi.
Kể từ đó, mối quan hệ Đế-Hậu tự nhiên là bất hòa.
Cho nên, ngày thường Hoàng đế sẽ không lui tới Phượng Nghi cung, Diệp Tư Vũ cũng nhờ vậy mà có cuộc sống thanh nhàn, vui vẻ.
Xuống giường, rửa mặt, dùng qua bữa sáng xong.
Diệp Tư Vũ như mọi ngày rời tẩm cung đi đến ngự thư phòng, dự định sẽ ở nơi này cho hết buổi sáng.
Trong chốn hoàng cung này, nàng không phải là người duy nhất cai quản tam cung lục viện, mà trên nàng còn tồn tại một vị Hoàng Thái hậu vô cùng khôn khéo.
Diệp Tư Vũ chưa từng nghĩ đến tranh quyền đoạt lợi, càng không bàn đến việc lấy lòng người khác.
Hơn hết, không biết tâm tư Thái hậu thế nào lại miễn cho nàng đến thỉnh an hàng ngày, do vậy đại đa số thời gian của nàng là rảnh rỗi.
Đi đến tiểu đình viện của Phượng Nghi cung, Diệp Tư Vũ vừa ngẩng đầu liền thấy một tiểu thái giám đang đứng xa xa nhàn hạ.
Hiển nhiên, quản sự thái giám bên cạnh nàng cũng phát hiện, đang định vội vàng tiến đến trách phạt, lại bị nàng phất tay ngăn cản.
Hướng theo ánh mắt của tiểu thái giám, nhìn thấy được bầu trời trong trẻo tinh khiết kia, Diệp Tư Vũ chợt hiểu ra vì sao hắn lại đứng cười như thế.
Quả thật, hôm nay là một ngày rất hiếm hoi trong cái mùa đông giá rét này.
Quan sát ánh mặt trời chiếu rọi lên những thân cây còn lại ít quả trong đình viện, tựa hồ còn có thề cảm nhận được vài ba cọng cỏ dại vô tình kia cũng trở nên có sinh khí hơn.
Nếu bây giờ nàng đi thư phòng ngồi hết cả một buổi sáng có phải là lãng phí ý tốt của thượng thiên không? Diệp Tư Vũ nghĩ vậy, dưới chân chuyển hướng, chủ động ly khai Phượng Nghi cung.
Lại để cho quản sự thái giám Lý Bảo Khánh dẫn đường tới nơi mà nàng chưa từng đến bao giờ, Ngự Hoa viên trong truyền thuyết.
Vốn không thích việc đi đến cũng có một đám người đi theo, nên vừa đến Ngự Hoa viên, Diệp Tư Vũ liền xua tay cho các cung nữ thái giám đứng bên ngoài chờ, rồi nàng đơn phương một mình tiến sâu vào bên trong.
Vào đông, Ngự Hoa viên so với những gia viên bên ngoài hầu như cũng không có khác biệt quá lớn.
Tựa như những đóa hoa tranh nhau khoe sắc vào mùa xuân kia dưới cái lạnh giá của mùa đông đã sớm không còn sinh khí nữa.
Thay vào đó, hoặc là ủ rũ trước phong tuyết, hoặc là trực tiếp ngả màu, cành lá biến thành vàng khô, hoàn toàn không còn một chút phong thái của loài *kỳ hoa dị thảo* (hoa cỏ quý hiếm).
Diệp Tư Vũ khoác lên mình một chiếc áo choàng hồ cừu* (lông hồ ly) trắng muốt, chậm rãi bước trên đường mòn ẩm ướt vừa được dọn sạch tuyết, nhìn chung quanh một chút liền cảm thấy vô vị, ưu sầu.
Nàng biết rõ, những bông hoa đẹp nhất trong cung hiện nay cũng không có ở Ngự Hoa viên.
Những loài hoa cỏ quý hiếm thật sự từ khi vào đông đều được các cung nữ cho dời đến nơi khác ấm hơn để chăm sóc.
Bất quá nàng cũng không muốn đi xem cái gọi là kỳ trân kia.
Có chăng cũng chỉ là hoa lá mảnh mai chẳng chịu nổi mưa gió, xem với không xem cũng có khác gì đâu.
Vào đông, toàn bộ Ngự Hoa viên đều là cảnh tượng hoang tàn lạnh lẽo, ngoại trừ Tùng Bách thì chỉ còn duy nhất một góc rừng mai là vẫn còn bừng bừng sinh khí.
Diệp Tư Vũ không biết đường, nàng bất quá là tùy ý đi dạo, nhưng vì xa xa nghe thấy được thoang thoảng mùi thơm của hoa mai, nàng liền thay đổi bước chân, tìm kiếm phương hướng rừng mai mà đi.
Đại khái là do tuyết đầu mùa vừa đi qua, thời tiết thật sự rất lạnh.
Cho nên, Diệp Tư Vũ nhàn nhã bước đi trong Ngự Hoa viên gần như đã quá nửa canh giờ ngoại trừ vài cung nữ quét dọn cùng thị vệ tuần tra ở ngoài ra, thì chưa từng gặp được một vị hậu cung chủ tử nào khác.
Vì thế, khi nàng phát hiện nơi rừng mai im lặng kia có một đứa nhỏ đang nằm đơn độc trên tuyết, trong đầu không khỏi toát lên lòng hiếu kỳ.
- -----
Chính bản thân Sở Trạm cũng không hiểu tại sao mình lại chạy tới Ngự Hoa viên, càng không biết tại sao lại muốn nằm trên mặt tuyết chưa được quét trước trong rừng mai mà nhìn trời.
Nga, không, nàng không phải đang nhìn bầu trời.
Tuy rằng hôm nay bầu trời trong suốt đích thị là rất đẹp, nhưng nàng biết có nhìn thì cũng vô dụng thôi bởi vậy nàng liền không nhìn tới nữa.
Hôm nay, nàng mặc một thân trang phục Hoàng tử màu vàng nhạt, tuy rằng rất đẹp nhưng cũng hơi có vẻ đơn giản.
Bất quá nàng không thèm để ý, như cũ cố chấp nằm trên lớp tuyết lạnh giá.
Nàng chính là muốn như vậy nhìn xem vài cái tổ chim trên cây mai kia, nhưng khi vào đông đã không còn thấy tổ chim nào nữa rồi.
Sở Trạm năm nay chín tuổi.
Trong cái lồng chim bằng vàng này, đối với một người mất đi mẫu thân mà vẫn có thể sinh tồn được đến ngày hôm nay cũng chứng tỏ rằng nàng không phải là một kẻ đơn giản.
Thế nhưng, nàng vẫn còn là người hết sức đơn giản, thậm chí nàng còn có những mộng tưởng hết sức nực cười.
Ví như nàng tưởng tượng biến thành chim, ví như một ngày nào đó nàng có thể bay ra khỏi hoàng cung lạnh giá này.
Sở Trạm nhìn cái tổ chim trống rỗng kia, trong nội tâm kỳ thật rất hâm mộ chim chóc.
Vào mùa đông chúng có thể bay đi, đến khi xuân sang bay trở về.
Chúng có thể muốn đi liền đi, muốn ở liền ở, chúng được tự do! Thế nhưng còn nàng, nàng hoàn toàn không được tự do.
Đêm qua gió tuyết rất lớn, Sở Trạm nửa đêm tỉnh giấc vì lạnh.
Do mẫu phi qua đời từ lúc nàng còn nhỏ, mà ở nơi hoàng cung tranh giành giẫm đạp nhau mà sống này, cuộc sống của nàng trãi qua cũng không có gì là đặc biệt tốt lắm.
Chi phí cho hoàng tử dĩ nhiên là không phải ít, mà những kẻ ở trong cung không có ngu xuẩn đến độ đi tham những món đồ của nàng, bất quá những thứ xa hoa khác là không thể cầu được.
Sáng sớm nay, còn chưa kịp dùng điểm tâm nàng đã vội vã đến thư phòng đọc sách, việc này bao nhiêu năm nay vẫn thế, nàng kỳ thực sớm đói khổ lạnh lẽo đã thành thói quen.
Bất quá đọc sách xong, Sở Trạm lại không giống lúc trước trở về tẩm cung của mình, mà không biết nguyên do gì lại đi đến Ngự Hoa viên, nơi mà nàng đã lâu chưa tới.
Có thể, nàng chính là nhìn khí trời tốt cho nên đi ra đi một chút? Có thể, nàng chính là nghĩ đến xem mấy chú chim con ngày hè líu ríu, vào thời tiết lạnh rét này còn ở đó hay không? Có thể, ai biết được...!
Không biết lúc nào thì nằm té trên mặt đất, mở mắt ra có thể thấy kia bầu trời xanh thẳm, liếc mắt liền có thể nhìn thấy tổ chim trống rên cây.
Sở Trạm chỉ cảm thấy tư duy của bản thân chậm rãi lướt qua, nàng trợn tròn mắt nhìn bầu trời, tựa hồ suy nghĩ rất nhiều, tựa hồ cái gì cũng không nghĩ.
Cho đến, tầm mắt bị một góc áo hồ cừu hấp dẫn.
Sau đó, là một khuôn mặt mị hoặc không giống *phàm nhân* (người thường), thật sâu khắc vào đáy lòng của nàng....