Mẫu Hậu Theo Ta Đi

Chương 18: 18: Phản Loạn




Chuyện Sở Trạm gặp thích khách dường như chỉ là một sự khởi đầu.

Kể từ sau vụ ám sát đó, không ít chức sắc* (người làm quan được triều đình ban phẩm cấp), đặc biệt là võ tướng năng chinh thiện chiến đều gặp phải sự tình tương tự.

Làm cho người lúc đầu không dự định mang chuyện này để trong lòng như Sở Hoàng cũng phải chú ý đến.
Nhìn chung mà nói, tuy là đương sự đầu tiên trong chuỗi ám sát nhưng trong triều Sở Trạm lại là người biểu hiện thờ ơ nhất.

Ngoại trừ sau khi bị thương không xuất cung ra, nàng hầu như là một người qua đường, lạnh nhạt nhìn kinh đô Phũ doãn* (chức quan đứng đầu phủ, nơi đặt kinh đô) bị cắt chức giam vào ngục, nhìn người trong triều nơm nớp lo sợ.
Nửa tháng trôi qua, kinh đô Phủ doãn mới được bổ nhiệm cùng Hình bộ thượng thư *(chức quan đứng đầu bộ Tư pháp thời phong kiến) vẫn chưa điều tra rõ được chuyện ám sát kia.

Tình huống như vậy, lúc lâm triều Sở Hoàng cũng dần cảm thấy áp lực, càng trở nên nôn nóng hơn.

Cho nên tân nhiệm kinh đô Phủ doãn cùng Hình bộ thương thư hôm nay không may lần thứ hai bị định tội.
Cuối cùng, Hình bộ thượng thư nhịn không được nói ra một điểm tiến triển: "Khởi bẩm thánh thượng, thần điều tra kỳ thật phất hiện một ít dấu vết, chỉ là..." Nói đến đây, hắn khẽ dừng, tựa hồ có chút do dự.
Sở Hoàng vốn đang lo lắng vấn đề hiện tại, lúc này không buồn nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của hắn, vung lên ống tay áo nói: "Có chuyện thì nói, ấp a úng như vậy làm cái gì? Nếu đúng trẫm sẽ không trách tội."
Hình bộ thượng thư dường như vẫn còn lưỡng lự, trầm mặc một hồi mới quyết định nói: "Thần phát hiện, tất cả thích khách đều là người Yến Châu, chỉ sợ là..." Phần còn lại hắn không dám nói, chỉ có thể im lặng.
"Yến Châu...!Bình Tề vương?" Sở Hoàng thấp giọng nỉ non vài câu, triều thần đứng dưới đều không thể nghe thấy.

Bất quá hắn thất thần tựa hồ chỉ trong nháy mắt, lại lập tức khôi phục thần thái cao cao tại thượng uy nghiêm, trầm giọng nói: "Việc này tạm thời không đề cập tới, chuyện thích khách ngươi cùng kinh đô Phủ doãn điều tra thật kỹ.

Trẫm cho...các ngươi ba ngày, ba ngày sau trẫm muốn nghe kết quả."
Trên trán Hình bộ thượng thư đổ đầy mồ hôi, cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ có thể thành thành thật thật lĩnh chỉ tạ ơn.


Buổi chầu hôm nay cứ thế kết thúc sau một tiếng "Bãi triều" bén nhọn của Lưu tổng quản.

Hoàng đế phẩy tay áo bỏ đi nhưng tựa hồ đều hơn vài phần trầm tư.
***********************************************
Sở Trạm hôm nay hiếm khi có được một ngày không cần xử lí công vụ.

Vừa lúc hạ triều là vào giờ Ngọ, vì vậy nàng liền tới Phượng Nghi cung cùng Diệp Tư Vũ dùng bữa trưa.
Gần đây Sở Hoàng phân phó cho nàng rất nhiều chính vụ, đối với việc luyện võ có chút sơ sót.

Thừa dịp buổi chiều rảnh rỗi nàng liền cho người dựng lên một bia ngắm phía sau hoa viên Phương Nghi cung để luyện bắn cung.
Bản thân Diệp Tư Vũ tuy rằng giỏi văn không giỏi võ, nhưng nàng thân là võ tướng thế gia* (con nhà võ), cho nên cũng dễ dàng nhờ vả nhà mẹ đẻ tìm cho Sở Trạm mấy vị sư phụ.

Người của Diệp gia coi như đã sớm thấy rõ thế cục hôm nay.

Sở Hoàng đối với Diệp Tư Vũ là triệt để bỏ qua, bọn họ đều hiểu để cho Diệp Tư Vũ tự mình sinh hạ Hoàng tử căn bản chỉ là si tâm vọng tưởng.

Cho nên chuyện tốt nhất tiếp theo chỉ có thể lựa chọn bồi dưỡng đứa con nuôi có sẵn là Sở Trạm.
Bởi vì phần tâm tư này, đối với việc bồi dưỡng Sở Trạm bọn họ ngược lại thực sự tận tâm tận lực.

Sở Trạm hiện tại đứng cách mục tiêu năm mươi bước, giương cung cài tên, nhắm chuẩn buông tay, động tác liền mạch lưu loát.


Nhìn lại bia ngắm đặt ở xa xa đã thấy mũi tên vững vàng cắm giữa hồng tâm.
Diệp Tư Vũ đứng một bên nhìn, thấy kết quả này nhưng thật ra không có gì là ngoài ý muốn, cười cười nói: "Tiễn pháp của Trạm nhi càng ngày càng chuẩn, hai vị sư phụ kia của ngươi chỉ sợ hiện tại so ra thua kém đi."
Sở Trạm khóe miệng khẽ gợi lên, một lần nữa rút ra mũi tên khác từ trong giỏ đựng tên, giương cung, đồng thời nói: "Mẫu hậu cũng đừng chê cười nhi thần, mấy ngày nay chính vụ bề bộn, không có thời gian luyện tiễn, chỉ sợ là khả năng đã kém đi không ít." Song song đó, tay buông lỏng, theo dây cung rung động, mũi tên thẳng tấp tiến tới vị trí mũi tên trước đó.

Mạnh mẽ đem mũi tên kia biến thành hai nửa, trong khi bản thân lại vững vàng cắm giữa hồng tâm.
Diệp Tư Vũ nhìn thấy rõ ràng, cũng không thèm nhắc lại, tiếp tục quan sát Sở Trạm một tên lại một tên bắn ra.

Tiễn pháp như vậy đâu giống lời Sở Trạm nói, vì gần đây bận rộn không rảnh luyện tập mà không tiến bộ.

Một tên kia bắn ra là cực chuẩn, liên tiếp bảy tám lần bắn tiếp theo bia ngắm chỉ có lẻ lôi cô độc một mũi tên ở giữa, nhưng thật ra trên mặt đất rơi xuống đều là mũi tên đã bị chia đôi.
Thời điểm Sở Trạm bắn ra một tên tiếp theo, bia ngắm cuối cùng không chịu nổi gánh nặng, tại hồng tâm lưu lại một lỗ trống nho nhỏ.

Sở Trạm tới gần, vừa mới hơi hơi dùng lực đã làm mũi tên xuyên qua bia ngắm.
Phất tay cho người thay đổi một cái bia ngắm mới, lại để cho bọn họ dời bia về sau thêm năm mươi bước, trong tay cũng thay thành một cây cường cung* (cây cung cứng cáp, chắc chắn).

Tiện tay kéo kéo dây cung, cũng vì vài ngày trước bàn tay trái bị thương, thời điểm cầm cung ít nhiều không thể phát ra toàn lực như bình thường, miễn cưỡng mới có thể kéo được.
Trong mắt Diệp Tư Vũ, Sở Trạm cho tới bây giờ không phải là một hài tử làm cho người khác nhọc lòng.

Bắt đầu từ lúc hai người gặp gỡ, Sở Trạm hầu như chưa từng trước mặt Diệp Tư Vũ biểu lộ chuyện bản thân làm không được.


Vô luận là về văn học hay võ công, Sở Trạm đều có thể làm rất tốt cho Diệp Tư Vũ xem, lần này tự nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.
Tay trái nắm cung hơi run rẩy, vết thương ở lòng bàn tay sau khi dùng kim san được* (thuốc trị thương) do hoàng gia đặc chế đã tốt hơn bảy tám phần.

Chỉ là tay bị thương có chút không thuận tiện.

Mím môi bỏ qua cảm giác mất lực trên tay, Sở Trạm nhìn bia ngắm đặt ở vị trí gấp đôi vừa rồi kia, lần thứ hai cài tên giương cung.
Nàng quả thật có một khoảng thời gian dài không luyện bắn tên, sau khi tay trái bị thương liền không làm việc nặng.

Nàng sợ Diệp Tư Vũ lo lắng rồi tự trách, cho nên vẫn lặng lẽ tại tẩm cung dưỡng thương.

Bia ngắm phía trước quả thật không xa, nàng dùng cũng là cung tiễn bình thường, chỉ là Sở Trạm muốn thử kiểm tra thân thủ của mình.

Có vẻ như thương thế được chăm sóc khá tốt, ít nhất...sẽ không kém trước đây quá nhiều.
Sau khi thay đổi cường cung, Sở Trạm ngừng lại một chút.

Cố ý buông tay, quay đầu liếc mắt nhìn Diệp Tư Vũ.

Dưới ánh mặt trời, mỹ nhân như trước một thân bạch y, tóc đen bị gió thổi nhẹ nhàng lay động.

Gương mặt tuy không trang điểm nhưng đủ làm người khác rung động, vẫn như trước dùng cặp mắt sáng ngời ôn nhu quan sát nàng, khiến Sở Trạm nhìn đến thất thần.
Thu hồi ánh mắt, xoay người đi đến bên kia, Sở Trạm vụng trộm cúi đầu thở hắt ra, đem lực chú ý đặt trên bia ngắm ở xa xa.

Chân mày anh khí hơi nhăn lại, mũi tên trong tay rốt cục cũng được thả ra.
Mũi tên thành công ghim vào bia ngắm, chỉ là vị trí cách hồng tâm một nắm tay.

Chuyện này đối với Sở Trạm—trước khi bị thương lúc nào cũng bách phát bách trúng mà nói, không biết là nên vui hay nên buồn.


Thở dài một hơi, Sở Trạm thay đổi vẻ mặt nhẹ nhàng nhìn Diệp Tư Vũ: "Tiễn pháp quả thật vẫn còn chưa tốt.

Chỉ không luyện một đoạn thời gian đã bắn không trúng, xem ra nhi thần còn phải nổ lực nhiều hơn."
Mỗi động tác bắn tên của Sở Trạm, Diệp Tư Vũ đều cẩn thận để vào mắt.

Tay trái của nàng ẩn ẩn run nhẹ sao lại có thể dễ dàng qua được mắt nàng cho được.

Lúc này lại nghe Sở Trạm nói vậy, Diệp Tư Vũ thế nào lại không đoán được tiễn pháp của nàng sa sút là có liên quan đến chuyện bị thương.

Trong lòng biết Sở Trạm không muốn làm cho chính mình lo lắng tự trách, nhưng Diệp Tư Vũ chính là nhịn không được muốn nói gì đó.

Chỉ là nàng vừa mới mở miệng còn chưa phát ra tiếng, tùy tùng bên người Lý Bảo Khánh đã vội vàng chạy tới báo - Sở Hoàng tuyên triệu Nhị điện hạ đến Ngự Thư phòng kiến giá, hiện tại người truyền chỉ đang chờ ở đại điện Phương Nghi cung.
Diệp Tư Vũ nhịn xuống lời muốn nói, Sở Trạm cũng buông trường cung trong tay.

Hai người liếc nhau cũng không nói thêm gì.

Sở Trạm quy củ hành lễ cáo lui, sau đó theo người truyền chỉ đi Ngự Thư phòng.
Đến bên ngoài Ngự Thư phòng, chờ Sở Hoàng tuyên triệu xong.

Sở Trạm vừa tiến vào đã thấy Phùng Thừa tướng, Diệp đại Tướng quân cùng vài vị trọng thần trong triều.

Lúc này nàng mới ý thức Sở Hoàng triệu bọn họ đến chắc chắn đã có chuyện lớn xảy ra.
Quả nhiên sau khi Sở Trạm hành lễ, Sở Hoàng không nhanh không chậm cầm lên tấu chương đặt trên án thư, sắc mặt nghiêm trọng nói: "Yến Châu Bình Tề vương, phản.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.