Mẫu Hậu Theo Ta Đi

Chương 31: 31: Tấn Vương




Vào mùa hè, ngày càng dài ra, ánh mặt trời càng thêm mạnh mẽ, đại quân ba tháng trước xuất chinh thảo phạt cuối cùng tại một ngày nóng bức như thế trở về.

Chỉ là dưới tiết trời nóng như vậy, lúc binh sĩ vào thành vẫn không lộ ra một chút mệt mỏi nào, mọi người ngược lại rất có tinh thần, dùng vẻ mặt tươi cười hưởng ứng sự chào đón của dân chúng.
Lúc Quan Định Bắc về thì cũng đã cách hơn nửa tháng kể từ khi Sở Trạm dẫn quân hồi kinh trước.

Tuy vậy, Sở Hoàng cũng không tùy ý phái người đi tiếp, hắn trái lại tự mình ra cổng thành nghênh đón.
Là người đại diện cho dân chúng toàn thành, Sở Hoàng tiếp nhận khấu đầu của Quan Định Bắc, sau đó cũng khen ngợi tướng sĩ ba quân một phen.

Ngày thứ hai lâm triều rõ ràng là để phong thưởng tướng sĩ đã lập công trong trận chiến này.
Phiêu kỵ Tướng quân Quan Định Bắc dĩ nhiên có công, thăng quan một cấp, hàm Thái úy.

So với người đứng đầu võ tướng Diệp Thành Cửu thì ngoài chức vị Trấn Quốc công ra đã là đồng phẩm cấp.

Tất nhiên, quyền thế trong quân của Thái úy tân nhiệm Quan Định Bắc vẫn chẳng thể nào so sánh được với Diệp Thành Cửu đã có nhiều năm lăn lộn trên quan trường.
Ngoài chủ soái Quan Định Bắc, những tướng quân có công khác cũng được phong thưởng, người thì được thăng quan người thì được ban thưởng ngân lượng này nọ.

Lần thắng lợi cùng phong thưởng này khiến cho vua dân đều một mảnh vui mừng.
Đương nhiên, ngoại trừ những tướng lĩnh kia ra, người đáng được nhắc tới nhất vẫn là nhị Hoàng tử Sở Trạm.

Một trận chiến này, quân công của nàng không nhỏ.

Từ lúc Quan Định Bắc gửi chiến báo về đến khi hắn dâng lên tấu chương, cũng vì nàng kể công không ít.


Sở Hoàng tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, với một nụ cười, nhị Hoàng tử Sở Trạm liền trở thành Hoàng tử đầu tiên của Sở Hoàng được phong vương.
Sở quốc, đầu tháng tám năm Thừa Khang thứ 27, Thừa Khang đế phong con trai thứ hai là Tấn Vương, cũng là người đầu tiên trong nhóm Hoàng tử được vương vị.

Mà lúc đó, thái tử vị của Thừa Khang đế vẫn chưa được quyết định, dưới tình huống như vậy nhóm học giả chẳng vui vẻ gì, nhất thời khiến cho triều đình trên dưới suy đoán không ngừng.
Từ trước đến nay, hoàng cung và triều đình là nơi khó đoán được lòng người.

Thái giám, cung nữ trong cung vui vẻ nịnh hót giẫm đạp lên nhau, đại thần trong triều sao lại không như thế chứ?
Khi Sở Trạm vẫn còn là một Hoàng tử không có quyền thế, các đại ngoại trừ hành lễ ra thì chưa từng tiếp xúc nhiều.

Nhưng từ khi Sở Hoàng phong Sở Trạm là Tấn Vương, thái độ những người này cũng xoay một trăm tám mươi độ.

Khi lâm triều, vừa thấy nàng liền vây quanh khen ngợi nịnh hót.
Tuy rằng hiện tại Sở Trạm có được quyền thế trong tay* (nguyên văn là xuân phong đắc ý: đường làm quan rộng mở.

Nhưng mình nghĩ không hợp với thân phận của Sở Trạm nên đổi một chút), nhưng tâm tình Tấn Vương điện hạ vừa được thụ phong tựa hồ không được tốt.

Không có người hỏi thăm đương nhiên cũng buồn, nhưng hiện tại bị người a dua nịnh nọt lại khiến Sở Trạm chịu không nổi.

Không chỉ vậy, nàng còn buồn bực vì chuyện khác.

Hoàng tử được phong vương đồng nghĩa với việc rời cung lập phủ.

Theo ý chỉ phong vương lúc đầu, Sở Hoàng làm phụ thân rốt cục cũng không bạt đãi Sở Trạm, ngoài đất phong cùng hoàng kim vạn lượng ra còn có ban thưởng một tòa phủ đệ.

May mắn, bởi vì nàng là Hoàng tử thứ nhất được phong vương nên Sở Hoàng cũng không dự định cho nàng một trạch viện cũ đã qua sửa chữa, nhưng do không chuẩn bị trước nên hiện tại muốn xây một cái phủ mới cũng cần vài tháng.

Cho nên Sở Trạm vẫn tiếp tục ở lại Cảnh Thần cung.
Lúc Sở Trạm chín tuổi, nàng nghĩ muốn rời khỏi hoàng cung.

Hiện tại được phong vương, được phủ riêng, đạt được những gì nàng muốn nhưng nàng cũng không cảm thấy vui vẻ.

Nàng vẫn nhớ rõ lời hứa bảy năm trước khi lần thứ hai gặp Diệp Tư Vũ, nàng muốn dẫn nàng cùng nhau thoát đi hoàng cung lạnh giá.

Thế nhưng hiện tại nàng hiển nhiên vẫn chưa có được năng lực ấy.
Hiện tại Diệp Tư Vũ sẽ không cùng nàng đi, Sở Trạm hiểu rõ điểm này.

Cho nên dù có thể xuất cung, có phủ của riêng mình, có được tự do mà mình từng mơ ước, nhưng Sở Trạm vẫn vui không nổi.

Bảy năm ở chung khiến nàng hiểu rõ, nàng không thể rời đi nữ nhân bên trong Phượng Nghi cung kia.
***********************************************
Bầu không khí vui vẻ trong cung vì chuyện phong vương còn chưa kết thúc thì chuyện vui thứ hai lại đến.

Nguyên do chính là vừa qua tháng tám mấy hôm chính là lễ Trung thu.
Vào ngày mười lăm tháng tám, vẫn như những năm trước, trăng tròn nhô cao rất thích hợp là mùa để ngắm trăng.


Bởi vì đây là ngày đoàn viên, cho nên Sở Hoàng đặc cách cho nhóm triều thần không cần thượng triều hôm nay, cũng không yêu cầu gì chỉ cho người chuẩn bị một buổi sum họp nhỏ.
Tất nhiên, cái gọi là buổi sum họp nhỏ của Sở Hoàng cũng không chân chính là một buổi sum họp nhỏ.

Nếu là ngày đoàn viên thì người ở hậu cung đương nhiên phải đến đông đủ.

Ngoại trừ mẫu phi của đại Hoàng tử đã sớm bị biếm lãnh cũng chịu dằn vặt chết không bằng sống ra, thì đại Hoàng tử luôn chịu sự sắp xếp của người khác hay người có địa vị cao nhưng từ trước đến nay rất ít gặp người là Thái hậu, cũng vì một đêm này mà đến.
Sở Trạm được phong Tấn Vương, thế nhưng vẫn cần thời gian chuẩn bị xuất cung, huống chi đây lại là gia yến đương nhiên là không thiếu phần nàng.

Kỳ thực nàng không thích lễ Trung thu, tuy nói đây là ngày đoàn viên, thế nhưng nàng không có chút tình cảm nào đối với đại gia đình trong cung này.

Gia yến ồn ào như vậy ngược lại làm lòng nào phiền não.
Vào ngày Trung thu, thưởng nguyệt là tập tục, cho nên yến tiệc cũng là diễn ra vào ban đêm trong Ngự Hoa viên.

Như vậy cũng tốt, ban ngày thật sự rất nóng cho dù trong cung sẽ chuẩn bị băng để hạ nhiệt nhưng vẫn không bằng ban đêm sảng khoái.

Tỷ như lúc này, Tấn Vương điện hạ chậm rãi khoan thai đi đến liền nhìn thấy một nhóm người đông nghịt khiến lòng nàng phiền não, nhưng cũng nhờ cơn gió mát lạnh mà bình tĩnh hơn.
Tuy nói đây là gia yến, nhưng cuối cùng vẫn là lớn nhỏ khác biệt.

Một bàn phía trên chỉ ngồi bốn người—Sở Hoàng, Thái hậu, Hoàng hậu cùng Doãn Quý phi.

Sau đó là Hoàng phi Vương phi một bàn, Vương gia Hoàng tử một bàn, Công chúa Quận chúa một bàn, cuối cùng là một bàn dành cho hai vị Thân vương cùng các nhi tử của họ.
Ngự Hoa viên lớn như vậy, tổng cộng cũng chỉ có năm bàn tiệc, nhưng xung quanh lại có rất nhiều cung nữ thái giám hầu hạ, còn có thị vệ canh giữ nghiêm ngặt, vì vậy nhất thời Ngự Hoa viên yên tỉnh vắng vẻ thường ngày náo nhiệt hơn rất nhiều.
Sở Trạm đương nhiên là cùng Vương gia Hoàng tử ngồi một bàn, nhưng không bao lâu nhóm người của Thái hậu cũng đến.

Sau khi mọi người hành lễ theo quy cũ, Sở Hoàng nói hôm nay là gia yến không cần phải đa lễ, vì vậy tiệc tối cũng liền bắt đầu.

Tuy rằng là năm bàn khác nhau, nhưng bàn của Sở Trạm cũng rất gần bàn của Sở Hoàng.

Việc đầu tiên mà mấy huynh đệ cùng bàn làm chính là chúc mừng Sở Trạm được phong vương, hai vị hoàng thúc cũng nhanh chóng mang theo cháu trai đã trưởng thành đến giới thiệu với Sở Trạm ngầm để nàng biết mà giúp đỡ.

Sở Trạm một bên nghe thúc thúc nói, một bên tùy ý mở miệng ứng phó vài câu, nhưng nhãn thần vẫn thường liếc mắt về phía bàn bên cạnh.
Rượu qua ba tuần, trên bàn chủ vị so với những bàn khác vắng lặng hơn rất nhiều.

Sở Trạm lén nhìn, Thái hậu vẫn vẻ mặt uy nghi như cũ không vì đây là gia yến mà thoải mái hơn.

Sở Hoàng ngồi ở giữa, nét mặt ôn nhu ẩn hiện ý cười cẩn thận chiếu cố Doãn Quý phi bên cạnh.

Thái độ rất giống với trượng phu của những gia đình bình thường, thân thiết, tử tế, cưng chiều thê tử.
Vô luận là gia yến hay quốc yến, dựa theo quy cũ, Hoàng hậu đều sẽ ngồi bên cạnh Hoàng đế.

Thế như hôm nay Thái hậu đến, Sở Hoàng lại để Doãn Quý Phi mà mình yêu nhất ngồi bên người, vì vậy trái phải hai bên liền không có phần của Hoàng hậu.

Diệp Tư Vũ đột ngột bị đẩy sang một bên.
Những người ngồi ở bàn dưới đều tự mình nói cười, cũng không dời mắt nhìn bàn chủ vị, tựa hồ làm vậy để giả vờ không thấy tự lừa mình đối người.

Cũng có thể, bọn họ đã nhiều lần thấy tình huống như vậy, dù thấy nhưng cũng không thể trách được.
Suy nghĩ của tác giả: Yến tiệc đêm trung thu còn chưa xong, chương tiếp theo vẫn tiếp tục.
Sở Hoàng có thể được xem là một trượng phu tốt cũng có thể không, nhưng ít ra hắn là chính nhân quân tử.

Hắn không thích Diệp Tư Vũ, thì chỉ bày ra tính trẻ con, không cho nàng mặt mũi chứ không có hủy đi đời nàng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.