Đại hôn bình đạm trôi qua, đặc biệt là với hai đương sự.
Phùng Doanh Ngọc sau một ngày vất vả ngủ một giấc vô cùng mỹ mãn, Sở Trạm tương đối xui xẻo chút, tự mình chạy đi thư phòng ngủ một đêm không ngon đã đành, sáng sớm còn phải chạy về tân phòng cho hợp lẽ thường.
Hôm sau Diệp Tư Vũ đã hồi cung từ sớm, thậm chí cũng không chờ vợ chồng son kính trà.
Người trong phủ Tấn Vương thấy thế ai cũng để bụng, nhưng không ai dám nói gì.
Cho nên lúc Sở Trạm chạy đi tìm mẫu hậu thì đã sớm là vườn không nhà trống, cuối cùng chỉ có thể theo đúng quy củ mang theo Phùng Doanh Ngọc tiến cung thỉnh trà cho Đế Hậu.
Có thể nói là một buổi hôn lễ hời hợt, sau hôn sự Sở Trạm an bày Phùng Doanh Ngọc đến ở trong viện gần trong phạm vi nội viện của mình nhất, tuy rằng nhìn thân cận, nhưng trước sau như một không có ý tiếp nhận nàng.
Bản thân Phùng Doanh Ngọc cũng cùng Sở Trạm mặt ngoài giả vờ một phen, bên trong kỳ thực là hai người xa lạ, từng người sống cuộc sống của chính mình, không khác gì trước đây.
Sở Trạm mỗi ngày thượng triều hạ triều, chạy đi quân doanh của Binh Bộ, có được cơ hội sẽ chạy đi Phượng Nghi Cung như cũ.
Phùng Doanh Ngọc mỗi ngày đọc sách đánh đàn, ra ngoài du ngoạn, Sở Trạm không chỉ không câu nệ nàng thậm chí còn mở rộng cửa tạo điều kiện, để nàng có cuộc sống tự tại hơn khi còn ở Tướng phủ nhiều.
Mắt thấy hết thảy tựa hồ không có thay đổi, gió êm biển lặng sinh hoạt, nhưng sóng ngầm cuồn cuộn sao có thể giấu được người có tâm để ý chứ.
Ví như thế cục triều đình hiện tại, vốn là ba vị Vương gia đang thế chân vạc, tình thế ngang tài ngang sức đã sớm bị một tờ thánh chỉ phá vỡ, thay đổi rõ ràng nhất chính là địa vị của Tấn Vương và Ngô Vương.
Ngô Vương trước kia được Phùng Thừa Tướng ủng hộ, hiện tại Tấn Vương lại trở thành hiền tế của Phùng Thừa Tướng, liệu quan hệ lợi ích kia còn có thể bền chặc? Cả triều đều suy đoán, thái độ của đương sự thì mập mờ.
Ví như Sở Trạm vốn hay chạy đi Phượng Nghi Cung gần đây càng chạy tới nhiều hơn.
Lý Bảo Khánh trơ mắt nhìn Sở Trạm càng lấy lòng nịnh nọt Diệp Tư Vũ, mặc dù không thể tới Phượng Nghi Cung thỉnh an mỗi ngày, nàng cũng tuyệt đối cho người nhắn lời hoặc mang một ít đồ vật tới, cảm giác cũng không giống như trước.
Khiến cho lão tổng quản đã sống thành tinh này ngửi ra hơi thở bất đồng, nhưng lại chẳng thể làm gì được.
Sức khoẻ Sở Hoàng ngày càng sa sút.
Mấy tháng trước Sở Trạm trở về hắn còn có thể mang ra vài phần khí thế, nhưng gần đây cũng chỉ là lực bất tòng tâm.
Tiền triều hậu cung không ai ngốc cả, ai cũng loáng thoáng thấy được manh mối, vì thế chuyện tranh quyền đoạt lợi lại trình diễn lần nữa, thậm chí ngay cả Diệp Tư Vũ ở hậu cung từ trước đến nay không được sủng ái cũng bị liên luỵ.
Nói thật, Sở Trạm cũng không thích cuộc sống triều đình tranh đấu gay gắt, điều này khiến lòng nàng mệt mỏi.
Nếu không có Phùng Lạc, Quan Định Bắc trong tối ngoài sáng giúp nàng, nàng cảm thấy chính mình khẳng định sẽ bị phiền đến nổ đầu.
Nháy mắt mùa xuân vội vã đi qua, bước chân mùa hè sắp tới gần.
Hai tháng này, tình hình ngoại trừ càng ngày càng gấp ra, càng khiến người ta nhìn không rõ, khó bề phân biệt.
Ngay cả đám hồ ly trong triều cũng không rõ.
Nhưng ngay thời điểm dầu sôi lửa bỏng này, một trận phong ba lại rơi xuống lần nữa.
Tám năm trước, cũng chính là năm Thừa Khang thứ 25, Sở Quốc đã từng trãi qua một án tham ô cực lớn, trực tiếp dẫn đến thất lợi cho đại chiến.
Lúc ấy từ kinh thành tới địa phương, từ trên xuống dưới liên luỵ gần một phần ba quan viên rơi đài, Vương Hầu tướng lĩnh bị chém đầu sung quân vô số kể.
Thậm chí có thể nói, những quan viên trong triều hiện tại, đều được thay máu kiến tạo lại sau trận đại án ấy.
Đương nhiên, nguy kỳ nguy kỳ, nguy hiểm và kỳ ngộ (may mắn) lại đồng thời tồn tại.
Trong lúc người người nhà nhà gặp nguy hiểm, cũng có không ít người nắm bắt may mắn, trong đó điển hình nhất chính là Phùng Cảnh Phùng Thừa tướng.
Hắn không chỉ bảo toàn chính mình mà còn có thể nhanh chóng bò lên vị trí Thừa tướng đứng đầu quan lại, có thể nói hắn là người thắng tuyệt đối trong đại án kia.
Chuyện cũ tám năm trước vốn dĩ đã sớm rơi vào quên lãng, nhưng Lại Bộ Thượng thư đại nhân trong lúc vô tình cứu được nữ nhi của một quan viên bị rơi đài, nghe phong phanh được chút dấu vết.
Vừa vặn gần đây ngoại trừ tranh quyền đoạt lợi ra, triều đình cũng không có chính sự gì, vì thế Thượng thư đại nhân nhàm chán lật lại hồ sơ, lại nhàm chán tìm được thông tin mới từ trong đại án đã từng kinh thiên động địa kia.
Trên triều hiện nay mặt ngoài xem như gió êm biển lặng, ngoài tranh giành đảng phái ra cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Làm một Hoàng đế muốn gìn giữ giang sơn đang có, Sở Hoàng vốn không nên nhúng tay, thế nhưng tâm tự vị Hoàng đế này không ai đoán được, hắn không chỉ muốn nhúng tay, còn muốn đổ dầu vào lửa, gây chuyện càng lớn càng tốt.
Vì thế một trận phong ba lại lần nữa xuất hiện trong triều.
Quan viên vừa được sắc phong ngây thơ mờ mịt không biết gì, còn những người tám năm trước có chút liên quan, lúc này đều bị nhiễu loạn tâm thần, trông gà hoá cuốc.
Đương nhiên, vài vị Vương gia tám năm trước còn là những đứa bé ngây thơ mà nói, những chuyện này không liên quan đến bọn họ.
Thế lực của Sở Trạm cơ hồ không ở trong triều, nàng không chút lo lắng khoanh tay đứng nhìn, nhưng Ngô Vương Nhạc Vương dựa vào lão thần trong triều hô mưa gọi gió thì lòng nóng như lửa đốt.
Thân là đương sự moi ra chuyện này, Phùng Lạc thuận lý thành chương tiếp nhận vụ án, sau đó bày ra bộ dáng thiết diện vô tư.
Vụ án này người có liên can từ Thừa tướng tới quan viên có danh hào, khối người có quan cao chức trọng hơn hắn, nhưng trên đầu hắn còn đội cái mũ Phò mã, bộ dáng thiết diện vô tư ngăn lại, khiến một số ít người không có chổ hạ thủ.
Chỉ là rất nhiều người nghĩ không hiểu, hắn bình thường xử sự khéo léo, lúc này sao lại bày ra bộ dáng kia?
Bởi vì trận biến cố này, người người nhà nhà đều bất an, không khí trong triều cũng không tốt hơn được.
Tranh quyền đoạt lợi đương nhiên không quan trọng bằng bảo vệ mạng sống, cho nên nhất thời cũng bớt căng thẳng không ít.
Sau khi trở về, thần kinh vẫn luôn căng chặt của Sở Trạm khó được thả lỏng, tâm trạng không tệ liền tìm cơ hội đi Phượng Nghi Cung.
Chuyện lần trước qua đi, thái độ của Diệp Tư Vũ với nàng vẫn luôn nhàn nhạt.
Trong mắt người khác tựa hồ bình thường không khác gì, nhưng Sở Trạm vẫn cảm thấy có thứ gì đó đã thay đổi.
Nàng không biết là tốt hay xấu, nhưng hiện tại nhìn Diệp Tư Vũ mang thái độ nhàn nhạt đối xử với mình nàng cảm thấy có chút không vui, thậm chí cảm thấy Diệp Tư Vũ gần đây đang cố ý trốn tránh nàng hoặc có thể nói là trốn tránh đề tài cấm kỵ kia.
Rượu vào lời ra, Sở trạm không phủ nhận cũng không hối hận.
Đó chỉ là nói ra những lời bình thường không dám nói mà thôi, nhưng thái độ của Diệp Tư Vũ lại làm nàng cảm thấy có chút nội thương.
Không mặn không nhạt xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra? Hình như không chỉ có thế.
Khiến Sở Trạm cảm thấy mẫu hậu đại nhân lại cách nàng xa thêm một phân nữa, vẫn cảm thấy giữa hai người cách một thứ gì đó vô hình, mà hiện tại cái thứ đồ đó lại càng ngày càng dày.
Sở Hoàng lập tức bệnh nặng, triều đình đảng phái phân tranh, người có chút hiểu biết về chính trị đều nhìn ra được thời cuộc mẫn cảm.
Xưa nay đoạt vị, ngoại trừ thế lực của tiền triều, nhà mẹ đẻ ở hậu cung cũng là thứ quan trọng, người từ xưa đến nay không tranh không giành cũng tránh không được dính dáng tới, cho nên hiện tại không phải thời điểm để nói chuyện tư tình.
Sở Trạm đương nhiên biết rõ việc này, cho nên xưa nay nàng đều ẩn nhẫn không nói gì, ngoại trừ đối xử với Diệp Tư Vũ tốt hơn ra, cũng không nói hay làm gì nhiều.
Mà những thứ này, trong mắt người ngoài, bất quá là Sở Trạm đang lấy lòng Diệp Tư Vũ, để được Diệp gia ủng hộ mà thôi.
Hiểu rõ nhửng đạo lý này, Sở Trạm gần đây đều thoải mái đi Phượng Nghi Cung.
Lý Bảo Khánh thấy không đúng, ngoại trừ ngẫu nhiên nhắc nhở một chút cũng không làm gì khác, tỷ như hiện tại, hắn đã âm thầm nhắc rồi, Sở Trạm lại vờ không nghe, hắn cũng chỉ có thể dẫn nàng đi thư phòng tìm Diệp Tư Vũ.
Thói quen đọc sách này của Diệp Tư Vũ mười năm như một chưa từng thay đổi, ngay cả gần đây Phượng Nghi Cung quạnh quẽ liên tiếp được Hoàng tử Hoàng phi khác ghé thăm, bản thân nàng cũng thường xuyên được Thái hậu sức khoẻ dồi dào mời tới uống trà, tuy thời gian ngắn hơn trước nhưng thói quen vẫn không sửa được.
Cuộc sống trong cung nhàm chán, cuộc sống theo khuôn khổ của Hoàng hậu càng nhàm chán.
Cho dù sách trong Tàng Thư Các Diệp Tư Vũ xem cả đời cũng không hết, nhưng không thể không nói, sinh hoạt trước sau như một vẫn làm người ta cảm thấy có chút nặng nề.
Mà từ trước đến nay, mang đến tức giận cho Phượng Nghi Cung, vĩnh viễn đều là Sở Trạm.
Quả nhiên, ngẩng đầu nhìn lên, vẫn như cũ là gương mặt tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời của Sở Trạm.
Cho dù nàng đã không còn là tiểu Hoàng tử đơn thuần của lúc trước, nàng cũng chưa từng để những thứ hắc ám kia nhuộm đen nụ cười của mình, cho dù giữa các nàng xảy ra một vài việc xấu hổ khó nói, nàng cũng chưa từng tiếc rẻ trưng ra gương mặt cười tươi kia.
Cho dù Diệp Tư Vũ rất thích gặp nàng, rất thích để cho nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời kia chiếu rọi trái tim lạnh lẽo cô tịch của mình.
Trước mặt Lý Bảo Khánh, Sở Trạm vẫn quy quy củ củ hành lễ thỉnh an Diệp Tư Vũ, bất quá chờ người bị đuổi đi rồi, nàng càng tuỳ ý thả lỏng hơn trước kia.
Mặc kệ trên người mình còn đang mặc triều phục dành cho thân Vương vô cùng mới, cũng mặc kệ nơi này là thư phòng của Phượng Nghi Cung dành riêng cho Hoàng hậu, Sở Trạm tuỳ ý dựa vào bàn, cười hì hì hướng về phía Diệp Tư Vũ, "Hôm qua Long Túc Donah có việc, không thể lại đây, mẫu hậu có nhớ ta không?"
Tuy Diệp Tư Vũ thích nàng tới, nhưng cũng không sủng nịnh nàng như trước kia.
Lúc này nàng đã chuyển ánh mắt trở lại trang sách, cũng không ngẩng đầu vì câu nói của Sở Trạm, nhàn nhạt đáp, "Ngươi có thời gian thì tới, không có thời gian thì không tới, Phượng Nghi Cung ở đây, cũng sẽ không chạy."
Sở Trạm nghe xong rống lên trong lòng Phượng Nghi Cung sẽ không chạy, nhưng ta sợ ngươi chạy a. Đương nghiên, lời này chỉ có thể đặt trong lòng, hơn nữa Diệp Tư Vũ tạm thời không có nơi để chạy, nàng còn nhiều thời gian cùng nàng.
Vì thế trên mặt vẫn hiện lên vui vẻ, Sở Trạm không ngừng cố gắng, "Xem ra mẫu hậu không nhớ nhi thần rồi, nhưng nhi thần nhớ ngài a."
Thời gian nhanh chóng trôi đi, mắt thấy Sở Trạm lớn lên từng ngày, từng ngày ngày thành thục, chỉ là lời ngon tiếng ngọt tựa hồ càng ngày càng nhiều, có điều Diệp Tư Vũ hiển nhiên nghe riết thành quen.
Nàng không chút dao động buông sách, lại không phải chuẩn bị cùng Sở Trạm nói chuyện tào lao, ngược lại hơi nhau mày, "Mấy ngày này, ngươi đi thăm Diệp gia đi."
Diệp Tư Vũ nói chuyện nghiêm túc, nụ cười trên mặt Sở Trạm cứng đờ, ngay sau đó nói, "Mẫu hậu, những việc này trong lòng nhi thần hiểu rõ, ngài không cần lo lắng."
Nhìn thẳng vào mắt Sở Trạm, trong mắt Diệp Tư Vũ có chút phức tạp nhưng không nói gì.
Mỗi người đều xem nàng là một nữ nhân bình thường mang trên người danh hiệu Hoàng hậu mà không được sủng ái, có lẽ ngay cả Sở Trạm phần nào, cũng cảm thấy bản thân đã trưởng thành có thể đứng ở vị trí người bảo vệ, nhưng sự thật lại là thế nào?
Tựa như Sở Trạm của mười năm trước, rõ ràng chỉ là một Hoàng tử mất mẹ không được sủng ái, nàng cũng có bản lĩnh giấu diếm thân phận ẩn nhẫn để sinh tồn trong cái hoàng cung ăn thịt không nhả xương này mấy năm như vậy.
Vậy Hoàng hậu có thể che gió chắn mưa cho Sở Trạm như nàng thì sao? Trong hoàng cung này có quá nhiều người coi thường nàng.
Rất nhiều việc, không phải không nói liền không biết.
Lời của tác giả: Mẫu hậu yên lặng, nhưng kỳ thật cái gì cũng biết, càng thật tâm đối đãi Sở Trạm hơn bất kỳ ai..