Từ sau khi Sở Trạm đăng cơ xưng đế, Ly Ca liền rất bận, ngoại trừ phải quản lý tốt Long Túc Doanh ra, hắn còn phải âm thầm giúp đỡ Sở Trạm xử lý rất nhiều việc.
Những việc này phần lớn đều không thể quang minh chính đại làm, cho nên cũng không thể mượn tay kẻ khác, cho nên hắn thân là thị vệ thân cận ngày trước, hiện tại là thống lĩnh Long Túc Doanh còn bận hơn cả đại đa số đại thần trong triều.
Hôm nay Sở Trạm đột nhiên muốn hắn dẫn Phùng Doanh Ngọc đi thiên lao thăm Phùng Cảnh, Ly Ca tuy rằng thoáng chút kỳ quái, nhưng vẫn nghiêm túc lĩnh mệnh, sau đó mang theo người rời đi.
Hắn cũng không cảm thấy mệnh lệnh này của hoàng đế là chuyện bé xé ra to, ngay cả việc tìm chó cũng giao cho hắn, hiện nay dẫn người đi thiên lao, ít nhiều gì cũng là chuyện có thâm ý.
Nghe lén này nọ, càng tốt hơn chuyện tìm chó lần trước.
Bởi vì thân phận thị vệ thiếp thân trước kia, Sở Trạm liền sớm chuẩn Ly Ca có thể mang theo đao diện thánh, hơn nữa bản thân hắn cũng có thói quen đao kiếm không rời tay.
Vì thế lúc này hắn một tay cầm kiếm, một tay làm ra thỉnh thủ thế, chủ động chờ Phùng Doanh Ngọc phản ứng.
Đây cũng không phải lần đầu Phùng Doanh Ngọc nhìn thấy Ly Ca.
Nàng biết người này là tâm phúc của Sở Trạm, trước đây nàng từng thấy hắn đi theo bên người Sở Trạm, hay thương lượng sự tình.
Bất quá ấn tượng sâu nhất vẫn là lần đầu gặp gỡ, hắn thân thủ lưu loát đánh ngã thị vệ, sai vặt thậm chí là nha hoàn nhà nàng.
Người này luôn lạnh như băng, cho dù là trước mặt hoàng đế cũng mang theo đao kiếm, khi đứng yên cả người luôn tản ra một loại hơi thở lạnh lẽo, nhưng vừa động lên liền biến thành kẻ mang sát khí khiến lòng người run sợ.
Một người như vậy, Phùng Doanh Ngọc vẫn có chút sợ hãi từ tận đáy lòng, nàng không sợ bị giám thị khi thăm tù, nhưng lại không muốn người này đi theo mình.
Há miệng thở dốc, muốn cầu Sở Trạm thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, ít nhất đổi người khác đi cùng nàng.
Bất quá lời mới vừa phân phó xong, Sở Trạm liền đứng dậy rời đi, hiển nhiên là không muốn nghe thêm gì nữa.
Đáy lòng có chút bất lực, nhưng cũng biết làm một đế vương, có thể nhượng bộ đã không dễ dàng, Phùng Doanh Ngọc không thể từ bỏ cơ hội đi thăm này được, cho nên cũng chỉ có thể cắn răng đứng dậy, theo Ly Ca cất bước rời đi.
Từ hoàng cung đi thiên lao, Phùng Doanh Ngọc và Ly Ca cũng không mất bao lâu.
Bởi vì một người vội vã lên đường muốn sớm chút nhìn thấy phụ thân, còn một người khác hiển nhiên trừ bỏ gắt gao theo sát, sẽ không làm gì khác, tốc độ của hai người tự nhiên cũng không chậm.
Chờ khi đến trước đại môn thiên lao, nhìn thấy rất nhiều vệ binh đang canh gác, Phùng Doanh Ngọc mới nhớ tới vừa rồi Sở Trạm chỉ vội vàng nói hai câu liền đi, đừng nói là thánh chí, ngay cả tín vật cũng chưa đưa nàng.
Xem tinh thần vệ binh phấn chấn cộng thêm đầy mặt nghiêm túc, cũng không biết nên nói thế nào mới để đối phương tin, cho nàng đi vào.
Nghĩ vậy, Phùng Doanh Ngọc có chút lo lắng, chính là nghĩ lại Sở Trạm thân là hoàng đế sẽ không phải người ba hoa chích choè.
Vì thế theo bản năng, nàng đem ánh mắt chuyển qua bên cạnh, đặt lên người cái kẻ hoàn toàn không có cảm giác tồn tại kia.
Lại nói, hắn cũng là thân tín của hoàng đế, tín vật gì đó, không cho nàng, vậy hắn cũng có đi.
Quả nhiên, khi hai người tiến vào trước cửa thiên lao, hai binh lính đang tuần tra liền bước đến.
Một tiểu đội trưởng dẫn đầu là người đầu tiên cau mày cản lại hai người, hắn đánh giá cả hai một phen, nhìn ra hai người này là nhân vật không phú tức quý, thái độ liền cũng không quá kém nói, "Thiên lao trọng địa, người không phận sự không được tới gần."
Phùng Doanh Ngọc nhấp môi dời mắt nhìn về phía Ly Ca, Ly Ca vẫn mang bộ mặt như thường, chỉ tiến lên một bước, giơ lên một khối kim bài nói, "Thánh thượng có khẩu dụ, chuẩn Phùng phi vào thiên lao thăm cha."
Tiểu đội trưởng kia nhìn chằm chằm kim bài, cũng không biết làm sao có thể nhanh chóng nhận ra đó là thật, mang theo ngườii quỳ xuống, trong miệng hô vạn tuế.
Vệ binh bên cạnh thấy thế cũng không chần chờ quỳ theo.
Bất quá sau khi hành lễ ngoại trừ tiểu đội trưởng mang theo một đội người kia, những người khác rất nhanh liền đứng lên, vẫn như cũ cẩn thận canh gác.
Đây là quy tắc của thủ vệ thiên lao, Ly Ca cũng không trách tội.
Nếu vệ binh không canh gác chỉ lo hành lễ, giả sử có người cướp ngục này nọ, vậy thật là trời cho cơ hội tốt.
Nhưng Phùng Doanh Ngọc nhìn thấy có chút ngạc nhiên, không chỉ kỳ quái thủ vệ không nghe miễn lễ liền dám tự tiện đứng lên, càng vì thấy Ly Ca lấy ra khối kim bài mà kinh ngạc.
Lúc đi Sở Trạm chưa từng lưu lại vật gì, khối kim bài khắc Như Trẫm Thân Lâm" kia là từ đâu mà đến? Hay là người này thật nhận được sự tín nhiệm của hoàng đế, kim bài quan trọng như thế cư nhiên Sở Trạm cũng ban cho hắn, nếu đổi thành người xấu, vậy giả truyền khẩu dụ, thật dễ như trở bàn tay rồi.
"Đứng lên đi.
Ngươi đi trước dẫn đường." Ly Ca một bên lạnh như băng nói, một bên thu hồi kim bài.
Những vệ binh còn quỳ nghe vậy liền tạ ơn đứng dậy, tiểu đội trưởng dẫn đầu chỉ ra hai người đi theo, sau đó vung tay lên, tống cổ những người khác tiếp tục tuần tra.
Chờ an bài đâu vào đấy, hắn mới cung kính dẫn đường cho cả hai.
Trải qua một cửa do thủ vệ binh phụ trách, bên trong còn có quản lý phụ trách cùng ngục tốt chuyên để hỏi cung.
Có tiểu đội trưởng dẫn đường, Ly Ca lần nữa lấy ra kim bài, hai người thực nhanh được ngục tốt trưởng tiếp nhận.
Sau khi giao qua, tiểu đội trưởng tiếp tục trở về làm nhiệm vụ tuần tra, ngục tốt trưởng cung kinh đi trước dẫn đường cho hai người.
Dọc theo đường đi trải qua bốn năm trạm kiểm soát, mỗi một trạm đều có thủ vệ vừa trong tối vừa ngoài sáng canh giữ, hơn nữa đại môn được chế tạo bằng thép tinh luyện cũng có giấu cung nỏ, có thể nói thủ vệ thâm nghiêm.
Nhưng dù có ngục tốt trưởng dẫn đường, Ly Ca vẫn không ngừng được yêu cầu đưa ra kim bài mới được đi tiếp, người bình thường nếu không có thứ này, muốn cướp ngục, trên cơ bản đều bị thủ vệ xử lý dễ dàng.
Bắt đầu từ cánh cửa thứ hai, bên trong liền thuộc trong nhà.
Hai người càng đi càng sâu, quẹo đông quẹo tây, rốt cuộc qua đến cánh cửa thứ năm, ngục tốt trưởng nói cho bọn họ đã tới.
Phùng Doanh Ngọc híp mắt nhìn vào trong, một mảnh bóng tối chỉ có cây đuốc cùng lỗ thông khí cao cao mới có chút ánh sáng, từ chút ánh sáng đó có thể thấy bên trong rậm rạp nhà tù.
Lúc này mùi trong thiên lao vô cùng khó ngửi, càng thêm áp lực của bóng tối, tuyệt đối không phải chổ tốt, ở càng lâu, người đều có thể bị áp lực này ép đến điên rồi.
Đã sớm dự đoán được thiên lao không phải nơi tốt lành gì, bất quá chờ đến khi nhìn đến tình huống thật sự, Phùng Doanh Ngọc vẫn nhịn không được nhíu nhíu mày.
Mới vừa đi lên trước hai bước, người trong phòng giam bên cạnh đột nhiên vọt lại đây, tuy rằng bị song sắt ngăn bên trong, nhưng vẫn vươn ra ngoài qua khe hở giữa hai song sắt như cũ, trong miệng lại toàn lời nói bậy bạ.
Xuất thân là tiểu thư, Phùng Doanh Ngọc từ trước đến nay chưa gặp qua loại chuyện này, cộng thêm hoàn cảnh hiện tại, lại thấy bóng đen bên cạnh chợt loé, ngay sau đó là tiếng hét thê thảm truyền tới, Phùng Doanh Ngọc nhìn lại, thấy Ly Ca tiến lên một bước chắn trước mặt nàng, còn dùng vỏ kiếm đánh vào cánh tay người nọ.
Người nọ ăn đau kêu thảm thu tay về, ngay sau đó liền vẻ mặt nhút nhát lùi về trong góc nhà tù âm u.
Ngục tốt trưởng ngược lại là vẻ mặt thấy nhiều không trách, hắn tiến lên mấy bước hành lễ, bồi tội cùng giải thích, "Những người trong thiên lao đều là trọng phạm, đã tiến vào liền không có khả năng ra ngoài, bọn họ bị áp lực lâu rồi tính tình cũng trở nên rất kỳ quái.
Hôm nay va chạm quý nhân cũng là vô tâm, thỉnh quý nhân thứ tội."
Ngục tốt trưởng ở đây cùng ngục tốt trưởng ở đại lao Châu, Phủ bình thường tự nhiên không giống nhau, thân phận của bọn họ cách nhau một trời một vực.
Có thể làm việc ở thiên lao, đồng nghĩa với việc tổ tông tám đời đều được điều tra vô cùng rõ ràng, hơn nữa bản thân nhất định phải vạn phần trung thành.
Cũng bởi những thứ đó, thân phận của bọn họ đặc biệt, ngoại trừ hoàng đế, những người khác cũng không thể dễ dàng làm khó dễ bọn họ.
Cho nên vị ngục tốt trưởng này cũng không phải kẻ tầm thường, phần lớn đều là gặp biến cũng không sợ hãi, căn bản không sợ nhóm người của Phùng Doanh Ngọc.
Đương nhiên, Phùng Doanh Ngọc cũng không có tâm tình đi truy cứu này kia.
Nghe xong lời ngục tốt trưởng nói, nàng càng lo lắng cho phụ thân, không thèm liếc nhìn cái người đã lui về trong nhà tù kia, nhấc chân liền cẩn thận lần nữa tiến sâu vào trong.
Chẳng qua lần này, tựa hồ là vì tìm kiếm cảm giác an toàn, nàng theo bản năng duỗi tay kéo ống tay áo của Ly Ca, hoàn toàn quên mất trước kia còn kiêng kị hắn.
Lúc sau chuyện tương tự cũng đã xảy ra không ít dọc theo đường đi, ngục tốt trưởng cầm roi quất vào những cánh tay vươn tới, quất một trận phạm nhân trong phòng giam mới rốt cuộc an phận.
Bất quá cũng rất cứng đầu, trước khi lui trở về, chờ Phùng Doanh Ngọc đi qua liền đột nhiên duỗi tay ra nắm, không biết cuồng loạn kêu cái gì.
Gặp tình huống như vậy, không chờ Phùng Doanh Ngọc phản ứng, Ly Ca đã cầm kiếm gõ xuống, lực đạo của hắn không nhẹ, dù sao những người bị hắn gõ cũng không tiếp tục nổi điên hay nắm kéo loạn.
Chịu đựng mùi vị khó ngửi trong phòng giam, khuôn mặt xanh mét, trong lòng thấm thỏm lo sợ tiếp tục đi về phía trước.
Cũng không biết Phùng Doanh Ngọc đã phải kéo căng tinh thần đi bao lâu, rốt cuộc dưới sự dẫn dắt của ngục tốt trưởng mới tới được vị trí giam giữ Phùng Cảnh.
Lúc này Phùng Cảnh đã sớm không phải bộ dáng khí phách thong dong như xưa, khí chất nho nhã cũng trở nên sa sút rất nhiều, tóc đen vốn chỉ có vài sợi bạc, trong khoảng thời gian ngắn liền trở nên hoa râm.
Trên người mặc một thân bạch y có chữ "Tù", toàn thân dơ bẩn, râu trên cằm cũng tựa hồ hổn độn.
Đứng trước cửa nhà tù, Phùng Doanh Ngọc nhìn Phùng Cảnh như vậy, cho dù biết hắn đã từng lợi dụng mình, cả người nàng vẫn nhịn không được bắt đầu phát run, thậm chí muốn mở miệng kêu cha cũng bởi vì run rẩy mà một lúc lâu cũng chưa thể gọi ra miệng được.
Ngơ ngác nhìn phụ thân phảng phất nháy mắt già nua, lòng tràn đầy bi thương, trên vai lại không biết khi nào xuất hiện một bàn tay.
Cách một lớp quần áo, cũng không biết vì cái sao, Phùng Doanh Ngọc vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo từ bàn tay kia.
Nhìn theo bàn tay thon dài, chính là gương mặt lạnh như băng của Ly Ca, chỉ là không biết vì sao, động tác của Ly Ca lúc này khiến nàng cảm giác hắn đang an ủi nàng.
Một người như băng sơn cũng sẽ chủ động an ủi người khác sao? Phùng Doanh Ngọc cảm thấy khẳng định là mình suy nghĩ nhiều, bất quá không thể phủ nhận, trong tích tắc, cảm giác áp lực cùng bi thương tức khắc giảm xuống không ít.
Há miệng thở dốc lại dừng một lát, Phùng Doanh Ngọc rốt cuộc mở miệng kêu, "Cha..."
Bên trong nhà tù, Phùng Cảnh tựa hồ không nghe thấy, hắn ngồi trên giường rách nát đưa lưng về phía cửa.
Sống lưng vốn thẳng tắp không biết khi nào đã cong, cả người tản ra dáng vẻ già nua, phảng phất chuyện này khiến hắn già đi, giờ phút này nhìn lại, một chút tinh thần cũng không có.
Ly Ca thấy thế chủ động muốn ngục tốt trưởng mở ra cửa nhà tù, bởi vì công dụng của kim bài, ngục tốt trưởng cũng không từ chối, thuận theo mở ra cửa ngục để hai người tiến vào, sau đó cẩn thận đóng lại cửa.
Cuối cùng nhìn thoáng qua hai người, hắn thực thức thời chủ động rời đi, để lại cho hai người không giang riêng tư.
Suy đoán hoàng đế mệnh lệnh mình dẫn người đi, tám phần là vì giám thị hai người này, rốt cuộc làm Thừa Tướng nhiều năm như vậy, Phùng Cảnh tất nhiên cũng là một lão hồ ly, ai biết đáy lòng hắn có bao nhiêu tính toán? Vì thế Ly Ca tận trung cương vị không chỉ đi theo Phùng Doanh Ngọc vào, giờ phút này càng không có ý định né tránh.
Vào nhà tù, Phùng Doanh Ngọc đến gần lại gọi một tiếng, lúc này Phùng Cảnh mới ngẩng đầu nhìn nàng.
Động tác của hắn chậm chạp, ánh mắt cũng không sắc bén khôn khéo như xưa, thế nhưng lộ ra chút vẫn đục của riêng người già, trong khoảng thời gian ngắn, hắn thay đổi long trời lở đất.
Không còn là quyền thần hô mưa gọi gió, ngược lại trở thành một lão nhân bình thường.
Phùng Doanh Ngọc chỉ tưởng phụ thân mấy hôm nay chịu rất nhiều khổ cực, lớn tuổi lại trải qua nhiều trắc trở mới thành như thế, cũng không nghĩ nhiều.
Ly Ca đứng bên cạnh nhìn Phùng Cảnh như vậy, gương mặt lạnh tanh từ trước đến nay không có biểu cảm lại hiếm có xuất hiện một tia hoang mang.
Hắn không tin vị quyền thần đã trải qua chính biến, tranh đấu gay gắt nhiều năm trong triều sẽ vì một chút đả kích nho nhỏ mà thành ra như thế này.
Nhưng nếu không phải vì chuyện này thì sao Phùng Cảnh lại có thể thay đổi nhiều như vậy?
Nhìn thấy Phùng Doanh Ngọc, Phùng Cảnh tựa hồ hồi thần, miễn cưỡng cùng nữ nhi nói mấy câu.
Ly Ca ở một bên nghe, vẫn cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì giờ khắc này Phùng Cảnh lại không hề yêu cầu nữ nhi giúp hắn thoát tội, ngược lại khuyên Phùng Doanh Ngọc bảo trọng chính mình, đừng quản chuyện liên quan đến Phùng gia.
Lời này nói ra không giống với vị trí một tộc trưởng của một gia tộc.
Phùng Doanh Ngọc đại khái cũng đã nhận ra chút khác thường, bất quá bởi vì có Ly Ca ở bên, nàng cũng không hỏi nhiều.
Có chút quật cường nhìn phụ thân đang ở trong tù, vộ luận hắn có lợi dụng nàng hay không, nhưng hắn cũng từng thật tâm yêu thương nàng, thật giống như giờ khắc này nàng liền không thấy ánh mắt tính toán của hắn, ngược lại là tràn đầy từ ái cùng thở dài.
Cũng vì chút thật tình này, nàng sao có thể trơ mắt nhìn phụ thân chết được?
Biết con không ai bằng cha, Phùng Cảnh đại khái cũng là người hiểu Phùng Doanh Ngọc nhất.
Nhìn ánh mắt quật cường của nàng, Phùng Cảnh liền có thể đoán được mấy phần tâm tư của nàng.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, xua xua tay nói, "Ngọc nhi, ngươi không cần làm gì để cứu vi phụ, vị phụ có ngày hôm nay cũng là trừng phạt đúng tội."
Phùng Doanh Ngọc muốn khuyên, Phùng Cảnh trực tiếp đuổi người.
Khi rời đi Ly Ca nghe được hắn lẩm bẩm tự nói, "Thiếu nợ thì phải trả, nhiều năm như vậy, người đến đòi nợ đã tới, ta làm sao trốn cho được? Trả nợ xong, ta cũng đi thanh thản..."
Lời của tác giả: Chương này không có mẫu hậu cùng tiểu Trạm.
Ngôn: Thấy ghép Ca-Ngọc cũng được á.