Mẫu Hậu Theo Ta Đi

Chương 92: 92: Chiến Khởi




"Người đòi nợ?" Là ai? Trên đường hồi cung Ly Ca suy nghĩ rất nhiều, trong lòng có chút suy đoán, bất quá lấy tính tình lạnh như băng của hắn tự nhiên sẽ không nói thêm gì.
Đầu tiên là tiễn Phùng Doanh Ngọc, sau đó lại đi Ngự Thư Phòng tìm Sở Trạm phục mệnh.

Trước đó đã đuổi được Phùng Doanh Ngọc, hiện tại Sở Trạm cũng không cần thiết trốn, thời gian còn sớm, nàng đương nhiên vẫn còn ở Ngự Thư Phòng xử lý chính vụ.
Không chút giấu giếm bẩm báo hết thảy cho Sở Trạm nghe về hai cha con Phùng gia kể cả câu nói lẩm bẩm cuối cùng của Phùng Cảnh.

Người này lạnh lùng ngoại trừ chấp hành mệnh lệnh ra cái gì cũng không để trong lòng, Phùng gia đã sớm nằm trong lòng bàn tay nàng, chỉ bằng một Phùng Doanh Ngọc thì không tài nào khơi dậy sóng gió, nàng đương nhiên không lo lắng.

Không nghĩ tới để Ly Ca đi một chuyến, hắn lại hoàn toàn xem đó như nhiệm vụ, ngoại trừ giám thị thì không thèm chú ý những thứ khác.
Vốn đang có ý thử tác hợp cho hai người, nhưng xem kết quả thì tựa hồ có chút khó khăn a.

Phùng Doanh Ngọc rõ ràng có chút sợ Ly Ca, còn Ly Ca thì càng không có ý gì khác.

Sở Trạm lắc đầu, định bụng mặc kệ chuyện này đi, phỏng chừng đây cũng không phải chuyện có thể thay đổi một sớm một chiều.
Còn về câu nói mà Phùng Cảnh lầm bầm tự nói, Sở Trạm cũng không tỏ vẻ gì.

Tuy Ly Ca là người lạnh lùng, nhưng lại không ngốc, thấy biểu cảm của Sở Trạm cũng biết nàng không lo lắng, hẳn là biết gì đó mà hắn không biết, hơn nữa xem ra nắm chắc trong tay, nên rất yên tâm.
Ngày thường Sở Trạm không cố ý lừa gạt Ly Ca, ngược lại Ly Ca cũng không có khả năng cái gì cũng biết, thấy thế liền an tâm, không nhiều lời.

Lại đợi một lát, thấy Sở Trạm không phân phó gì khác, Ly Ca liền rời đi, hắn cần phải đi làm chuyện Sở Trạm giao trước đó, hơn nữa chuyện này hẳn là phải càng nhanh càng tốt.
*********************************************
Mới vừa tiến vào U Ảnh Các, lọt vào tầm mắt là cảnh tượng Tiểu Bạch đang lười nhác nằm rạp trên mặt đất, thường xuyên phe phẩy đuôi, híp mắt phơi nắng, còn Diệp Tư Vũ thì ở bên cạnh kiên nhẫn cầm lược nhỏ chải lông cho nó.
Lúc này khoé miệng Diệp Tư Vũ khẽ nhếch, nàng một bên dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve lông của Tiểu Bạch, một bên cầm lược nhẹ nhàng chải chuốt, động tác ôn nhu vô cùng.

Lúc này dưới ánh hoàng hôn phảng phất như một vòng ánh hào quang xung quanh Diệp Tư Vũ, càng hấp dẫn ánh mắt người nhìn, ít nhất giờ khắc này, Sở Trạm đứng ở cửa nhìn đến xuất thần.
Sau một lúc mới hồi phục tinh thần, Sở Trạm híp mắt nhìn Diệp Tư Vũ, lại nhìn nhìn Tiểu Bạch vui vẻ thoải mái nằm trên mặt đất hưởng thụ, trong lòng nhịn không được ghen ghét.


Đặc biệt là dưới tình huống nàng đứng ở cửa lâu như vậy, lại bị mẫu hậu đại nhân bỏ mặc không để ý tới, nàng đột nhiên cảm thấy chính mình mang đến con chó thích làm nũng tỏ ra dễ thương này là một sai lầm.
Cố ý bước mạnh vào, Diệp Tư Vũ rốt cuộc nghe được tiếng bước chân mới nhìn lên.

Bất quá bởi vì người nào đó gần đây tới với thái độ kỳ quái, trong lòng Diệp Tư Vũ dù biết trong đó nhất định có điều kỳ quặc, nhưng hiện tại nàng lại có chút tính tình tiểu nữ nhi, không thèm để ý tới ai kia.
Sở Trạm bĩu môi, nhìn thấy bộ dáng không quan tâm rõ ràng của Diệp Tư Vũ, trong lòng vừa cảm thấy buồn cười vừa bất đắc dĩ.

Tự giác bước qua, duỗi tay ra, ôm người nọ vào lòng, biết rõ còn cố hỏi, "Ai chọc mẫu hậu sinh khí? Sao hôm nay không để ý đến ta."
Diệp Tư Vũ âm thầm xem thường, trên người thì uốn éo, tránh ra cái ôm của Sở Trạm, một bên tiếp tục chải lông cho Tiểu Bạch, một bên nhành nhạt nói, "Đừng dựa gần như vậy, Tiểu Bạch vừa tắm xong, ta còn phải giúp nó chải lông."
Sở Trạm nhìn con chó đang phe phẩy cái đuôi hưởng thụ, biết Diệp Tư Vũ cố ý tìm cớ không quan tâm nàng, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được muốn mang nó đi nấu lẩu.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ, mẫu hậu nhà nàng hiện tại gặp nàng đã không vui, sao nàng dám đắc tội đây? Hơn nữa ghen với cả chó, thật là quá mất mặt.
Ngoan ngoãn ngồi xổm một bên nhìn mẫu hậu đại nhân chảy lông cho Tiểu Bạch, một lần chờ như vậy là chờ đến mặt trời ngả về tây, sắc trời dần dần tối, gió thổi càng thêm mấy phần lạnh giá, Diệp Tư Vũ mới mỹ mãn thu hồi lược nhỏ.
Tiểu Bạch cũng không ngủ sâu, Diệp Tư Vũ vừa thu tay, nó liền lập tức nhảy lên, một bên vây quanh Diệp Tư Vũ vươn đầu lưỡi liếm liếm tay nàng lấy lòng, một bên vẫy vẫy đuôi.

Tần suất lay động của cái đuôi kia nhanh đến độ làm người ta hoài nghi nó sẽ làm rớt cái đuôi ấy.
Sở Trạm thấy thế, sắc mặt vốn không tốt càng đen hơn.

Tay ngọc tay ngà của mẫu hậu nhà nàng a, cư nhiên có thể để một con chó liếm dễ dàng như vậy a, hơn nữa mẫu hậu nhà nàng hình như cũng không tức giận, ngược lại rất vui vẻ?
Diệp Tư Vũ trộm liếc nhìn Sở Trạm, thấy sắc mặt vừa đen vừa kỳ lạ của nàng, trong mắt có chút ý cười.

Nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch, Diệp Tư Vũ rốt cuộc chuẩn bị đứng dậy.

Nhưng có lẽ lúc trước giận dỗi ngồi xổm quá lâu, chân có chút tê, lần này bỗng nhiên đứng dậy, liền không vững, ngã sang một bên.
Cơ hội tốt như vậy Sở Trạm đương nhiên sẽ không bỏ qua, chạy nhanh sải bước tiếp được mỹ nhân, bất quá nhận được dĩ nhiên là ánh mắt xem thường.


Diệp Tư Vũ không tựa trong lòng Sở Trạm lâu, chỉ chờ đến cảm giác tê dại thoáng qua đi liền vội vàng tránh ra, ngay sau đó mang theo Tiểu Bạch một đường đi thẳng mà không ngoáy đầu.
Sở Trạm sờ sờ cái mũi, đại khái cũng hiểu Diệp Tư Vũ là thật sự tức giận.

Bằng sự thông minh của nàng nhất định đã đoán được điểm gì đó, nguyên nhân nàng tức giận không nhất định là thái độ mập mờ của Sở Trạm, nhưng phần nhiều đại khái vì chính mình có việc mà không tìm nàng thương lượng, huống chi việc này rõ ràng có liên quan đến nàng.
Nghĩ nghĩ, hôm nay nếu đã nói chuyện với Ly Ca, Sở Trạm cũng không định tiếp tục gạt Diệp Tư Vũ.

Nàng nhìn bóng lưng đã đi xa hơn một trượng, vội vàng chạy nhanh đuổi theo nói, "Vũ, hôm nay ta có việc muốn nói với ngươi."
Ngữ khí của Sở Trạm thực nghiêm túc, khác xa với bộ dáng ngày thường khoe mẽ lấy lòng trước mặt Diệp Tư Vũ.

Diệp Tư Vũ nghe xong liền biết nàng thật có chuyện muốn nói, đầu óc xoay chuyển một chút, liền nhanh chóng đoán được nàng muốn nói chuyện gì.

Tuy trong lòng còn muốn tiếp tục giận dỗi, nhưng nàng càng là người bình tĩnh lý trí, nghe xong lời Sở Trạm nàng cũng dừng lại bước chân.
Diệp Tư Vũ biết tính tình của Sở Trạm, Sở Trạm đương nhiên cũng biết tính tình của nàng, nàng hiểu rõ nếu hiện giờ còn nói đông nói tây nhất định Diệp Tư Vũ sẽ không vui, cho nên nhanh chân bước lên đứng bên cạnh Diệp Tư Vũ, sau đó thẳng thắn nói, "Mấy ngày trước ta đánh chết Lưu Xương.

Nguyên nhân là vì hắn giao cho ta một phong mật thư mà tiên đế lưu lại, trong thư nói nếu ta cố ý cưới ngươi, thì sẽ tuỳ thời cho tử sĩ giết ngươi, hơn nữa có khả năng ám vệ cũng không thể bảo vệ ngươi chu toàn."
Những lời này kỳ thật cũng không quá ngoài dự kiến của Diệp Tư Vũ.

Nàng đã sớm nghĩ đến rất nhiều giả thiết sau khi thấy thái độ kỳ quái của Sở Trạm đối với mình sau ngày hôm đó.

Khả năng tệ nhất nàng cũng đã nghĩ đến, tuy không hoàn toàn đoán trúng, nhưng rốt cuộc vẫn có thể đoán được bảy tám phần.

Cho nên lúc này, biểu cảm vẫn trấn định như thường.
Nhẹ nhấp môi suy nghĩ, Diệp Tư Vũ nói, "Giết Lưu Xương, ngươi vẫn là quá nông nổi rồi.


Tuy hắn nghe lệnh tiên đế nhưng có hắn bên cạnh ngươi, thì ít nhiều gì cũng cho ngươi mấy phần cảnh báo.

Giờ ngươi giết hắn, sau này nếu tiên đế có an bài gì, chỉ sợ đến người truyền lời cũng không có nữa."
Sắc mặt Sở Trạm không tốt, Diệp Tư Vũ nói quả thực không sai, nàng cũng nghĩ đến những việc này, nhưng tình hình lúc đó thật không chịu nổi.

Hiện giờ nàng đã đăng cơ, thân là đế vương sao có thể để một nội thị quản chế, cho dù nàng không để bụng thân phận cùng địa vị, nhưng nàng cũng không thể giả vờ không thấy việc bị uy hiếp.

Nàng có kiêu ngạo của nàng, nàng tình nguyện đối mặt với chuyện binh tới tướng chắn, nước tới đất ngăn, chứ không muốn vĩnh viễn là tiểu hoàng đế bị người uy hiếp khống chế mãi không lớn được.
Nhìn sắc mặt của Sở Trạm liền có thể đoán được nàng nghĩ gì, Diệp Tư Vũ có chút bất đắc dĩ.

Nàng cũng biết Sở Trạm mặt ngoài hiền hoà thân thiện, nhưng trong xương lại là người quật cường, nàng nếu đã quyết định như thế hơn nữa còn thành kết cục đã định, vậy Diệp Tư Vũ cũng không nên nói gì thêm.

Đành nói, "Được rồi, Lưu Xương chết cũng chết rồi.

Chỉ là hôm nay ngươi đến đây nói như vậy, chẳng lẽ đã nghĩ được đối sách gì rồi?"
Đề tài thay đổi, sắc mặt Sở Trạm quả nhiên tốt hơn chút ít.

Nàng cũng không muốn vì những chuyện không đâu khiến giữa mình và Diệp Tư Vũ không vui, lập tức cười gật gật đầu nói, "Tuy không có thượng sách, nhưng có một hạ sách.

Chỉ là có chút uỷ khuất Vũ, nếu ngươi đồng ý, ta sẽ..."
"Thùng thùng thùng" Sở Trạm còn chưa nói xong, có người mạnh mẽ đập cửa U Ảnh Các.

Thanh âm đột ngột này doạ hai người trong viện nhảy dựng, Sở Trạm nhíu nhíu mày, trong lòng không vui.

Khi nàng đăng cơ đã sớm hạ chỉ, bình thường không cho người đến quấy rầy U Ảnh Các, mấy tháng qua cũng chưa thấy ai đến gõ cửa, hôm nay không biết ai to gan như vậy, dám tuỳ tiện chạy đến U Ảnh Các.
Khác với hai vị chủ tử trong viện, Lý Bảo Khánh dường như sinh ra có mệnh cực khổ.

Âm thanh đập cửa mới vừa vang lên, hắn không cần biết là lý do gì đã vội vàng chạy đi mở cửa, ánh mắt thoáng nhìn hai vị chủ tử, thấy các nàng không ý muốn ngăn lại, liền gấp rút mở cửa ra.
Cửa mới vừa mở, một bóng người liền lăn vào.


Lý Bảo Khánh vốn đã có tuổi, lập tức không phản ứng kịp, bị đụng một cái lảo đảo không nói, càng bị bộ dáng người nọ doạ sợ.

Người tới một thân quân trang màu đen, sắc mặt trắng bệch, trên người mồ hôi đầm đìa, hắn tựa hồ có chút mệt mỏi, đứng thẳng cũng không xong, sau khi đụng vào Lý Bảo Khánh quả thật chính là lăn vào.
Lý Bảo Khánh lần đầu nhìn thấy có người diện thánh như vậy, trong lòng kinh ngạc một chút, ngay sau đó rất biết chuyện thối lui.

Lại thấy Sở Trạm vốn sắc mặt không vui, không biết từ khi nào đã thay thành bộ dáng nghiêm túc, nàng gấp gáp đi đến bên cạnh người nọ hỏi, "Tại sao gấp như vậy?"
Người nọ vẫn quỳ rạp trên mặt đất, tựa hồ muốn hành lễ nhưng lại vô lực, Sở Trạm liền phất tay ý bảo miễn lễ.

Người nọ sau đó mở miệng đứt quãng nói, "Tám...tám trăm dặm...khẩn cấp...Tề Quốc...Tề Quốc khai chiến."
Vừa nói xong, không chờ Sở Trạm hỏi thêm, hắn liền kiệt sức ngất đi.

Chiến báo khẩn cấp ngoài tám trăm dặm, nhìn bộ dáng người này xem chừng hắn gấp gáp chạy hồi lâu, thân thể đã duy trì không nổi, lần này ngất xỉu, đại khái cũng không tỉnh ngay được, muốn hỏi gì chỉ có thể đợi.
Sở Trạm nhìn nhìn cái người té xỉu trên mặt đất, lại quay đầu nhìn Diệp Tư Vũ, trong lòng thầm hận chiến sự lần này thật không đúng lúc.

Bất quá xem binh lính truyền tin gấp gáp chạy về thành như vậy cũng biết tình hình chiến đấu khẩn cấp ra sao, vì thế cũng không nói hết lời định nói với Diệp Tư Vũ liền vội vàng rời đi.

Trước khi đi phân phó, "Mang người này nâng xuống nghỉ ngơi, cho Thái Y Viện lại đây xem hắn.

Mặt khác, nhanh triệu Quan Định Bắc, Quan Khải, Phùng Lạc, Ly Ca tiến cung."
Đầu năm Vĩnh Hoà mùng một tháng sáu, Thái Uý Quan Định Bắc được phong Định Quốc Đại Tướng Quân, cùng Xa Kỵ Tướng Quân Quan Khải lãnh binh ra trận.
Suy nghĩ của tác giá: Chương Mật Thư và chương Chiến Khởi này không phải chương thường, cũng không phải là thêm trở ngại.

Hai chương này đều là chất xúc tác.
Kéo dài lâu như vậy, sau trận chiến này hai người chính thức, đường đường chính chính ở bên nhau.
P/S: Nếu đại đa số người phản đối Phùng Doanh Ngọc cùng Ly Ca ở bên nhau, vậy chuyện này đành phải bỏ qua.

Bất quá thân phận của Phùng Doanh Ngọc muốn thành đôi với người khác mà nói thực khó khăn.

Phùng Lạc là không có khả năng, trước đâu đã nói hắn cưới công chúa, cho nên nếu không ghép với Ly Ca, đời nàng đại khái chỉ có thể là bi kịch..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.