Sở Trạm ngự giá thân chinh trận đầu tiên thắng lợi, tuy chỉ tiêu diệt một vạn quân địch nhưng đối với Sở quân vừa mới chiến bại đánh mất Sa Khâu thành mà nói, cực kỳ ủng hộ sĩ khí.
Không nói đến bệ hạ của bọn họ tự mình ra trận, ngoài dự liệu đụng phải địch quân gấp ba lần số lượng quân mình không những không lùi bước, ngược lại số lượng binh mã ít ỏi thắng như trở bàn tay, trong lòng mỗi binh sĩ đây chính là sự khích lệ lớn nhất.
Rất nhiều thời điểm bọn họ chỉ cần thắng một trận, không cần lớn nhỏ.
Tất nhiên, có câu có người hân hoan có người sầu.
Tuy cách nói này không hoàn toàn đúng, nhưng vào thời điểm toàn bộ Sở quân tăng cao sĩ khí sau trận chiến này, cuộc sống của đương sự lại không tốt lắm.
Nguyên nhân không có gì lạ, hành vi tuỳ tiện mạo hiểm của nàng, làm Diệp Tư Vũ đang ở hậu phương khi nghe được tin tức thì hoàn toàn tức giận, chiến tranh lạnh với nàng.
Tựa hồ là từ sau khi mở lòng, hình thức chung sống giữa hai người dần dần thay đổi.
Nếu trước đây Diệp Tư Vũ đối đãi với Sở Trạm như hài tử lựa chọn bao dung, thì hiện tại giữa hai người càng thêm bình đẳng.
Không cần nói đâu xa, ít nhất hiện tại trước mặt Sở Trạm Diệp Tư Vũ liền ít che giấu tính tình, tỷ như lúc hành quân mệt muốn chết nàng sẽ chủ động than mệt với Sở Trạm, hoặc giống như lần này Sở Trạm làm nàng lo lắng, nàng không chút khách khí chiến tranh lạnh với Sở Trạm, một câu cũng không thèm nói.
Đối với sự thay đổi này, Sở Trạm đương nhiên vui mừng.
Không có cặp tình nhân nào đối xử với đối phương giống như hài tử, theo Sở Trạm biết, nữ nhân luôn thích tính toán chi li, ngẫu nhiên sẽ ghen tuông làm mình làm mẩy với nửa kia.
Bộ dáng trước đây Diệp Tư Vũ chỉ có bình tĩnh cùng vô cảm, trong lòng Sở Trạm thiệt tình không vui chút nào.
Bất quá hiện tại Diệp Tư Vũ mở lòng, bắt đầu cáu kỉnh với nàng, Sở Trạm mới phát hiện chính mình lại chịu không nổi chiến tranh lạnh.
Không thể không nói, người hiểu rõ Sở Trạm nhất vĩnh viễn chỉ có Diệp Tư Vũ.
Nàng không sợ Diệp Tư Vũ sinh khí, sau khi trở về cũng đã chuẩn bị nên dỗ thế nào, bất quá chiến tranh lạnh này nọ, lại khiến người ta không thể đối phó.
Vì thế trong khi mọi người đang vui sướng, Hoàng đế bệ hạ của chúng ta lại buồn bực.
Diệp Tư Vũ vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt, mấy ngày cũng chưa để ý nàng.
Nàng đương nhiên không phải tiểu nữ nhân một chút chuyện nhỏ liền tính toán chi li, nàng cũng biết Sở Trạm lựa chọn xuất chiến cũng không có gì sai, chỉ là nàng vẫn có chút bực người kia không cẩn thận, mang binh ra khỏi thành cũng không chuẩn bị vẹn toàn, làm hại chính mình suýt chút nữa lâm vào nguy hiểm.
Cho nên Diệp Tư Vũ kỳ thật không tức giận thật, nàng chỉ muốn cho Sở Trạm nhớ, chuyện gì cũng cần chuẩn bị tỉ mỉ, không thể để gặp nguy hiểm dễ dàng.
Như thế, cộng thêm Sở Trạm dỗ mấy ngày, Diệp Tư Vũ mới rốt cuộc khôi phục bình thường.
Lúc đó đại quân của Quan Định Bắc đã xuất phát rời khỏi Vân Châu thành, Sở Trạm cũng được như ý nguyện mang theo mười vạn nhân mã đi theo hắn cùng nhau tiến về chiến trường, mấy ngày qua, kỳ thật bọn họ vẫn luôn sống ở quân doanh.
Từ Vân Châu thành, trang phục của Diệp Tư Vũ liền thay đổi lần nữa.
Từ lúc lên đường thân tín của Sở Trạm thấy nữ hiệp áo lam, hiện tại đã biến thành văn nhân áo lục, hơn nữa vì để giữ cái gọi là cảm giác thần bí, Sở Trạm còn đặc biệt chuẩn bị cho nàng một cái mặt nạ.
Mặt nạ bằng bạch ngọc, mang trên mặt thế nhưng thập phần vừa vặn, có thể Sở Trạm đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Diệp Tư Vũ cũng không dị nghị chuyện này.
Tướng sĩ bên đây tuy phần lớn chưa gặp qua nàng, nhưng Quan Định Bắc và Quan Khải thì tất nhiên gặp qua, vì không muốn sớm bại lộ gây nên phiền toái không cần thiết, nàng liền rất nghe lời thay đổi hoàn toàn.
Diệp Tư Vũ làm rất rốt, thậm chí ngôn hành cử chỉ ngày thường cũng thay đổi ít nhiều, Sở Trạm xem mà không ngừng tán thưởng-nguyên lai Vũ nhà nàng thật là mười hạng toàn năng a, ngay cả nữ giả nam trang cũng đảm nhiệm dễ dàng.
Sau khi thay đổi trang phục mang mặt nạ lên, dưới sự thay đổi cố tình của Diệp Tư Vũ, ngay cả khí chất trên người nàng cũng hoàn toàn thay đổi.
Nếu nói Diệp Tư Vũ mặc nữ trang là ôn nhu uyển chuyển, thì sau khi thay trang phục văn sĩ, toàn thân nàng phát ra khí chất ôn nhuận như ngọc.
Sở Trạm đi vòng quanh nàng nhìn mấy lần liền gật gật đầu, không sợ có ai phát hiện thân phận của nàng.
Đến đây, Diệp Tư Vũ cũng không cần tránh người, lần nào cũng cùng ra cùng vào với Sở Trạm trước mặt mọi người.
Người ngoài không biết thân phận Diệp Tư Vũ, bất quá xem cách đối đãi của Sở Trạm cùng trang phục của nàng, liền đoán nàng là mưu sĩ bí mật của Sở Trạm.
Phàm là người tài ba dị sĩ luôn có chút cổ quái, như vậy, vị văn sĩ thần bí chỉ mang mặt nạ cộng thêm ít nói này liền thật không tính là gì.
Mấy ngày nay vào quân doanh, đảo mắt nhìn nơi nơi đều là nam nhân, hai nữ nhân duy nhất chính là Sở Trạm cùng Diệp Tư Vũ.
Doanh trướng dành cho Hoàng đế tuyệt đối lớn, tuy rằng vì an toàn nhìn từ bên ngoài thoạt nhìn rất bình thường, nhưng bên trong bố trí thực không tệ, hai người ở là không thành vấn đề.
Hơn nữa hai người đều đã quen cùng ăn cùng ở, vì thế đương nhiên, văn sĩ thần bí ở trong lều lớn của Hoàng đế.
***********************************************
Sau khi Sở Trạm cùng Quan Định Bắc hội hợp, toàn quân đều tiến về phía trước, đương nhiên sau đó cũng chạm mặt Tề quân mấy lần.
Bất quá lần này nhóm người Sở Trạm binh hùng tướng mạnh, cộng thêm sĩ khí tăng vọt, vài lần tao ngộ đều là đánh đánh đâu thắng đó.
Sở Trạm thừa diệp sĩ khí không tồi, cũng từng hạ lệnh chủ động công kích, kết quả vẫn là thắng tuyệt đối, trong lúc nhất thời sĩ khí Sở quân lại tăng cao.
Dưới tình huống bên này giảm bên kia tăng, Tề quân đánh đâu thua đó, sĩ khí vừa tăng liền giảm.
Sở Trạm cùng Quan Định Bắc thương lượng một phen, hai người đều cảm thấy hẳn là thừa dịp này, một tiếng trống làm hăng hái tinh thần đánh về Sa Khâu thành, nói không chừng cò có cơ hội đoạt lại Sa Khâu thành.
Về chuyện Sa Khâu thành dễ dàng bị phá, lúc Sở Trạm cùng Quan Định Bắc hội hợp đã hỏi hắn.
Vị lão tướng này cau mày, nghiêm túc nói, "Bệ hạ yên tâm, việc này trong lòng mạt tướng đã rõ, chỉ là hiện nay vì để ngừa chuyện không may còn cần thừ một phen.
Bất quá có thể khẳng định một chút, chuyện này nhất định có quan hệ với đứa con thứ hai của Tề Vương đã chạy trốn năm đó, mạt tướng hoài nghi hắn say khiến bộ hạ cũ truyền tin đến Tề Quốc."
"Bình Tề Vương?" Sở Trạm lẩm bẩm nhắc lại.
Đó là lần đầu tiên nàng xuất chinh, đương nhiên nhớ rõ, đến nỗi không nhổ tận gốc nhị nhi tử của Bình Tề Vương, nàng kỳ thật đã quên mất.
Trong mắt Sở Trạm, kia bất quá chỉ là nhân vật nhỏ, sau khi Bình Tề Vương bại trận bị tru di cửu tộc, hắn đã không còn khả năng nhấc lên sóng gió rồi.
Chỉ là không tưởng, tiên đế trước đây quá bao dung thủ hạ liên can đến Bình Tề Vương, cho nên hắn mới có thể nhân lúc quan trọng này tìm được người hỗ trợ tạo ra đại hoạ như thế.
Sở Trạm làm việc trước nay đều không kiêng kỵ Diệp Tư Vũ, trong mắt người ngoài, xem ra đã chắc chắn thân phận mưu sĩ của nàng.
Lúc này hai người thương lượng muốn tấn công Sa Khâu thành, còn phải âm thầm phòng bị gian tế, Sở Trạm trầm ngâm nghĩ đối sách, Quan Định Bắc bên cạnh cũng không nói lời nào, nhưng Diệp Tư Vũ lại nhàn nhạt mở miệng, "Quan tướng quân nếu muốn thử tấn công Sa Khâu thành, sao không thử tính kế, một công đôi việc."
Mấy ngày nay Diệp Tư Vũ nói chuyện cực ít, bất quá trước mặt người ngoài nàng bày mưu tính kế đều rất hữu hiệu.
Có thể nói, mỗi trận chiến đánh đâu thắng đó này, ngoại trừ tướng sĩ dũng cảm chém giết trên chiến trướng ra, sâu bên trong còn có mưu kế kỳ ảo của Diệp Tư Vũ.
Dần dần, mấy vị tướng quân bên cạnh Sở Trạm cũng có vài phần tin phục nàng, bắt đầu gọi nàng là quân sư.
Lúc này Quan Định Bắc nghe Diệp Tư Vũ chủ động mở miệng, đương nhiên hai mắt sáng ngời, vội vàng hỏi, "Quân sư thế nhưng có diệu kế?"
Diệp Tư Vũ chớp chớp mắt nói, "Quan tướng quân thật trọng, trong lòng đã biết ai là gian tế, hiện nay chỉ là không chắc chắn.
Một khi đã vậy, những người này liền không thể tin, chiến sự quan trọng, không thể dùng bọn họ, chỉ là không biết chức vụ trong quân của những người này thế nào?"
Quan Định Bắc nghe hỏi thành thật trả lời, "Một vị Thiên tướng quân (trợ giúp quân chủ lực tác chiến), một vị Tham tướng, thêm hai vị Giáo úy, bất quá đây cũng không hẳn là toàn bộ gian tế.
Những người này chức vị nói cao không cao nói thấp không thấp, tấn công Sa Khâu thành là chuyện lớn, chỉ sợ không thể gạt bọn họ."
Diệp Tư Vũ gật gật đầu, nghĩ nghĩ đi đến bên cạnh nơi đặt bản đố nói, "Hiện nay Sở quân ta còn mất hai thành, theo lý mà nói, Quan tướng quân có thể tấn công một toà thành kia.
Bất quá Sa Khâu thành bây giờ còn có đệ nhất đại tướng Tề Quốc Khúc Huy trấn giữ, so với Hoa Tây thành khó tấn công hơn nhiều, nếu là người khác chỉ sợ sẽ tấn côngHoa Tây thành sau đó mới là Sa Khâu thành.
Nếu như vậy, sao tướng quân không mượn cơ hội này phái bọn họ đi dò xét Hoa Tây thành, cũng không cần nói thêm gì, chỉ cần toàn quân làm bộ dáng chuẩn bị tùy lúc xuất phát trước khi bọn họ đi là được."
Quan Định Bắc vẫn nghiêm túc, chỉ gật gật đầu nói, "Ý của quân sư là cho bọn họ truyền tin đi, nói chúng ta tấn công Hoa Tây thành? Bất quá việc này chỉ sợ khó có thể giấu được thám tử Tề Quốc a, Khúc Huy càng sẽ không mắc mưu đánh về Hoa Tây thành, chỉ sợ càng sẽ thủ Sa Khâu thành, hơn nữa tựa hồ cũng hoàn toàn không có cách phân biệt ai là gian tế trong bọn họ."
Diệp Tư Vũ lại không chút hoang mang tiếp tục, "Chuyện này có thể để bệ hạ nói trước mặt tất cả võ tướng, tướng quân ngài cũng có thể đề nghị làm ngược lại, đến lúc đó bệ hạ lấy thân phận áp bức ngài, Hoàng đế chính là nhất ngôn cửu đỉnh.
Còn về phần những người đó, ngài cho Thiên tướng quân cung Tham tướng mỗi người mang theo một Giáo úy đi trước, sau đó âm thầm cho bọn hắn mật tin đặc biệt phân phó chuyện này.
Tỷ như đại quân nhất định phải đi qua con đường nào trước, hoặc là đại quân sẽ không đi đường chính mà tìm đường nhỏ."
Sau khi nghe xong Quan Định Bắc nhịn không được nhíu nhíu mày liền nói, Sở Trạm tựa hồ đoán được lời hắn chưa nói.
Chỉ thấy nàng vẫy vẫy tay, "Cái gọi là "Binh giả, quỷ đạo giã.
Cố năng nhi thị chi bất năng, dụng nhi thị chi bất dụng, cận nhi thị chi viễn, viễn nhi thị chi cận." (Dùng binh đánh giặc là hành động dối trá.
Nếu có thể tấn công thì giả như không thể tấn công, muốn đánh thì giả như không muốn đánh, muốn hành động ở gần nhưng giả như muốn hành động ở xa, muốn hành động ở xa nhưng lại giả như muốn hành động ở gần.).
Quan tướng quân thường đọc binh pháp, đạo lý này sao đương nhiên rõ.
Bất quá trên chiến trường một câu nói chỉ là nói cho có, nếu muốn truy cứu cái gọi là Hoàng đế miệng vàng lời ngọc, vậy chỉ có thể nói tướng quân là người quá mức cổ hủ."
Được rồi, nếu đương sự đều không sợ tổn hại uy nghi, vậy hắn Quan Định Bắc còn có thể nói gì nữa? Vì thế Quan tướng quân thức thời câm miệng thối lui đến một bên không nói nữa.
Nhưng thật ra Diệp Tư Vũ thực không khách khí nhìn Sở Trạm gật gật đầu, biểu cảm chính là trẻ nhỏ dễ dạy, Quan Định Bắc nhìn rồi nhịn không được quay đầu đi không dám nhìn thẳng.
Sở Trạm lại không thấy biểu cảm của Diệp Tư Vũ như vậy có gì sai, nàng vốn dĩ chính là do Diệp Tư Vũ dạy dỗ, lúc này thấy nàng gật đầu tán thành còn rất cao hứng, căn bản không cảm thấy có tổn hại hình tượng uy nghiêm của Hoàng đế.
Diệp Tư Vũ nói những thứ có, Sở Trạm liền biết nên làm thế nào, thực tự nhiên tiếp tục câu chuyện, "Vậy đến lúc đó trẫm liền giả bộ bất hoà cùng Quan tướng quân.
Tướng quân trước tiên đưa ra yêu cầu thừa thắng xông lên sĩ khí đang cao tấn công Sa Khâu thành, trẫm vì muốn ổn thoả tấn công Hoa Tây thành, những người đó cũng trực tiếp do trẫm phái đi, mặt khác tốt nhất lại phái mấy thân tín khác lĩnh một nhóm nhân mã đi cùng, miễn cho bọn họ sinh nghi.
Liền lấy danh nghĩa tấn công Hoa Tây thành tập kết quân đội, sau đó dọc theo con đường này đi trước, ở chỗ này phân ra."
Vừa nói, Sở Trạm vừa khoa tay múa chân trên bản đồ, nói đến đoạn phân ra hai mắt Quan Định Bắc chợt loé tinh quang, Diệp Tư Vũ cũng cười.
Sở Trạm chớp chớp mắt cười nói, "Sa Khâu thành tuy rằng dễ thủ khó công, nhưng hai ngày trước quân sư đã cùng trẫm thương nghị chiến thuật, trẫm cho rằng không cần nhiều binh mã.
Đến lúc đó phái một nhóm tinh binh đi, nếu Khúc Huy tin chúng ta muốn tấn công Hoa Tây, vậy nhất định rút khỏi Sa Khâu, muốn đoạt lại Sa Khâu cũng không khó.
Nơi phân chia quân cách Hoà Tây thành và Sa Khâu thành không quá xa, một khi chứng minh Khúc Huy không ở Sa Khâu mà đoạt được Sa Khâu, vậy đại quân liền có thể hướng về Hoa Tây."
Làm lão tướng sống nửa đời trên lưng ngựa, Quan Định Bắc vừa nghe, liền biết chủ ý của hai người.
Tuy rằng có chút to gan, bất quá người trẻ tuổi trước nay đều là dũng cảm cầu thắng trong nguy hiểm, Quan Định Bắc cũng không muốn đi giội nước lạnh, huống chi chuyện này vốn chính là năm thắng năm thua, cho dù tính kế sai cũng sẽ không tổn thất quá lớn, ngược lại còn có lợi.
Dưới tình huống như thế, mỗi người đều sẽ lựa chọn mạo hiểm.
Quan Định Bắc là tướng lãnh cẩn thận, hắn cũng thực coi trọng sinh mệnh thủ hạ và binh lính, cho nên sách lược quá mức mạo hiểm hắn sẽ không dùng.
Sở Trạm khó được không nghe thấy hắn phản đối, không khỏi nhìn hắn một cái, không gặp có gì khác thường, lúc này mới cùng Diệp Tư Vũ từ từ kể ra cụ thể kế sách của hai người.
Bắt đầu một cuộc chiến tranh cũng không phải việc đơn giản, huống chi mỗi người bắt đầu chiến tranh đều hy vọng có thể thắng.
Trước đó đôi ba câu kỳ thật không xem là an bày, Diệp Tư Vũ nói nhưng còn giữ lại, Sở Trạm nói lòng vòng, chờ đến Quan Định Bắc cam chịu, các nàng mới đem kế hoạch nói cụ thể.
Không nghe không biết, vừa nghe Quan Định Bắc bị doạ sợ.
Hắn nghe ra mục đích của hai nàng, bất quá hắn tính toán thành bại là năm năm, đây kỳ thực cũng đã xem như một kết quả không tồi, nguyên lai vị quân sư này thật không đơn giản.
Hắn tự nhận đã xem trọng nàng, nhưng ai biết kinh hỷ lại xuất hiện nhiều như thế.
Dưới đáy lòng âm thầm tính toán một phen, lại cẩn tậhn suy nghĩ kế hoạch của Diệp Tư Vũ, Quan Định Bắc tức khắc cảm thấy hai mắt sáng ngời, ngạc nhiên phát hiện cứ như vậy phần thắng của bọn họ thậm chí có thể tăng đến bảy tám phần.
Đừng nhìn còn có hai ba phần khả năng sẽ thua, phải biết rằng trên chiến trường biến hoá là không thể phỏng đoán, vĩnh viễn không có chắc chắn mười phần, hai ba phần thất bại này khả năng đã là phi thường thấp.
Phát hiện được kinh hỷ này, Quan Định Bắc liền vui sướng dị thường cùng hai người bắt đầu thảo luận.
Lời của tác giả: Mẫu hậu đại nhân chính thức xuất hiện trước mặt mọi người, tuy lúc trước có đủ loại phỏng đoán thân phận, bất quá thân phận quân sư này vẫn là mấy người đoán được a.
Thân phận này có nhiều chổ tốt, mẫu hậu có thể dùng tri thức, dễ dàng nhận được sự đồng tình của rất nhiều người, như vậy tương lai sóng vai mà đứng của nàng và Sở Trạm càng có thêm tự tin cũng dễ dàng được mọi người đón nhận.
Lời của editor: Tư liệu của binh pháp tìm được từ trang http://vietnamdefence.com tựa đề "Tôn Tử Binh pháp.
Thiên thứ nhất: Kế Sách".