Mau Mau Thu Lão Công Vào Túi Nhanh!

Chương 53: Vạch ra đối sách



Rậm rạp rừng cây bỗng dưng xao động, sau đó từng cặp mắt lóe lục quang lần lượt xuất hiện trong bóng tối.


Mỗi con linh cẩu hình thể lớn bằng một con heo rừng trưởng thành như có tổ chức mà di chuyển trật tự, đợi khi đến một gốc đại thụ, không biết sao lại đảo quanh vài vòng, không hề giống như bình thường mà rời đi ngay lập tức.


Ngụy Nhã nhìn một đàn ba mươi đầu linh cẩu cứ đảo quanh dưới gốc cây Phỉ Tư đang ẩn nấp, âm thầm lắc đầu. Người này biết đi thám thính mà lại không nhớ việc che giấu khí vị.


Trong túi lấy ra một cái bọc, Ngụy Nhã nháy mắt ra hiệu cho Thiên Ân đang núp bên cạnh. Y tiếp nhận thứ trong tay cậu, hướng một bên ném, thứ kia liền bay mất dạng trong bóng tối, đợi khi bọc nước vỡ ra, mùi máu tươi lập tức tràn ngập trong không khí, chẳng cần đợi lâu thì đàn linh cẩu đã xao động lên, nhắm về phía mùi máu tươi đầy mỹ vị chạy như điên.


Phỉ Tư tránh thoát được một kiếp, còn chưa kịp thở phào một hơi thì đã bị Phi Quang một cái tát chụp vào đầu, chưa hé răng thì đã bị xách cổ áo lôi xuống cây, kéo chạy một mạch.


Ngụy Nhã thuận tiện ven đường hái dã quả, không có bóp nát đã trực tiếp đập vỡ lên người Phỉ Tư, đem cả người hắn nhuộm đầy nước trái cây.


"Ngụy ca, ngươi có tức giận thì chỉ cần đánh ta là được, ta chỉ có một bộ này thôi đó!" Phỉ Tư nhỏ tiếng than vãn.


"Vừa rồi là giúp ngươi che giấu khí vị." Ngụy Nhã khinh bỉ nói "Ngươi đi săn thú còn sống đến hiện tại thật đúng là kì tích." Ngay cả việc che giấu khí vị cơ bản cũng quên, thật đúng là được thần may mắn chiếu cố mới sống lâu đến vậy a!


Phỉ Tư vừa nghe, mới sực nhớ lúc đi quá nóng vội nên quên mất, nhất thời ngậm miệng không dám hó hé. Hóa ra vì vậy nên mới khiến đám linh cẩu chỉ vây quanh dưới cây của hắn.


Quanh co chạy một vòng để đánh lạc hướng, cả đám mới lần nữa phân tán leo lên cây.


Lần này được phân đi dò đường có ba người gồm Phỉ Tư, Phi Quang cùng Thiên Ân, về phần Ngụy Nhã cậu tại sao cũng có mặt ở đây, dĩ nhiên là vì ham vui, khụ, không đúng, là vì muốn đích thân quan sát tình huống cho nên mới lén đi theo sau, vì thế mà khiến Thiên Ân một đường này vẫn luôn đen mặt, một bộ muốn sống chớ lại gần.


Phi Quang lúc này mới tán thưởng nói "Ngụy Nhã, không ngờ ngươi còn thủ sẵn bọc máu. Vừa nãy nếu không có nó, thật không dễ đem đám linh cẩu rời đi."


"Chuẩn bị đầy đủ, tâm mới không loạn." Ngụy Nhã bâng quơ nói.


"Phải rồi, ngươi lấy đâu ra nhiều máu như vậy? Không phải là tự rút máu đi?" Phỉ Tư tò mò hỏi.


"Ta còn không có nhiều máu như vậy để lãng phí. Cái kia là từ đầu sư tử biến dị." Nói giỡn, cậu còn chưa đem số máu lần trước bổ trở về, lấy đâu ra để lãng phí.


"Ngươi nhìn giống như có rất nhiều kinh nghiệm a, còn biết chuẩn bị thứ này. Nhưng mà mấy năm qua ta nghe nói ngươi ngay cả cửa nhà cũng không đi ra nửa bước kia mà?" Phỉ Tư nghi hoặc, nhìn lập lòe ánh trăng đỏ xuyên qua khe lá phủ lên người đối diện, đem ôn hòa thường có che lấp, phảng phất mang theo vài phần tà khí, thâm tàng bất lộ khiến hắn cho rằng mình bị hoa mắt.


Ngụy Nhã một tay chống cằm, thoáng nghiêng đầu, khẽ nhếch môi nói "Vậy ngươi cho rằng trước khi gặp Thiên Ân, ta có thể dựa vào ai để sinh tồn? Còn chẳng phải dựa vào hai tay hai chân này sao?" Vậy nên Thiên Ân, ta cũng không phải không biết tự lượng sức mình, đi theo để gây rối nga!


Thiên Ân vốn còn sinh khí việc Ngụy Nhã tự ý đuổi theo y đi thám thính tình hình, nghe được lời này ít nhiều cũng hòa hoãn một chút.


Để cậu ta học cách sinh tồn, cũng không phải không có chỗ tốt, ít nhất thì khi y không có mặt sẽ không cần phải lo lắng đối phương gặp nguy hiểm không biết tự cứu chính mình.


Y đã cho rằng Ngụy Nhã khi mạt thế mới bắt đầu không bao lâu thì đã bị bọn buôn người bắt, hoặc là bị người bao dưỡng sau đó bán đi, nhưng không nghĩ tới cậu lại có đoạn thời gian tự mình lăn lộn nơi dã ngoại.


Phối với những lời Lê Diệp Anh từng nói, Ngụy Nhã từng cứu hắn một mạng, còn đồng hành cùng Chu Lệ Uyên, thì biểu hiện mấy ngày qua của cậu hoàn toàn có thể lý giải.


Nói tiếp, nếu có thể hộ một nữ nhân lâu như vậy, tư duy cùng thực lực sẽ không tồi, thế thì không thể nào ngu ngốc bị người ta bắt cóc, trừ phi... bị cả trong lẫn ngoài phối hợp lập bẫy, mà đủ để khiến đối phương tin tưởng không chút phòng bị đương nhiên là người sớm chiều ở chung.


Ngụy Nhã không biết một câu đơn giản mà cậu nói lại khiến Thiên Ân đoán được chín mười quá khứ của cậu.


Một đoạn đường này, Thiên Ân không thiếu lần bắt gặp Chu Lệ Uyên lén lút trộm ngắm Ngụy Nhã, cho dù Chu Lệ Uyên có tận lực che giấu thì làm sao có thể qua mắt được sức quan sát kinh người của y.


Xuân tâm nhộn nhạo như vậy, nói là họ hàng thân thích, kẻ ngốc mới tin.


Bất quá, bởi vì Ngụy Nhã một chút cũng không thèm để ý đến, Thiên Ân mới không đem việc này để trong lòng, huống chi quan hệ cả hai còn chưa thân thuộc đến mức đem mọi chuyện đều phơi bày cho đối phương biết. Chỉ cần không lén vụng trộm sau lưng y, y cũng sẽ không quản nhiều như vậy.


"Hóa ra là vậy." Phỉ Tư bừng tỉnh đại ngộ "Hèn gì ta cứ thấy Ngụy ca cùng những người khác bất đồng, thì ra là vì nguyên nhân này."


Bởi vì canh gác có điểm nhàm chán, lão công nhà cậu lại vẫn còn nổi giận nên không thèm để ý cậu, thế nên cậu cũng không ngại ngại cùng dị tộc vị thành niên tên Phỉ Tư tán ngẫu một chút "Là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi là chỉ những nhân loại trong căn cứ chưa từng chiến đấu bao giờ?"


"Ngươi không biết chuyện này?" Phi Quang một bên ngồi nghe không tin được hỏi.


Phỉ Tư chậc lưỡi nói "Ngụy ca ngươi cũng thấy rồi đi, suốt dọc đường bọn họ ngoại trừ trốn thì còn biết làm cái gì. Ta nghe qua đám ấu tể nói, lần đó ngươi đánh nhau với sư tử, bọn họ đứng trên cây nhưng ngay cả trợ giúp cũng không dám, ngươi cũng đủ hiểu rồi đấy. Những người như vậy, phóng một mình trong rừng, còn sống để thấy được bình minh mới là lạ. Nói không chừng chỉ mới rời khỏi che chở một cái là đã chết thẳng cẳng!"


"Xác thực." Phi Quang gật đầu, lại nghĩ tới Lê Tuấn, không khỏi trầm mặt.


Thay vì nói không dám, còn chẳng bằng nói bọn họ dửng dưng không muốn quản a. Vẻ mặt muốn đứng một bên xem diễn kia, cậu còn nhớ rất rõ ràng, nhưng mà cậu cũng không tính vạch trần chuyện này.


"Ta chỉ cho là bọn họ có lẽ sống an nhàn lâu rồi, sư tử cũng quên mất cách dùng nanh vuốt." Được bảo hộ chặt chẽ, chưa chắc đã là tốt, nhưng mà những người đó cố tình muốn dựa vào người khác bảo hộ, không muốn tự lực cánh sinh, vậy thì có nói nhiều cũng vô dụng. Ngụy Nhã thật sự khinh thường những người nhu nhược như vậy, cố tình là trong căn cứ lại có một đám.


"Có lẽ đi. Tuy nhiên đại đa số người trong căn cứ là được kinh thành bảo hộ một đường tới đây, vậy nên một tí kinh nghiệm thực chiến e là cũng không có." Phỉ Tư thầm nghĩ nếu tương lai phải kết bầu bạn với một kẻ yếu nhược như vậy, hắn chẳng thà làm độc thân cẩu tới già.


"Kinh thành? Các ngươi cũng từ nơi đó tới?" Ngụy Nhã bị gợi lên hứng thú hỏi.


"Dĩ nhiên rồi. Tộc nhân chúng ta lần đầu tiên đặt chân đến là kinh thành chứ đâu." Phỉ Tư nói.


Phi Quang một bên quan sát tình huống xung quanh, một bên đáp "Bởi vì kinh thành dân cư quá đông đúc, vậy nên phía trên mới quyết định phân tán ra từng căn cứ nhỏ, về sau tiếp xúc với kinh thành cũng chỉ có lãnh đạo các căn cứ." Hắn đưa ra nghi vấn "Ngươi không phải từ kinh thành đến?"


"Ta không phải người ở kinh thành, nhưng mà cũng tạm trú ở đó một thời gian. Bất quá khi ấy các ngươi còn chưa có xuất hiện."


Mạt thế mấy năm sau dị tộc mới xuất hiện trên trái đất, cho nên khi Ngụy Nhã rời đi kinh thành, nơi đó cũng chỉ là căn cứ lớn mạnh nhất của nhân loại, nhưng chỉ những kẻ thuộc đại gia tộc mới có đãi ngộ tốt, đổi lại là dân chúng bình thường thì sống ở căn cứ tự lập còn thoải mái hơn nhiều, thế nên cũng không có nhiều người bức thiết muốn gia nhập, mà cậu mặc dù cũng thuộc đại gia tộc nhưng lại vì bị phản bội, liều mạng chạy trốn khỏi đám điên ở phòng thí nghiệm cho nên chưa dừng chân bao lâu thì đã vội vã rời đi nơi khác, đối với kinh thành cũng không phải rất quen thuộc.


Phỉ Tư trừng mắt "Lúc chúng ta còn chưa xuất hiện? Ngụy ca, ngươi mới bao lớn a?"


Ngụy Nhã nhướng mày "Chứ ngươi cho là bao nhiêu?"


"Còn chưa tới hai mươi đi? Nói thật nếu không có Thiên Ngọc, ta còn hoài nghi ngươi không lớn hơn ta đâu."


Ngụy Nhã trợn trắng mắt nói "Ta làm cha ngươi còn được!" Hai mươi? Đùa nhau chắc! Nếu thật vậy thì còn không phải trước đó lão công nhà cậu là luyến đồng?!


Thiên Ân cũng nghĩ tới chuyện này, lặng lẽ rớt một loạt hắc tuyến, híp mắt nhìn người đối diện.


Phỉ Tư chỉ thấy sau lưng chợt lạnh, khẽ rùng mình một cái, còn thấp giọng lẩm bẩm "Quái lạ, nhiệt độ sao tự dưng lại hạ thấp ta?" Nhưng cũng không ngại hắn cảm thán "Ngụy ca quả nhiên là Ngụy ca a, ta rốt cuộc hiểu cảm giác của đám người mỗi lần nghe ấu tể kêu bọn họ là thúc thúc, trong khi ngươi lại được kêu là ca ca rồi."


Nếu như kinh thành bởi vì dân cư đông đúc nên mới phân tán ra từng căn cứ nhỏ, vậy thì lần này cứ điểm an toàn mà bọn họ nhắm tới dĩ nhiên không phải là tiến tới kinh thành. Ngụy Nhã nhịp nhịp đầu ngón tay, một khi đã không phải hướng tới kinh thành, kì thực cũng không cần phải liều mạng đi tới nơi tập trung. Một đám người từng có ý định đem cả đám bọn họ thành vật hy sinh, đợi đến khi gặp lại còn chưa chắc đã có thể hòa bình sống chung như cũ. Có lẽ chờ đợi phía trước lại là một trận chiến ngươi chết ta sống.


Không chết dưới nanh vuốt của thú biến dị, lại chết dưới tay đồng loại, thật như vậy thì đúng là một hồi chê cười.


Suốt cả đêm đám người Ngụy Nhã đều không nghỉ ngơi, im lặng theo sau nhất cử nhất động của đám linh cẩu. Nhiệm vụ lần này của bọn họ là tra ra phạm vi lãnh địa của linh cẩu, sau đó mới trở về bàn bạc đối sách.


Đại khái biết được ranh giới lãnh địa, cả đám tính toán quay về chỗ tập trung, duy nhất chỉ có Ngụy Nhã lại vẫn bất động.


"Các ngươi có để ý đám linh cẩu hình như vẫn luôn né tránh phạm vi có đám phấn trắng kia không?" Ngụy Nhã chỉ tay về phía rừng cây trắng xóa từ ngọn cây cho tới mặt đất, cứ như thể bị phủ lên một lớp bột phấn xám trắng. Cậu vẫn luôn quan sát, chỉ cần nơi nào xuất hiện đám phấn trắng này, đám linh cẩu đều né rất xa, dường như rất sợ hãi chạm phải.


"Thứ đó có độc chăng?" Phỉ Tư thấy quen mắt, lại nhất thời không nhớ ra, đồng dạng nghi hoặc.


Phi Quang lắc đầu "Hình như là... Xác chết Lôi Trùng?" Hắn có chút không xác định, mang theo dò hỏi nhìn Thiên Ân.


"Là nó." Thiên Ân đáp.


Không cần Ngụy Nhã lên tiếng hỏi Lôi Trùng là cái gì, Thiên Ân đã dùng thực tế để giải thích. Chỉ thấy y ném một hòn đá về phía đám phấn trắng kia, dường như ngay lập tức, từng đạo lôi điện không hề dự báo bỗng dưng xuất hiện, tia sáng xanh sáng lóe một đường, đem hòn đá đánh nát thành bột phấn.


Ngụy Nhã giờ khắc này đột nhiên có ảo giác chính mình xuyên tới ma pháp thế giới. Lôi điện kia rõ ràng không phải từ trên trời giáng xuống.


"Xác của Lôi Trùng tích điện, chỉ cần chịu lực tác động liền sản sinh ra lôi. Mức độ mạnh yếu tùy thuộc vào lực."


"Xác chết còn bá đạo như vậy, thế thì còn sống sẽ là cái dạng gì?" Ngụy Nhã không thể tưởng tượng được nói.


"Không đụng chúng, chúng cũng sẽ không chủ động công kích." Thiên Ân ngẫm lại nói tiếp "Lôi Trùng thực tế dùng để chỉ đom đóm biến dị."


Mặc dù nghe thật dễ sống chung, nhưng mà nhìn một đám xác trùng tụ lại đủ để nhuộm trắng một tảng lớn rừng cây như vậy thì cũng đủ biết chúng thuộc quần thể đông đảo. Dưới mật độ dày đặc như thế kia, khi gặp phải muốn tránh né để không đụng trúng bất kì một con nào, trừ phi hình thể nhỏ hơn bọn chúng thì mới có khả năng. Nói tới nói lui chính là đám Lôi Trùng này tuy không chủ động công kích nhưng một khi bắt gặp, nếu không có đường lui thì khẳng định chỉ có một con đường chết, sống sờ sờ bị lôi điện giật chết.


Ngụy Nhã mắt thèm nhìn đám xác chết của Lôi Trùng. Lôi điện mặc kệ là dùng trong đời sống hay là làm vũ khí đều có thể lợi dụng triệt để, nếu có thể đem về một ít thì tốt rồi.


"Nghe nói kinh thành mấy năm trước đã nghiên cứu ra cách dùng Lôi Trùng để vận hành máy phát điện. Nhưng bởi vì yêu cầu kỹ thuật cùng tài liệu quá hà khắc cho nên chỉ có một vài căn cứ mới được phân phát tới." Phi Quang nhớ lại tin tức mình nghe cách đây đã lâu nói. Đúng như Ngụy Nhã nghĩ, kinh thành không dễ bỏ qua ích lợi đến từ tự nhiên như vậy.


"Và hiển nhiên trong số ít căn cứ may mắn ấy không bao gồm chúng ta." Phỉ Tư chán nản bổ sung.


"Trở về được rồi." Thiên Ân nhìn trời sắp sáng, không cho tiếp tục trì hoãn ở lại đây. Nơi này vốn dĩ không hề an toàn.


Đợi khi gần tới nơi tụ tập, cả đám vừa vặn gặp được nhóm còn lại được phân đi tra xét tình hình bên đám sư tử cái. Nhìn thấy một nhân loại có mặt trong đội ngũ, ai nấy đều kinh ngạc ra mặt, Phỉ Tư còn không nể tình chê cười một phen, hắn mới không thừa nhận lúc phát hiện Ngụy Nhã lặng yên không tiếng động theo sau đuôi thì đã mộng bức như thế nào.


"Như vậy là sáu đầu sư tử cái cùng ba mươi đầu linh cẩu?" Bách Thụy nghe báo cáo xong, không thèm nghĩ ngợi nói "Vậy thì chuyện cũng dễ giải quyết, chúng ta đi thu thập sư tử cái, dù sao cũng chỉ có sáu con, không có gì ghê gớm."


"Nói thì dễ, ngươi không nghe bọn họ nói sư tử cái biến dị rất cường hãn à? Chỉ trong một đêm đã san bằng một tảng lớn cây đại thụ, bị chụp một cái cũng đủ chúng ta bị đập thành bánh nhân thịt." Phỉ Tư gặm thịt khô không hề có tư vị, chán ngắt chen vào nói.


"Ngay cả sư tử đực còn có thể bị một nhân loại hạ gục, chẳng lẽ chúng ta tùy tiện một người còn không thể đối phó với một con sư tử cái." Bách Thụy như có như không nhìn về phía Ngụy Nhã, hiển nhiên ẩn ý chính là một người nhìn chẳng có thực lực như Ngụy Nhã còn giết được con đực đầu đàn, vậy thì những con khác chỉ cần một người trong số bọn họ cũng dễ dàng chụp chết.


Ngụy Nhã tốt tính giúp kẻ thiếu kiến thức phổ cập một chút "Trong đàn thì sư tử cái mới là kẻ săn mồi chủ lực. Mặc dù sức lực có thể không bằng sư tử đực, nhưng ta tin kinh nghiệm thực chiến chúng lại có thừa, huống chi chúng còn có thể phối hợp săn mồi. Trừ phi tách lẻ, bằng không thì dựa theo ngươi nói, muốn đơn độc đối phó một con là việc không thể nào."


La Hải không biết nghĩ sao lại hỏi "Vậy Ngụy Nhã ngươi nói chúng ta nên đối phó với sư tử cái hay là linh cẩu?"


"Tốt nhất chính là chúng ta không đi đối phó bọn chúng." Ngụy Nhã nhẹ nhàng nói là lời kinh người.


"Không đối phó? Không lẽ ngươi muốn vượt vực thẳm?" Sa Dực không thể tin hỏi.


"Đừng có chọc cười ta, gió mạnh như vậy, ngươi muốn qua bằng cách nào?" Bách Thụy trào phúng nói.


La Hải lại như có điều suy ngẫm "Cũng không hẳn phải vượt vực thẳm. Không đối phó với sư tử hay linh cẩu, lại thuận lợi rời đi nơi này, vẫn còn có một cách."


"Ngụy Nhã, ngươi là muốn cho bọn chúng tự giết hại lẫn nhau?" Niệm Y đã thay La Hải giải đáp cho mọi người.


"Sáu sư tử đối phó ba mươi linh cẩu vừa vặn." Ngụy Nhã giảo hoạt cười nói "Chúng ta cứ làm ngư ông đắc lợi là được."


"Thiên Ân, ngươi thấy tính khả thi thế nào?" La Hải mặc dù bình thường chán ghét những kẻ tàn phế như Thiên Ân nhưng lý trí vẫn rõ ràng, hắn biết nặng nhẹ, khi đứng trước một kế sách thì tham khảo ý kiến của Thiên Ân là lựa chọn sáng suốt, vì vậy nên hắn cũng không ngần ngại hỏi.


"Như hắn nói, vừa vặn." Thiên Ân không nghĩ tới y cùng Ngụy Nhã lại không mưu mà hợp.


"Sư tử cái hình thể to lớn lại hung mãnh như vậy, linh cẩu chỉ sợ là vừa thấy đã cong đuôi bỏ chạy rồi." Sa Dực hoài nghi nói.


~Tác giả có lời muốn nói~


Hơn 50 chương mà vẫn chỉ có một vài sự kiện, ai thấy chán quá không? (・_・;)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.