Mau Mau Thu Lão Công Vào Túi Nhanh!

Chương 62: Đối kháng (2)



Kỷ Lai nhanh chóng lộn người một cái đứng dậy, độc ác nhìn kẻ dám ra tay đánh lén, rồi giật mình khó tin đối phương lại là nhân loại. Nhưng cũng chỉ ngạc nhiên mấy giây, hắn liền bật cười "Ha hả, giỏi cho một tên nhân loại. Đừng tưởng ngươi là nhân loại thì ta sẽ không ra tay. Dám đạp ta một cước, liền chịu chết đi!"


"Đủ rồi Kỷ Lai, ngươi quên mục đích của chúng ta rồi à!" Doãn Châu thấy tình huống ngày càng vượt khỏi kiểm soát, vội nói.


"Ngươi không phải đánh giá cao hắn sao? Ta là đang giúp ngươi thử thực lực của hắn thôi." Kỷ Lai không sao cả nói, vừa dứt lời liền nhập chiến, vung chân đá về phía Ngụy Nhã, lại không ngờ Ngụy Nhã một cái nghiêng người liền dễ dàng tránh thoát, chẳng những vậy còn trở tay đấm một cái vào mặt của Kỷ Lai, "bốp" một tiếng đầy vang dội.


Kỷ Lai bởi vì khinh địch mà ăn một nắm đấm, vội nhảy lùi ra sau một đoạn. Hắn chỉ thấy trong miệng tanh ngọt, không ngờ vừa phun máu đọng ra, còn thấy được một cái răng lẫn vào bên trong, thỏa thỏa chính là bị cú vừa nãy đánh rụng mất.


Thiên Ngọc được Từ Duệ kéo ra ngoài vòng chiến, kéo tới bên cạnh Sa Luân, lại một chút cũng không thả lỏng, sốt ruột cố nén đau trên người hô "Mẫu phụ, mau chạy đi! Hắn là dị tộc a!"


Đánh nhau với thú biến dị còn có thể thắng, bởi vì dù trí tuệ chúng có tiến hóa thì thú chung quy vẫn là thú, hết thảy toàn dựa vào bản năng, nhưng nếu đối thủ là dị tộc thì lại khác. Ngụy Nhã thầm cười khổ một trận, khả năng chiến thắng cơ hồ bằng không, cậu dĩ nhiên rõ ràng điểm này, cũng không ảo tưởng chính mình là trường hợp đặc biệt. Thế nhưng Kỷ Lai xem như máu hiếu chiến bùng nổ rồi, cho dù cậu có muốn chạy cũng không chạy nhanh hơn dị tộc được, huống hồ Thiên Ngọc không thể bỏ lại đây, vậy nên chỉ có thể phóng lao theo lao vậy.


Không thể không nói, lần đầu giao thủ với dị tộc khiến Ngụy Nhã không ngừng đổi mới cách nhìn. Từ sức quan sát, độ nhạy bén, mức linh hoạt, đều xa xa vượt trội hơn nhân loại.


Nếu như không phải Kỷ Lai chưa từng trải qua huấn luyện tiêu chuẩn, tay đấm chân đá toàn dựa theo bản năng thì Ngụy Nhã đã sớm bại trận ngay từ đầu rồi.


Tuy nhiên, dù cho kỹ xảo cùng kinh nghiệm thực chiến của Ngụy Nhã đều vượt trội hơn hẳn tất cả mọi người thì cơ thể hiện tại của cậu lại không thể đuổi kịp phản ứng của não bộ, chưa kể thể lực lại kém xa dị tộc, hơn nữa còn là kẻ mang gen trội như Kỷ Lai, dần dần cũng liền rơi xuống thế hạ phong.


Nhưng mà bấy nhiêu đó cũng đủ làm đám người Doãn Châu phải kinh ngạc, chịu được ba chiêu đã xem như đặc biệt nổi bật rồi, bởi vì Kỷ Lai từng tỷ thí với đặc chủng binh của nhân loại, nhiều lắm cũng chỉ căng được mười chiêu, lại không ngờ một nhân loại bình thường, bộ dáng như thiếu gia không hề cao to vạm vỡ, nhìn như không hề có lực sát thương nào, lại có thể trụ lâu đến mười lăm phút a!


Nếu biết bản thân bị đem so với đặc chủng binh, Ngụy Nhã khẳng định sẽ cười nhạo một trận. Một tướng quân đương nhiên luận về thể thuật đều trội hơn hẳn một đặc chủng binh rồi, chưa kể kỹ xảo của cậu là góp nhặt từ tương lai, cộng thêm hơn trăm năm điên cuồng huấn luyện cùng tích lũy kinh nghiệm, xét ra cũng chẳng có gì đáng để tự hào.


Cảm thấy tay chân đều muốn không nghe theo sai sử, dần mất đi tri giác, khiến Ngụy Nhã một lần lại một lần buộc phải đối diện với sự thật là thân thể một khi không theo kịp thì kỹ xảo, kinh nghiệm, chiêu thức dù có phong phú đa dạng tới mấy cũng đều vô dụng.


Lại chặn một cú đấm từ Kỷ Lai, nghe tiếng xương cốt vang lên, Ngụy Nhã khẽ nhếch môi, lúc này còn có tâm trạng nghĩ đùa là số cậu từ khi trọng sinh tới nay toàn bị bệnh với thương tích quấn người thì phải, vận may hình như đã quên mang theo rồi.


Về phần Kỷ Lai, hắn không có hưng phấn vì từng bước bức lùi được Ngụy Nhã, mà chỉ có càng lúc càng thấy mất hứng. Chưa từng thấy qua có người dùng những chiêu thức như vậy, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều là sát chiêu, chỉ cần mất cảnh giác một giây liền đủ mất mạng, khiến máu trong người hắn không ngừng sôi sục, cái loại muốn chinh phục này, cảm giác giành giật tính mạng giữa ranh giới sống chết này, còn hấp dẫn hơn cả khi đánh nhau với thú biến dị, khiến hắn càng đánh càng hăng.


Nếu như ban đầu Kỷ Lai đánh nhau với Ngụy Nhã là vì còn chưa phát tiết hết phẫn nộ, còn có chút giận chó đánh mèo, thì hiện tại hắn đã sớm lấy lại lý trí, sở dĩ vẫn không thu tay là bởi vì bị cuốn vào trận chiến. Phải biết là dị tộc đại đa số đều có máu hiếu chiến rất cao.


Đáng ghét chính là bởi vì thể lực chênh lệch, khiến đối phương dần dần bại lùi, Kỷ Lai là người trực tiếp đối chiến đương nhiên nhìn rõ điểm này, đánh chưa tận hứng khiến hắn cảm thấy hụt hẫng, thậm chí còn oán giận Ngụy Nhã sao lại không phải là dị tộc, có vậy thì hắn mới đánh được một trận thỏa mãn a.


Từ Duệ cùng Nhất Minh muốn giống như lần trước quấy nhiễu Kỷ Lai, giúp Ngụy Nhã nhẹ nhàng một chút, nhưng đáng tiếc là cả hai người đánh cận chiến, vị trí đều thay đổi liên tục, động tác cũng nhanh tới chóng mặt, vậy nên hiện ra tay, có khả năng sẽ tạp trúng Ngụy Nhã, như vậy còn tệ hơn nữa. Thiên Ngọc cũng nhận ra điều này, thế nên vốn tính gia nhập trận chiến, nhóc lại sợ chính mình làm vướng tay vướng chân Ngụy Nhã, dù không cam tâm cũng đành phải đem chân thu về.


"Ngươi coi bộ cũng đắc tội thật nhiều người đấy. Tất cả đều đứng một bên nhìn ngươi bị giết, đang chờ ăn mừng kia kìa." Kỷ Lai lúc này mới chú ý có rất nhiều người từ phụ cận bị âm thanh thu hút đến, tự cho là đã trốn kỹ mà thản nhiên vây xem, toàn là vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, thích ý quan sát như thể hai người bọn họ đang trình diễn tiết mục giải trí miễn phí. Bất quá, vừa thấy hắn quét mắt nhìn sang, liền co đầu rụt cổ trốn sau thân cây. Gặp hạng người nhát gan còn thích xem náo nhiệt này, khỏi phải bàn khiến hắn cảm thấy chướng mắt như thế nào.


"Cảnh này thật là có chút quen thuộc." Ngụy Nhã cười như không cười nói.


"Bởi vì ngươi đáng thương như vậy, ta liền ban ân một lần, cho người chết nhanh gọn một chút, thấy thế nào? Ít ra thì cũng sẽ không sợ bị mất mặt, nói đến cùng ngươi cũng chỉ là nhân loại, dù có là thiên tài cũng không thể nào thắng được tộc nhân chúng ta." Kỷ Lai lời nói nhẹ nhàng như đang thảo luận chuyện thường ngày, thật không giống như bàn tới chuyện sống chết của một người.


Ngụy Nhã như thấy kẻ ngốc liếc hắn "Ngươi cũng biết ta là nhân loại a. Đầu óc tính ra vẫn còn chưa hỏng mất."


"Có ý tứ gì?" Kỷ Lai nheo mắt, hoàn toàn không nghĩ tới Ngụy Nhã chẳng những không cảm kích mà còn có gan châm chọc hắn. Phải biết là hắn chưa từng ban ân cho bất kì đối thủ nào trước đây, lần này chính là ngoại lệ duy nhất. Tại mạt thế được chết một cách gọn gàng lưu loát, không cảm giác được đau đớn, chính là có phúc khí rồi.


"Thể lực khác biệt, ngươi đánh thắng ta thì cũng chỉ có ngươi mới là kẻ bị mất mặt, chứ không phải là ta. Chết nhẹ nhàng chính là ban ân? Ta đây có nói muốn chết sao? Tiểu huynh đệ, đừng có mà tự cho mình là đúng chứ." Ngụy Nhã đánh giá xung quanh một chút, cố bình ổn hô hấp, miệng vẫn không sợ chết nói "Chỉ dựa vào công phu mèo cào của ngươi, nếu như không phải có thể lực chiếm ưu thế, lão tử sớm đã đem ngươi đánh đến kêu cha gọi mẹ rồi!"


Chưa từng thấy ai sắp chết tới nơi rồi mà vẫn còn mạnh miệng, Kỷ Lai siết chặt nắm tay, cười gằn nói "Ngươi dám......"


Không để hắn nói hết câu, Ngụy Nhã đã nhảy vào nói tiếp "Tức giận rồi đi? Nga~ một chút kiên nhẫn đều không có, ngươi so với thú biến dị có khác gì nhau đâu. Toàn chỉ biết dựa vào bản năng, còn nói cái gì mà lính đánh thuê này nọ, có chắc là không phải ngươi tự phong cho bản thân một cái chức nghiệp không?"


"Nói ra thì có lẽ ngươi sống lâu như vậy là nhờ may mắn chọn làm lính đánh thuê cũng không chừng. Xấu tính như ngươi nếu thường xuyên ở lại kinh thành thì khẳng định sẽ đắc tội với không ít người. Mỗi người chỉ cần dẫm một cái cũng đủ đem ngươi dẫm chết rồi." Nói tới đây, Ngụy Nhã ra vẻ tràn ngập cảm thông, vừa lắc đầu thở dài, vừa như lẩm bẩm tự nói cho chính mình nghe "Ây da, chỉ nghĩ thôi cũng thấy đủ thê thảm a~"


Doãn Châu biểu tình quái dị nhìn Ngụy Nhã chỉ dựa vào mấy câu nói liền khiến Kỷ Lai sắc mặt trở nên thập phần vi diệu, dở khóc dở cười nói "Nhìn không ra hắn còn rất độc miệng a. Bộ dáng rõ ràng là thiếu gia văn nhã nhu thuận, không nghĩ tới mở miệng lại có thể chọc cho người khác tức muốn hộc máu. Ta còn chưa thấy qua Kỷ Lai nghẹn khuất đến thế bao giờ a."


"Đừng nói ngươi có họ hàng với tắc kè hoa nha. Làm thế nào mà cứ đổi sắc mặt liên tục được hay vậy? Hay là bị ta đoán trúng rồi cho nên thấy thẹn? Mà ngươi cũng sẽ biết thẹn sao? Ngay cả ấu tể cũng dám đánh, ỷ lớn hiếp nhỏ, việc mất mặt như vậy mà cũng đi làm, ta xem da mặt ngươi cũng dày bằng tường thành rồi, lẽ ra không nên dễ đổi sắc giống cái bảng pha màu như thế kia mới đúng." Ngụy Nhã nhân lúc mọi người đều theo lời mà quan sát sắc mặt của Kỷ Lai, còn Kỷ Lai thì từ đầu tới cuối vẫn luôn dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm mặt cậu, âm thầm đặt tay tới đai lưng, đem cốt đao nắm chặt trong tay.


Dùng vũ khí đối kháng với kẻ tay không tấc sắt chính là hành vi bỉ ổi, chỉ có kẻ tiểu nhân mới làm, thế nhưng mặt mũi, đạo lý, nguyên tắc,... so với mạng sống còn quan trọng sao? Ngụy Nhã cậu mới không muốn chết một cách vô nghĩa như vậy.


"Ngụy Nhã!!! Hôm nay ta nhất định phải xé xác ngươi ra!!!" Kỷ Lai gầm lên một tiếng, sau đó nhanh như một con báo mà nhào về phía Ngụy Nhã, tốc độ so với vừa rồi còn nhanh hơn gấp bội, chứng tỏ lần này hắn mới chân chính bị chọc cho tức điên, quyết tâm không buông tha cho Ngụy Nhã. Xé xác! Hắn muốn đem kẻ trước mặt xé thành hai nửa, sau đó vứt cho thú biến dị gặm nhấm!!!


Tới! Ngụy Nhã cảm nhận sát khí đánh ập tới, vội lùi một bước thủ thế đón địch.


Thiên Ngọc sợ tới mức nhất thời quên cả thở, muốn hô một tiếng kêu Ngụy Nhã mau tránh ra, lại sợ tiếng kêu khiến cậu mất tập trung, chỉ có thể căng mắt quan sát trận chiến, cả người đều sớm đổ mồ hôi ướt đẫm.


Một giây khi Kỷ Lai chỉ còn cách Ngụy Nhã đúng một tấc, khi mọi người đều cho rằng cậu chết chắc rồi, thì cậu lại xảo diệu cúi thấp người, vung một đấm đánh thẳng vào bụng của Kỷ Lai, tay nắm cốt đao lập tức nhắm ngay tại yết hầu của hắn, tàn nhẫn đâm ngược từ dưới lên, thế nhưng...... Rõ ràng là thắng bại ngay trong gang tấc, nhưng cố tình mọi chuyện đều không theo ý muốn, cốt đao của Ngụy Nhã chỉ mới chạm tới yết hầu của Kỷ Lai thì đột nhiên một tảng đá lớn từ đâu tới lao thẳng về phía cậu, khiến cậu không thể không buông tay né tránh, ngay cả thời gian để kinh ngạc cũng không có.


Ngọa tào, là kẻ nào phóng ám khí, muốn mưu sát lão tử a!!!


Ngụy Nhã trừng mắt nhìn tảng đá suýt chút nữa đập vỡ đầu cậu, lại nhìn Lê Diệp Anh thở hồng hộc đứng xa xa một đoạn, hai tay vẫn còn đang giữ động tác ném. Không cần tốn chất xám để nghĩ cũng biết "chuyện tốt" vừa nãy là do ai làm.


"..." Ngụy Nhã đột nhiên nhớ tới một bài toán. Ngu ngốc + nhiệt tình = phá hoại a! Thật đúng là đồ phá hoại! Khai mau, có phải Lê Diệp Anh ngươi kì thực muốn giết lão tử chứ không phải muốn giúp đỡ có phải hay không?!


"Lê thúc có thù với Ngụy ca hay gì? Lúc nào cũng làm hỏng kế hoạch của Ngụy ca là sao chứ?!" Từ Duệ tràn đầy khó chịu cùng bực bội nói.


"Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều. Chúng ta là ấu tể còn nhìn sơ đã thấy, hắn là người lớn lại không nhìn rõ tình huống." Nhất Minh không để ý lớn nhỏ nhận xét. Thấy cả người Thiên Ngọc bất giác run rẩy, nghi hoặc hỏi "Này, lạnh à?"


Thiên Ngọc không đáp, mắt vẫn không rời thân ảnh của Ngụy Nhã, thoáng đảo qua nhìn tảng đá lớn im ắng nằm một bên. Vừa nãy, khi thấy tảng đá lao tới, toàn thân nhóc đều như thể bị đóng băng. Sau lại thấy Ngụy Nhã an toàn tránh thoát, nhóc lại không thấy thở phào nhẹ nhõm mà chỉ cảm nhận được máu trong người đều như nóng lên, ngực cũng khó thở, lại khó chịu như có gì đó nghẹn lại, khiến cả người mới bất giác phát run bởi vì phải nỗ lực áp chế cảm xúc kỳ quái của chính mình, cũng không biết là có chuyện gì đang xảy ra.


Nếu như Thiên Ngọc vừa nãy đứng trước gương, nhóc có lẽ sẽ không ngờ tới trong mắt nhóc đã xuất hiện một tia sát ý.


"Đúng là ăn hại." Trác Vương vẫn luôn giữ nguyên tư thế như lúc đầu, mái tóc dài đem một nửa gương mặt của hắn đều che khuất, khiến người ta không rõ hắn vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần hay đã sớm ngấm ngầm quan sát trận chiến, chỉ có phần cằm tinh xảo bại lộ ra ngoài hiện đang treo một mạt cười không rõ ý vị.


Doãn Châu nghiêng đầu nhìn hắn, nói giỡn "Thật hiếm thấy ngươi cười a. Không thấy nhàm chán nữa à?"


"Nhiều chuyện." Trác Vương trở lại vẻ bất cần đời như lúc bình thường, cũng mặc kệ Doãn Châu đang trừng hắn.


"Ngụy Nhã, ngươi không sao chứ?" Lê Diệp Anh thấy bản thân suýt chút nữa ném trúng Ngụy Nhã, mồ hôi liền đổ đầy trán. Cái này cũng không thể trách hắn a, bởi vì tảng đá quá nặng, không nghĩ tới lại ném trật mục tiêu. Gấp quá nên hắn cũng không kịp nghĩ nhiều.


Ngươi chờ, ta nhất định sẽ tính sổ với ngươi sau! Ngụy Nhã nâng cả hai tay chặn lại công kích của Kỷ Lai, bị đánh lùi ra sau mấy bước, còn chưa kịp đứng vững thì lại một cú đá đánh ập tới, bất đắc dĩ chỉ có thể nâng chân ra đỡ. Tiếng xương cốt kháng nghị văng vẳng, bởi vì đã dốc hết sức dồn vào một cú đánh vừa rồi vào bụng của Kỷ Lai, phản lực quá mạnh, khiến hiện tại cậu ngay cả chống đỡ cũng khó.


Vốn muốn lợi dụng Kỷ Lai chịu kích thích đến nóng đầu, nhân cơ hội hắn chỉ biết đỏ mắt công kích mà không hề phòng ngự, một chiêu tất sát, lại không ngờ kế hoạch sắp thành thì bị phá hoại, khiến đối phương đã phát hiện ra ý đồ của Ngụy Nhã. Một kế không thể dùng hai lần, cho nên cậu lúc này chỉ có thể tận lực tránh né.


"Ngụy Nhã, các ngươi đang..." Không nghĩ tới Lê Diệp Anh vừa xuất hiện phía trước, phía sau Sa Dực cũng đuổi tới, thấy hai thân ảnh đang đánh nhau một bên, vừa tính nhảy ra can thiệp, nhưng chỉ vừa ra một bước chân thì đã bị mùi máu tươi quen thuộc làm chấn động. Sa Dực theo mùi máu tìm kiếm, rốt cuộc nhìn thấy Sa Luân suy yếu nằm trên mặt đất, nửa khép hờ mắt đồng dạng nhìn về phía hắn, lập tức chạy tới bế lên "Sa Luân!"


Nhìn ấu tể nhà mình buổi sáng còn hảo hảo, vẫn tung tăng nhảy nhót, hiện lại tái nhợt thành cái dạng này, Sa Dực mặt đều mang theo bạo nộ, thuận thế xách cổ áo của Nhất Minh đang đứng gần đó, mang theo lửa giận ngập trời quát "Nói mau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! Hắn không phải đi chung với các ngươi sao? Như thế nào lại thành cái dạng này hả?!"


Lê Diệp Anh bấy giờ mới để ý tới tình huống của Sa Luân, nháy mắt đều sợ đến lung lay như muốn ngã, lảo đảo chạy tới không ngừng lay a lay "Sa Luân, ngươi tỉnh tỉnh a, mẫu phụ tới rồi a, ngươi đừng có làm ta sợ mà..."


Bị xách cổ làm cho nghẹt thở khiến Nhất Minh ho khụ khụ mấy tiếng, mới bất mãn nói "Ngươi muốn biết thì đi hỏi tên Kỷ Lai kia đấy, trút giận lên ta có ích gì!"


Vì thế mà rõ ràng là đối kháng một chọi một, bỗng nhiên lại gia nhập thêm một người, đáng nói chính là Sa Dực bị chọc trúng tử huyệt, lý trí đều đứt, không thèm phân biệt ai với ai, nhào tới gặp ai liền đánh người đó.


Đậu má, hôm nay cậu ra cửa quên xem tử vi sao? Tại sao kẻ nào kẻ nấy đều phát điên hết vậy?! Ngụy Nhã một bên chặn tay đấm của Kỷ Lai, một bên lại chắn chân đá của Sa Dực, có xúc động muốn ném bom tạc chết mấy kẻ điên trước mắt cho xong.


Ngụy Nhã đều bị hai kẻ điên chọc cho sinh khí, bất giác lớn tiếng hô "Lão công, ngươi còn không lăn tới đây thì lão bà của ngươi liền không có a a a!!! Mau tới hộ giá!!! Cứu mạng nha!!!"


Cũng không biết là tâm hữu linh tê, hoặc là trùng hợp đúng lúc, hay là tiếng gọi của Ngụy Nhã đã truyền tới được tai đối phương, đương lúc Ngụy Nhã trơ mắt nhìn hai tên dị tộc đồng thời công kích về phía cậu, cổ áo liền bị ai đó lôi sang một bên, may mắn thoát được một kiếp.


~Tiểu kịch trường~


Ngụy Nhã: "Ta muốn làm nhược thụ! Yêu cầu đổi thuộc tính! Cường thụ quá khổ, toàn phải một mình đánh quái thăng cấp a!"


Thiên Ân: "Hóa ra ngươi là cường thụ."


Ngụy Nhã: "Ta còn chưa đủ cường à?! Tới đây chúng ta đàm đạo chuyện nhân sinh một chút."


Thiên Ân: "Hửm?"


Ngụy Nhã: "Vì cái gì toàn là một mình ta giãy giụa a?! Ly hôn đi!!!" (╯=▃=)╯︵┻━┻


Thiên Ân: "Là do ngươi xui xẻo, trách ta sao?"


Ngụy Nhã: "... Hự, ngươi không thể ôn nhu an ủi ta một tí tẹo được à? Tim ta bằng thủy tinh đấy! Thật sự!"


Thiên Ân: "Ha, cường thụ." (¬、¬)


Ngụy Nhã: "..."


~Tác giả có lời muốn nói~


Như đã nói, bàn tay vàng của Thụ không đủ để dạo chơi mạt thế, cho nên mặc dù mẹ đẻ rất thương con, nhưng lăn lộn vẫn phải có nga~ Đọc có thể sẽ cảm thấy Thụ rất nhược, nhưng thỉnh xét Thụ theo góc độ một người bình thường, chỉ có kiến thức là buff duy nhất, mà không phải là một cường giả có bàn tay vàng thô to có thể hô mưa gọi gió như nhân vật chính mấy bộ khác nha.


Cầu bình luận, cầu vote, cầu cất chứa!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.