Màu Nắng Màu Mưa

Chương 2: Chiều mưa



Khác với những đứa bạn cùng lớp khác, thay vì lao đầu vào học hè, Quỳnh Băng lại tìm ình một past time tại quán trà sữa gần trường. Công việc chả nặng nền gì lắm. Băng chỉ làm đúng hai việc đó là đem đồ ra cho khách và tính tiến. Đôi khi cô nàng lại làm thêm một công việc nữa, tiếc là việc này không được tính tiền, đó là ngồi tám cũng với mấy nhỏ bạn. Và mỗi lần như thế, chị Hải Quyên, chủ quán đều lắc đầu chịu thua nhưng cũng rất vui vẻ, sẵn sàng để Băng làm “khách” của quán.

...Giữa mùa hè, trời bỗng nhiên đổi tính đổi nết. Những cơn mưa chiều cuối tháng sáu trở nên dày hơn và nó nhanh chóng khiến cho Băng trở thành con mèo lười. Nằm ường mãi trên giường cũng chán, Băng lê bước chân xuống cầu thang. Vừa đi, cô nàng vừa ngáp dài và dụi mắt nhìn đồng hồ.

_ Oái! ba giờ rưỡi rồi!

Ngay lập tức cô nàng vội chạy ngược lên phòng và thay đồ bằng với vận tốc ánh sáng rồi bay ra khỏi nhà với chiếc xe đạp.

...Người ướt lướt thướt như một con mèo, Băng vội vào quán trà sữa, đến bên quày và nhìn chị Hải Quyên với đôi mắt đầy hối lỗi.

_ Hôm nay em đến muộn.- Vừa nói chị Quyên vừa nhìn đồng hồ.- Gần một tiếng đồng hồ.- Nói đoạn chị Quyên nhìn nó với một ánh mắt hết sức trìu mến và chan chứa tình thương- mến- thương.

_ Dạ! Em xin lỗi!

_ Hây!- Chị Quyên thở dài.- May là có thằng em chị ra phụ không thì em tiêu rồi. Cải Bắp!- Chị Quyên vọng tiếng vào trong.

Một chàng trai ảnh khảnh, da trắng trẻo, gương mặt sáng sủa, đôi mắt sáng, vầng trán cao thi thoảng có mấy lọn tóc nâu nâu nghịch ngợm do gió bước ra làm Băng choáng toàn tập.

_ Giới thiệu với em đây là Cải Bắp, em họ chị.- Đoạn chị Quyên quay sang phía cậu chàng Cải Bắp.- Bắp! Đây là...Mèo lười.

_ Chịịịịịịịị!- Băng tru tréo lên.

_ Ở nhà ngủ đến nỗi trễ làm không phải Mèo lười thì là gì?

Băng đỏ bừng mặt mũi. Trời ạ! Sao chị Quyên lại đi kể tội nó ngay trước mặt một thằng con trai lạ hoắc lạ huơ như thế chứ?

_ Thôi! Từ giờ trở đi, hai đứa sẽ là nhân viên quán chị. Hợp tác cho tốt. Thế nhé!

Đoạn chị Quyên đi ra khỏi quày.

_ Bây giờ chị có việc phải đi, hai đứa coi quán nhé.

_ Dạ!- Băng và cậu chàng Cái Bắp đồng thanh.

Chị Quyên đi khỏi, Băng tò mò quay sang nhìn cậu chàng Cải Bắp. Uhm...biết nói thế nào nhỉ. Uhm...nhìn chung cậu chàng trông cũng rất hút hồn, nếu mà cậu chàng này vào trường cô thì chắc chắn sẽ có khối đứa theo.

_ Cậu là em họ chị Quyên hả?

_ Uhm!- Cải Băp gật đầu và trả lời siêu ngắn gọn.

_ Chị Quyên lâu lâu cũng kể về gia đình nhưng mình chưa nghe nhắc đến cậu.

_ Mình ở thành phố về.

_ Cậu về chơi?

_ Không! Mình về hẳn, ba mình chuyển công tác ra ngoài này nên nhà mình cũng chuyển về luôn.

_ Ồ!

Băng thốt lên đúng một câu. “Vô nghĩa thật!”, cô nàng quay mặt đi và nheo mắt lại.

Suốt buổi chiều cả hai cô cậu chả nói thêm với nhau câu nào cả, họ đưa mắt nhìn cơn mưa trái mùa. Mưa lạnh nhưng trong gian phòng này lại ấm áp lắm. Mưa to nhưng trong căn phòng này lại chẳng nghe thấy tiếng mưa. Cái cảm xúc lâng lâng thuở bé lại dâng lên trong lòng Quỳnh Băng. Cô ước gì được gặp lại “anh” mẫu giáo đó một lần nhỉ. Buổi chiều mưa làm cho Băng nhớ nhiều về buổi học thời mẫu giáo ấy quá. Tiếc là sau buổi học ấy cô và “anh” không được ngồi chung với nhau nữa. Nếu như còn ngồi chung với nhau thì chắc chắn cả hai sẽ thân nhau lắm đây. Ngẫm nghĩ rồi lại tự cười một mình, Băng cười thích thú khiến cho Cải Bắp đôi khi cũng phải nhăn trán khó hiểu. Băng cảm thấy hơi xí hổ. Nhưng chả sao! Dẫu sao thì Băng thấy cậu chàng Cải Bắp này còn thua so với “anh” của cô, thua xa lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.