Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 42



"Con...... Chưa bao giờ quên công ơn mẫu thân nuôi dưỡng." Hắn hít sâu một cái, ngẩng đầu cất cao giọng nói, "Không dối gạt phụ thân, những lời này con đã nghe được lần thứ ba. Lần đầu tiên là một vị trong võ lầm, tay cầm quyền sinh sát, vị đó nói chỉ cần con đồng ý, vô số người giang hồ sẽ như sóng triều mà đến, vì con mà cống hiến. Lần thứ hai là đối mặt với vong thần, oán linh tổ tiên, bọn họ gào thét, bắt con thề độc nhất định phải khiến thiên hạ nợ máu trả bằng máu. Mà nay phụ thân lại nói với con những lời này một lần nữa. Con chỉ có thể nói, đa tạ mọi người ưu ái, con xin nhận. Mỗi người có số mệnh của riêng mình, con sinh khi nước mất, có lẽ trời sinh không có duyên với ngôi vị hoàng đế, là số dân chúng. Xin phụ thân không cần nói nữa."

"Mày ──" Thẩm Trọng Phương chỉ hắn, giận đến mức người run lên, đột nhiên, ông tát một cái.

Thẩm Xán Nhược không tránh né, chịu đánh, khoé môi tràn máu, mặt càng thêm sưng. Hắn đứng thẳng tắp, đứng đối mặt.

"Mượn cớ, đều là mượn cớ! Mày chính là thích yên ổn nhất thời, không biết tiến thủ, còn bị nghịch tặc này dùng lời ngon tiếng ngọt che mờ đôi mắt. Mày thẹn với tổ tiên Hách Liên, thẹn với thiên hạ!"

Thẩm Xán Nhược buông mi: "Con tự nhận mình không sai, ông trời chứng giám, phụ thân tự có suy nghĩ của mình, con không thể thay đổi người, nhưng người cũng giống vậy, không dao động được con."

"Giỏi lắm!" Thẩm Trọng Phương rống lên, tức sùi bọt mép, "Vậy chắc là mày muốn mấy trăm ngàn người quân đội Nam, Bắc này đánh đến mức thây giăng khắp đồng, một người cũng không còn. Nếu mày chắp tay nhường giang sơn này cho người ta, tao cũng sẽ không để cho tiểu tử Lý Giám kia lấy được, ngọc đá cùng nát."

"Phụ thân ──" Hai đầu gối Thẩm Xán Nhược khuỵu xuống đất, quỳ trước mặt ông: "Phụ thân hãy nghĩ lại!"

Thẩm Trọng Phương dứt khoát không nhìn hắn nữa, phất tay áo xoay người.

Thẩm Xán Nhược kéo vạt áo của ông: "Phụ thân, những tướng sĩ kia đều có cha mẹ huynh đệ, chẳng lẽ phụ thân không hề có chút lòng thương hại nào?"

"Từ xưa giang sơn đều là do đống xương trắng tạo thành, kẻ làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, cần lòng dạ đàn bà làm gì!"

Vẻ mặt Thẩm Xán Nhược buồn bã, giọng nói nhỏ đi: "Phụ thân, chẳng lẽ những người thân ở vị trí cao đều coi rẻ tính mạng người khác như thế sao?"

Thẩm Trọng Phương lạnh lùng hừ nói: "Nếu ai cũng khoanh tay bó gối như mày thì sao có thể ngồi yên trên ngôi hoàng đế."

Thẩm Xán Nhược buông tay ra, hắn nghĩ: Nếu lên làm hoàng đế, phải tuyệt tình tuyệt nghĩa như thế thì khi ngồi lên rồi còn có ý nghĩa gì nữa. die/nd;anl.e/quy d]on Ý phụ thân đã quyết, đã không thể thay đổi được ý kiến. Ta chỉ có mạo hiểm thử một lần thôi. Suy nghĩ xong, hắn chậm rãi đứng lên.

Thẩm Trọng Phương quay lưng, không nhìn thấy động tác của hắn, chỉ thấy bên cổ chợt lạnh, một đoạn kiếm thò ra từ mặt bên, hơi lạnh dâng lên từ lòng bàn chân. Ông trợn mắt nhìn lại: "Mày ──" Thẩm Từ Huy ở phía xa thấy tình cảnh này cũng bay đến gần, khuôn mặt lạnh lùng như sương.

Thẩm Xán Nhược lui kiếm ra chút, nhưng vẫn trong khoảng cách nguy hiểm: "Xin ngài không nên khinh cử vọng động, đao kiếm không có mắt."

Thẩm Trọng Phương lộ vẻ sầu thảm cười to nói: "Ha ha ha...... Không ngờ Thẩm Trọng Phương ta tung hoành một đời, đến già lại bị con nhạn con mổ mắt, hoàn toàn không nhìn ra mày là hạng người lòng dạ độc ác như thế."

Thẩm Từ Huy tức giận trách mắng: "Thẩm Xán Nhược, chẳng lẽ ngươi quên trên người chảy dòng máu của ai, lại muốn giết cha hay sao?"

Thẩm Xán Nhược trầm giọng nói: "Các người không cần lo lắng, ta chỉ muốn một lời hứa của Thẩm đại nhân. Nếu ngài đồng ý, ta tự sẽ tự vẫn để tạ tội vì đã hỗn xược; nếu ngài không đồng ý, ta cũng sẽ theo ngài xuống đất để xin lỗi." die.nd/anl;eq/uyd’’on Giọng hắn vững vàng, càng tôn lên khuôn mặt nghiêm nghị, trong khoảng thời gian ngắn, làm hai người không thể lên tiếng.

Một lúc lâu sau, Thẩm Trọng Phương hỏi "Mày muốn tao đồng ý cái gì?"

"Giải binh, ngừng chiến."

"Mày đừng mơ!"

"Phụ thân!" Thẩm Từ Huy hô to một tiếng, lo lắng nhìn hai người chăm chú.

Thẩm Trọng Phương nói: "Mày giết tao, còn có Từ Huy, còn có Diệc Hoàng, còn có nhiều vị tướng lĩnh trong triều. Dù mày có giết hết bọn họ, cuộc chiến tranh này vẫn sẽ tiếp tục, mày cho rằng mày có thể ngăn cản sao? Hừ, hài hước!"

Thẩm Xán Nhược giật mình, buông kiếm xuống, hắn lẩm bẩm nói: "Đúng vậy...... Ta chẳng còn có cách nào......"

Thẩm Trọng Phương thấy hắn như thế, mặt lộ vẻ tự mãn.

Thẩm Xán Nhược lâm vào suy nghĩ, không chú ý xung quanh có gì khác lạ, chợt, hắn cảm giác ngực đau nhói, nhìn người phía trước, "Nhị đệ......"

Thẩm Từ Huy chợt rút kiếm ra, mang theo một mảng mưa máu, mặt hắn dữ tợn, "Mày đã ruồng bỏ Thẩm gia, giữ mày lại thì có ích lợi gì?"

Thẩm Xán Nhược ôm vết thương, máu men theo khe hở chảy xuống không ngừng, nhuộm đỏ y phục.

Thẩm Trọng Phương vội giơ tay đánh Thẩm Từ Huy ngã trên mặt đất, "Mày làm gì thế?!"

Thẩm Xán Nhược không gượng nổi, ngã xuống đất, Thẩm Trọng Phương vội đỡ. di.en d’an l/eq/uyd’’on Hắn nhẹ giọng kêu: "Phụ thân, con không hề nghĩ muốn đả thương người."

Thẩm Trọng Phương nói: "Ta biết chứ, sống chết của người không quen biết con cũng quan tâm, sao có thể giết ta?"

Thẩm Xán Nhược khẽ mỉm cười, nói: "Phụ thân, đây là lần đầu tiên người ôm con. Lúc nhỏ con vẫn muốn người ôm con một cái, nhưng chưa bao giờ người liếc con một cái."

Thẩm Trọng Phương điểm nhanh mấy huyệt đạo trước ngực hắn để cầm máu, móc ra một cái bình từ trong lòng, xức lên vết thương của hắn.

Thẩm Xán Nhược nắm chặt vạt áo ông, "Phụ thân, con khiến người thất vọng rồi." Hắn hít sâu một hơi, sắc mặt bởi vì mất máu mà trở nên trắng bệch, "Nhưng...... Nhưng Xán Nhược không phải chỉ lo cùng......Tình cảm của con người, nếu như có ích với bá tánh trăm họ, dù có đau khổ hơn nữa, con cũng sẽ cắn răng buông tha. Nhưng Vĩnh Khang trong quân Bắc cũng như triều đình, giết chủ soái, chỉ khiến phân tranh lớn hơn, thiên hạ sẽ lại lâm vào chinh chiến không ngừng nghỉ. Xán Nhược không muốn vì phục quốc mà thổi bùng lên ngọn lửa chiến tranh."

Hắn nhìn bầu trời, "Mẫu thân đã nói, nước cũng như nhà, gia hòa vạn sự hưng. Dân chúng làm việc cả ngày, cũng chỉ mong có cơm ăn, áo mặc, được sống yên bình. Con học tứ thư ngũ kinh từ nhỏ, tuy có lòng hướng tới nơi thế ngoại đào nguyên, nhưng chưa từng quên chí nguyện trị quốc, tế thế. Dòng máu Hách Liên, là một phần gánh vác, một phần trách nhiệm, một phần nợ nần, tổ tiên nợ cái gì, con sẽ trả, mới có thể không thẹn với mẫu thân và dòng họ này."

Thẩm Trọng Phương im lặng, hồi lâu nói: "Xán Nhược, ta có thể đồng ý với con, sau khi kế hoạch thành công sẽ không giết Lý Giám." Ông chặn lời nói muốn ra miệng của Thẩm Xán Nhược: "Con hãy nghe ta nói hết. Lý Giám là người thế nào, ta tin tưởng con rõ ràng hơn ta. Hắn sẽ không cho để quân đầu hàng sống, nếu như hắn lên ngôi hoàng đế, Thẩm gia cùng vô vàn thần dân quân Nam sẽ trở thành vật tế lập quốc của vương triều họ Lý. Con nghĩ cho hắn, nhưng hãy nghĩ chút cho những người trong quân Nam."

Thẩm Xán Nhược không nói, Thẩm Trọng Phương tự nói: "Đợi sau khi quân Nam đầu hàng, con hãy giữ chặt Lý Giám, lấy bản lĩnh và quan hệ của hai người chắc chắn cũng không khó, sau đó để hắn hạ chỉ, thoái vị nhường ngôi cho con. Như thế có thể phục quốc trong hoà bình mà không tổn thương một binh lính nào. Xán Nhược, tốt nhất con hãy suy nghĩ một chút."

Thẩm Trọng Phương đi ra, để cho hắn yên lặng suy nghĩ, ông nhìn Thẩm Từ Huy, hơi gật đầu.

Ở trong đầu Thẩm Xán Nhược, rất nhiều suy nghĩ tranh đấu nhau, die/n d;an.l.e/ quy,on  trước mắt mà nói, phương pháp này là cách giải quyết tốt nhất. Nhưng kể từ đó, hắn và Lý Giám chắc chắn biến thành kẻ địch...... Hắn cắn chặt môi dưới, thầm nghĩ sao mình có thể mang tình cảm đàn bà nữa, chẳng lẽ còn không hiểu ra bên nặng bên nhẹ, nếu làm sai, sẽ không thể bù đắp được sai lầm, hối hận không kịp sao?

Hắn ngẩng đầu lần nữa, "Phụ thân, con đồng ý."

"Tốt!" Thẩm Trọng Phương lộ sắc mặt vui mừng, vươn tay ra, "Chúng ta vỗ tay thề nguyền!"

Thẩm Xán Nhược giơ tay lên, ba tiếng giòn vang, Thẩm Trọng Phương nói: "Trước con cứ trở về trong quân Bắc yên lặng chờ tin tức, nghe mật lệnh của ta mà làm việc, lúc cha con ta gặp lại lần nữa, chính là ngày dòng họ Hách Liên phục quốc."

Thẩm Xán Nhược đưa mắt nhìn hai người rời đi, xoay người lên ngựa, giống như muốn vứt bỏ tất cả suy nghĩ, giơ roi quát "Đi."

Sau khi hắn rời đi, quân Bắc liền dừng tấn công, hắn vào thiên trướng, cũng chú ý tình hình trong trướng, die/nd;an.l.eq/uyd..on mãi đến khi một bóng dáng đứng trước mặt phát hiện ngẩng đầu lên, "Lý...... Lý huynh."

"Sao ngươi bị thương thành như vậy? Ai làm ngươi tổn thương?" Lý Giám hô ra ngoài, "Mau truyền quân y!"

Thẩm Xán Nhược kéo hắn, "Ta không sao......"

"Sao lại không sao, đã chảy rất nhiều máu như vậy rồi ──"

Đột nhiên Thẩm Xán Nhược nhào vào trong ngực hắn, "Lý huynh, huynh có trách ta hay không?"

Lý Giám nói: "Ta sớm biết Thẩm Từ Huy không phải người dễ nói chuyện như vậy, ngươi trở lại là tốt rồi, hãy nhìn ta đánh hắn hoa rơi nước chảy trên chiến trường thế nào đi, để cho ngươi hết giận."

Thẩm Xán Nhược nắm chặt tay, ngàn phương vạn ngữ không nói ra miệng. Lý Giám càng đối xử với hắn như thế, lòng hắn càng khó an.

"Khang vương, quân y tới ──" Thanh Sanh vừa thò đầu vào, lại vội vàng rụt lại.

Lý Giám nói: "Lần này hắn đến thật nhanh." Hắn ôm lấy Thẩm Xán Nhược, đặt lên giường, "Tốt nhất ngươi hãy nằm ngửa ra, những thứ khác giao cho quân y và Thanh Sanh, đợi ta tới thăm ngươi."

Thẩm Xán Nhược giữ lấy tay hắn không buông, Lý Giám cúi đầu, vừa hôn lên trán hắn vừa nói: "Ta sẽ trở về nhanh."

Nhìn bóng lưng hắn biến mất, Thẩm Xán Nhược nghiêng đầu ra giữa giường, nhắm mắt lại. Lý huynh, xin tha thứ cho sự phản bội của Xán Nhược.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.