Mẫu Thân Xấu Xa Là Thần Y

Chương 112: Chương 112:



CHƯƠNG 112: ÔNG CHỦ THIÊN HƯƠNG LÂU
Edit: Lan Anh
Người này thật sự vô sỉ hết sức, ông ta đã quên lúc đầu đại bá dìu dắt ông ta như thế nào sao? Kết quả, đại bá bị ăn cắp thực đơn mới không nói, còn bị cắn ngược lại một cái, còn bị nói là nhà đại bá tới lừa bịp ông ta!
Trước khi đến đây Du Phong cũng tính bỏ qua chuyện bị truy sát, muốn tha thứ cho Dương đại trù, lúc này lại bị chọc tức đến mức gân xanh cũng nổi lên, dáng vẻ hận không thể vật ông ta xuống đất mà hung hăng đánh.
Du Uyển lẩm bẩm nói: “Tội ăn cắp ông ta còn không thừa nhận thì làm sao có thể thừa nhận mình thuê sát thủ giết người.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dương đại trù xù lông: “Một lần hai lần ta tha thứ cho các ngươi, các ngươi cho rằng ta dễ khi dễ đúng không? Đã vậy còn oan uổng nói ta thuê sát thủ giết người?”
Chẳng biết từ lúc nào ở cửa phòng có rất nhiều tiểu nhị đứng vây xem.
Bọn tiểu nhị đối với lời nói của Du Phong và Du Uyển đương nhiên một chữ cũng không tin, lúc này lại nghe họ nói Dương đại trù muốn giết người, không khỏi bất bình thay Dương đại trù.
“Lúc trước lão Du bị thương, là Dương đại trù xoay tiền khắp nơi để trị chân cho ông ấy.”
“Dương đại trù là người tốt a...”
“Đúng vậy, đáng tiếc người có hảo tâm lại không được người báo đáp, còn quá đáng hơn là đám người Du gia còn định lừa bịp mọi người.”
“Một đám vong ân phụ nghĩa...”
Vong ân phụ nghĩa? Đầu năm nay, chuyện ác có thể dõng dạc lớn lối, còn người thành thật lại không có kết cục tốt, đám người này có phải đã quên rằng Dương đại trù dựa vào ai mới có thể từng bước bò lên? Hắn có danh vị, có phong quang lại còn làm đầu bếp chính, vậy mà dám bôi đen công lao của đại bá như vậy! Không nói đến chuyện ăn cắp thì đại bá có thể coi là một nửa sư phụ của ông ta, đối đãi với sư phụ của mình như vậy, lương tâm của ông ta đích thị đã bị chó ăn rồi.

Du Uyển nhàn nhạt nhìn Dương đại trù: “Họ Dương kia, ta hỏi ngươi lần cuối, rốt cuộc ngươi có ăn cắp thực đơn mới của đại bá ta không?”
Dương đại trù hất cằm, lẫm liệt nói: “Ta không biết hai huynh muội nhà người tự chủ ý hay do Du Khai Dương sai khiến, tạm thời cứ coi như ông ta không rõ tình hình đi, nể tình quen biết, coi như hôm nay ta không thấy không gặp các ngươi, nhưng nếu các ngươi cứ cố tình gây sự thì đừng trách ta không khách khí!”
“Dương đại trù, báo quan đi! Cái loại này không khác gì lưu manh, khách khí làm gì?”
“Đúng vậy a, là do ngài quá hiền lành, cái loại vong ân phụ nghĩa như vậy thì khách khí làm gì?”
Bọn tiểu nhị nhao nhao chửi ầm lên, nếu có trứng thối cùng rau nát trong tay, bọn họ cũng không ngần ngại mà ném lên người hai huynh muội họ.
Du Phong tức muốn bể phổi: “Ta...ta muốn gặp ông chủ của các ngươi!”
“Ông chủ không có ở đây.” Chưởng quỹ đứng sau quầy bình thản nói, ông ta không hề đặt hai huynh muội họ vào trong mắt, chỉ cúi đầu đánh bàn tính trong tay, thật ra ông ta cũng không có tính sổ sách, chẳng qua không muốn phản ứng với hai huynh muội họ thôi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Phong tức đến mức ngực cũng phập phồng: “Thiên Hương lâu các ngươi làm ăn như vậy sao? Người kia ăn cắp thực đơn của cha ta...”
“Thực đơn của cha ngươi? Có chứng cứ không?”
Du Phong nghẹn lại.
“Cái loại người các ngươi ta thấy rất nhiều, trong một tháng không mười tám thì ba bốn người đến dội nước bẩn vào Thiên Hương lâu, nếu chúng ta đều nhận thì coi Thiên Hương lâu chúng ta là cái gì?
“Ta không có giội nước bẩn, điều ta nói là sự thực! Kêu ông chủ các người ra đây!”
Du Phong đứng tranh chấp với chưởng quỹ, Du Uyển cảm nhận được hai đạo ánh mắt không thể bỏ qua, nàng nghiêng đầu qua chỗ khác, dựa vào trực giác nhìn về phía lầu hai có một gian sương phòng nằm ngay góc.

Cửa sổ gian phòng đó được che phân nửa.
Du Uyển yên lặng nhìn hai giây: “Đi thôi đại ca, có lẽ ông chủ đã biết rồi.”
“Cái gì?” Du Phong sững sờ.
“Thiên Hương lâu sẽ không lấy lại công đạo cho đại bá, đại bá đã không còn là người của Thiên Hương lâu, nếu bọn họ thừa nhận họ Dương kia ăn cắp, tổn thất sẽ không chỉ là một đầu bếp, mà còn là thanh danh nhiều năm nay Thiên Hương lâu gầy dựng. Bọn họ sẽ biến thành trò cười, cũng sẽ phải gánh nhiều tổn thất to lớn, so sánh hai chuyện với nhau, chỉ ủy khuất một đầu bếp đã từng làm cho họ thì có tính là cái gì?”
Du Uyển nhìn thật sâu gian phòng kia, dường như nói với chưởng quỹ, cũng giống như đang nói với người khác: “Chỉ mong Thiên Hương lâu sẽ không hối hận với quyết định ngày hôm nay.”
“Cút.” Chưởng quỹ khinh thường xùy một tiếng.
Du Uyển bắt lấy tay Du Phong đang nổi giận, thần sắc lạnh nhạt đi ra ngoài, lúc nhảy qua ngưỡng cửa, nàng bỗng nhiên dừng lại: “Một tháng.”
Chưởng quỹ khinh bỉ nhìn về phía bóng lưng của nàng: “Làm sao? Một tháng sau người còn muốn đến?”
Du Uyển xoay người, nhìn về phía biển hiệu lóe kim quang được treo trên đỉnh đầu kia, đưa tay chỉ: “Ta sẽ tháo nó xuống!”
...
Ra khỏi Thiên Hương lâu, Du Phong khó có thể tin mà nhìn Du Uyển: “A Uyển, muội... muội... thật sự có biện pháp hủy Thiên Hương lâu?”
“Không có.” Du Uyển thành thật nói.
Du Phong lập tức: “?!”

“Vậy sao muội lại nói vậy?” Du Phong sắp điên rồi.
Du Uyển vô tội nói: “Thua người không thua trận.”
“...”
Du Phong mặt đầy hắc tuyến.
Hai người đi đến chỗ xe ngựa trong hẻm, bỗng nhiên có bóng người đuổi theo.
“Hai người... hai người chờ chút!”
Người kia gọi.
Hai người nhìn về phía người gọi họ, đây là một tạp dịch ở Thiên Hương lâu, tóc cũng đã lấm tấm bạc, nhưng thân thể vẫn còn nhanh nhẹn.
“Lão bá, người đang gọi chúng tôi sao?”
Lão bá đi đến trước mặt hai người, nhìn chung quanh, nhỏ giọng nói: “Ta họ Hồ, làm vẩy nước quét sân ở Thiên Hương lâu, năm đó Thiên Hương lâu muốn đuổi ta, vẫn là Du sư phụ thay ta cầu tình, ta mới được giữ lại.”
Nguyên lai vẫn còn người nhớ đại bá là người tốt.
Du Uyển hỏi ông: “Lão bá tìm chúng tôi có chuyện gì không?”
Lão bá nhìn xung quanh lần nữa, xác định không có người đi ngang qua mới cả gan nói: “Các người không nên đối đầu với Thiên Hương lâu a, không nên... Các ngươi về sau cũng đừng đến nữa, chuyện Du sư phụ cũng đừng nhắc lại...”
Lời này là thật lòng lo lắng.
Sau khi nghe xong, giọng của Du Uyển cũng ôn hòa hơn mấy phần: “Công đạo này, sớm muộn gì ta cũng đòi lại.”
Lão bá cuống quít khoát tay: “Không đòi được đâu! Không đòi được đâu! Các ngươi đã từng nghe qua ông chủ của Thiên Hương lâu chưa?”

Thôi chưởng quỹ đã từng đề cập qua, cũng nói là đã đổi chủ mới, Thiên Hương mới phát triển mạnh mẽ như vậy, ngắn ngủi mấy năm thời gian mà chi nhánh mọc lên như nấm, hiện tại đã có tới tám chi nhánh.
Nghe khẩu khí của lão bá, chẳng lẽ địa vị của ông chủ mới này không nhỏ?
“Ông chủ của Thiên Hương lâu, là Hứa gia!” Lão bá bá kiêng kị nói.
“Hứa gia nào?” Du Phong hỏi.
Lão bá bá ai nha một tiếng: “Còn Hứa gia nào nữa? Hứa phi nương nương Hứa gia nha!”
...
Một cỗ xe ngựa xa hoa dừng trước cửa ra vào của Thiên Hương lâu.
Chưởng quỹ nhìn thoáng qua, tự mình vén rèm, cung kính nghênh đón đối phương.
Không bao lâu sau liền có một thiếu niên tinh thần phấn chấn mặc cẩm phục màu xanh ngọc đi tới: “Biểu ca! Sao huynh lại tới đây?”
Tiểu bàn cầu đang lim dim ngủ.
Vị nam tử này để nó lại trên xe, một mình đi vào Thiên Hương lâu.
Thiếu niên này kéo kéo cánh tay hắn, không ngừng líu lo: “Biểu ca không tới thì đệ cũng định xin vào cung, dâng bánh Phượng Hoàng mới ra lò cho nương nương, là tự tay Dương đại trù làm, nhất định nương nương sẽ rất thích!”
Nam tử nhíu mày: “Vừa nãy ta thấy ở đây rất ồn ào, đã xảy ra chuyện gì?”
Thiếu niên kia khoát tay: “Không có gì, chỉ là hai kẻ nghèo rách muốn xin cơm thôi!”
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.