CHƯƠNG 123: LỄ VẬT
Edit: Lan Anh
Du Uyển với Du Phong cùng nhau đi lên trấn, Du Phong thấy muội muội vất vả, muốn đưa muội muội về nhà nghỉ ngơi, thấy cha hắn lại muốn nói chuyện, đành phải dẫn muội muội vào nhà.
Đại bá ngồi trên ghế, chỉ chỉ một cái rương nằm kế tủ quần áo: “A Uyển, bên trong có một cái hộp gỗ màu đỏ, con lấy nó ra đây.”
“Dạ.” Du Uyển gật đầu, mở cái rương ra, ở dưới đáy hòm có một cái hộp gỗ màu đỏ, “Đây ạ đại bá.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Con mở ra nhìn.” Đại bá nói.
Du Uyển mở hộp gỗ ra, dưới đáy hộp có một món đồ, Du Uyển tưởng là vật đắt giá nào đó, nhưng chỉ là một cuốn sổ bị rách.
Cuốn sổ nhìn qua có lẽ đã trải qua không ít năm tháng, trang giấy cũng đã bị ố, chữ viết thì bị nhòe, nhưng chữ viết bên cạnh bức họa thì có thể thấy rõ ràng.
Du Uyển lăn qua lộn lại nhìn nửa ngày: “Đây là...”
Đại bá lật đến mấy trang cuối cùng: “Con xem.”
Mấy tờ này có chữ-- ngũ dương khai thái, tứ hải thái bình, tam tinh cao chiếu, nhị long hí châu, nhất diệp tri thu.
Nhưng công thức cũng không hoàn chỉnh, nhất diệp tri thu công thức hoàn toàn mơ hồ.
Quyển sổ này thật kỳ quái, có bức họa không hề có chữ viết, có chỗ có chữ viết nhưng lại không có họa.
Đại bá thở dài: “Ta biết các con đang nghĩ gì, cho rằng Thiên Hương không trả lại công đạo cho ta, để cho ta bị ủy khuất, nhưng kỳ thật, năm món ăn này thực ra cũng không phải do ta nghĩ ra.”
Du Uyển không hiểu nhìn đại bá.
Đại bá nói: “Đây là đồ của cha con, năm đó lúc phát hiện ra hắn, quyển sổ này được đặt chung với hắn.”
Thường những đứa trẻ bị vứt bỏ đều được để lại ngọc bội, bí tịch, hoặc là một bức huyết thư, nhưng cha nàng thì hay rồi, được đặt chung với một bản thực đơn thiếu khuyết.
Chẳng lẽ gia gia của nàng là một đầu bếp?
Du Uyển vẻ mặt hoài nghi.
Cha nàng được nuôi dưỡng ở Du gia, chính là người Du gia, nàng cũng là người Du gia, về phần những chuyện khác, nàng cũng không để ý lắm.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Uyển trả quyển sổ lại cho đại bá.
Đại bá dừng một chút: “Cái này...”
Du Uyển mỉm cười: “Đại bá cứ giữ đi, trù nghệ của con không tốt, có cầm cũng vô dụng.”
Đại bá muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn thu hồi quyển sổ.
Đến bước này, Du Phong cũng không còn xoắn xuýt vấn đề Thiên Hương lâu không trả lại công đạo cho cha hắn, nhưng hắn vẫn vô cùng chán ghét Thiên Hương lâu.
“Thiên Hương lâu làm ăn lớn như vậy, huynh còn tưởng đó là nơi toàn người chính phái.” Lúc đưa Du Uyển ra cửa, Du Phong nhịn không được mà cảm khái một câu.
Du Uyển cười nói: “Đại ca chưa từng nghe qua hai chữ gian thương sao?”
Du Phong tức khắc dựng thẳng sống lưng: “Chúng ta sẽ không làm gian thương!”
Du Uyển bị bộ dạng dõng dạc của Du Phong chọc cười: “Tốt tốt tốt, không làm không làm.”
Coi như có không làm gian thương thì cũng không thể làm người thành thật được, thế đạo này, người thành thật luôn bị thiệt thòi.
Nhưng những chuyện này cũng không cần tranh cãi với Du Phong, Du Uyển mang theo bánh ngô của đại bá mẫu về nhà.
Nàng chân trước vừa đi, chân sau Du Phong liền gọi cha nương và Du Tùng ra: “Đúng rồi, con hỏi một chút, mọi người có biết vị Vạn công tử mới tới kia không?”
Du Tùng đặt cằm lên bàn, mặt ủ mày chau nói: “Không biết.”
Mấy ngày nay hắn đóng cửa dưỡng thương, cửa trước cửa sau đều không đi, chứ nói chi biết đến vị tiên sinh ở đầu thôn kia.
Đại bá mẫu cũng lắc đầu: “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này? Vị Vạn công tử kia xảy ra chuyện gì sao? Nghe nói hắn quen biết với Huyện lệnh, là người rất lợi hại.”
Quen biết? Vậy là quá đề cao Huyện lệnh rồi a!
“Không có gì, con thuận miệng hỏi một chút thôi.” Du Phong vốn muốn nói thân phận của Yến Cửu Triêu cho mọi người trong nhà, nhưng nghĩ nghĩ lại cảm thấy không nói thì tốt hơn, tránh việc khiến vị nhị thế tổ kia lại không vui, rồi tìm đến nhà hắn gây phiền phức.
“Không có gì mà còn gọi người ta tới!” Du Tùng liếc mắt quay về phòng.
Du Phong nhíu nhíu mày: “Sao gần đây hỏa khí của nó lớn vậy?”
Đại bá mẫu nhàn nhạt nói: “Từ lúc Quách gia chuyển đến đây nó đã như vậy.”
“Quách gia a.” Du Phong không nói gì, hắn là người trầm ổn mà còn không thích nổi Quách gia, có thể gần đây người nhà Quách gia coi như trung thực, không gây chuyện nữa.
Phòng cách vách, Quách Tiện Xảo đã ngủ, Quách phu phụ vẫn còn thức.
Ăn com no say, Quách Đại Hữu đang ngồi trên ghế xỉa răng.
Đỗ Kim Hoa cởi túi tiền trong áo bông ra, đem tiền đồng và bạc vụn đổ ra, ngồi đếm.
Bỗng không biết nghĩ đến cái gì, Đỗ Kim Hoa nói: “Ông nói xem sao người Du gia không giống lúc trước, chúng ra đến đây đã mấy ngày, ngày nào cũng được ăn thịt! Còn tốt hơn so với nhà chúng ta!”
Tết này đại bá mẫu về lại mặt, mang không ít thịt khô cùng thịt kho tới, Đỗ Kim Hoa đã đoán ra Du gia không còn nghèo kiết như lúc trước, bằng không thì một nhà còn không có cháo uống, thì làm sao lại xách nhiều thịt về nhà mẹ đẻ như vậy?
Nhưng bà không ngờ tới, người nhà Du gia không chỉ không nghèo kiết, mà họ còn sống phong phú hơn nhà bọn họ rất nhiều.
“Làm sao? Bà hâm mộ à?” Quách Đại Hữu xỉa xỉa răng, ngồi dựa vào cái ghế dựa, “Không phải lúc cha ta còn sống, có nói về việc kết hôn của tiểu khuê nữ và tiểu Phong sao? Du lão gia tử lúc đó cũng đồng ý!”
Đỗ Kim Hoa lườm ông ta một cái: “Lời trên bàn rượu sao có thể coi là thật!”
Quách Đại Hữu dương dương đắc ý nói: “Nếu bà muốn bàn chuyện hôn sự này, ta tự có biện pháp biến nó thành sự thật.”
“Tôi mới không cần!” Đỗ Kim Hoa đếm xong đống bạc vụn và tiền đồng liền bỏ vào túi tiền, chăm chú cột lên người, “Khuê nữ của ta đẹp như vậy, tương lai sẽ là phu nhân, đám người nông thôn quê mùa đó xứng sao?”
Quách Đại Hữu ha ha nói: “Người ta sinh ý quá trời kia kìa, người cả thôn đều được thuê đến làm.”
Đỗ Kim Hoa cất cao giọng: “Vậy mà cũng gọi là sinh ý? Ông không xem đám người đó bán cái gì? Đậu hũ thối, tặng cho ta, ta còn cảm thấy buồn nôn! Ta biết bọn họ muốn học La gia kiếm nhiều tiền, nhưng bọn họ học được sao? Cái đức hạnh thế kia sao không soi vào nước tiểu mà xem?!”
Quách Đại Hữu liền nghĩ đến khuôn mặt của Khương thị và Du Uyển: “So với người La gia đẹp mắt hơn a...”
Đỗ Kim Hoa cầm cây chổi ném qua!
Quách Đại Hữu đưa tay ra cản: “Cái bà nương này! Muốn chết hả?”
“Hừ!” Đỗ Kim Hoa liếc mắt.
Quách Đại Hữu ho nhẹ một tiếng nói: “Bằng không thì... cho khuê nữ gả vào La gia? Ta thấy hai nhi tử của La gia, rất vừa ý khuê nữ nhà mình.”
Đỗ Kim Hoa không nói gì.
Quách Đại Hữu đen mặt nói: “Làm sao? Người La gia bà cũng chướng mắt? Nguyệt nhi năm nay đã mười bảy rồi!”
Đỗ Kim Hoa chính là quá mức bắt bẻ, mới chậm trễ việc hôn sự của nữ nhi, tuy triều đại này không bắt cô nương xuất giá sớm, nhưng qua mười bảy mà còn chưa định hôn sự thì cũng thực hiếm thấy.
“Nương, người có chỉ màu không?” Đỗ Kim Hoa đang cân nhắc thì Quách Tiện Nguyệt đứng bên ngoài gõ cửa.
Đỗ Kim Hoa lớn giọng nói: “không có, đi hỏi bá mẫu của con đi!”
Quách Tiện Nguyệt bất đắc dĩ dừng một chút rồi mới quay người rời đi.
“Ta đây cũng vừa dùng hết, chờ chút, để bá mẫu kêu tiểu Phong đi qua nhà tam thẩm hỏi.” Trong nhà Quách gia, người mà đại bá mẫu không cảm thấy chán ghét chỉ có Quách Tiện Nguyệt, đang muốn kêu Du Phong đi tìm chỉ màu thì Quách Tiện Nguyệt nhẹ nhàng mở miệng, “Không cần làm phiền đại ca ạ, con tự mình đi hỏi cũng được.”
“Con biết nhà nào sao?” Đại bá mẫu không yên tâm hỏi.
Quách Tiện Nguyệt mỉm cười gật đầu, “Biết rõ, là nhà đầu tiên ở phía Tây.”
Quách Tiện Nguyệt đi, đại bá mẫu cũng xuống bếp dọn dẹp, không đi theo nàng ta.
Trên đường đến nhà Du Uyển, Triệu Hằng cũng trùng hợp tan học quay về nhà, ở ngay ao cá phụ cận vô tình chạm mặt với Quách Tiện Nguyệt.
Triệu Hằng nhàn nhạt lướt qua, thấy là một nữ tử xa lạ, hắn cũng không nhìn nhiều mà đi thẳng.
Nhưng Quách Tiện Nguyệt ngược lại lại bị kinh diễm, Triệu Hằng người cũng đã đi xa, nàng không nhịn được mà quay đầu lại nhìn.
Rất nhanh nàng ta ý thức được mình thất thố, nhìn bốn phía không có ai mới thầm buông lỏng mà đi về hướng nhà Du Uyển.
Hôm nay không biết nàng ta gặp vận khí gì, vừa đến cửa nhà Du Uyển thì không ngờ gặp phải một nam nhân khác.
Nam nhân này thân hình cao lớn, mặc áo choàng trắng bạc, tỏa sáng như ánh trăng trong đêm.
Nếu nói vẻ ngoài của Triệu Hằng khiến người ta kinh diễm, thì người trước mắt còn khiến người ta kinh diễm gấp vạn lần.
Đây không phải công tử tuyệt thế vô song, mặt mày như ngọc, như được ông trời chiếu cố, ở nhân gian này có mấy người?
Quách Tiện Nguyệt đỏ mặt, hô hấp cũng muốn ngưng trệ.
Du Uyển bưng một chậu nước tắm của Tiểu Thiết Đản đi ra, ngẩng đầu liền thấy Quách Tiện Nguyệt đứng không xa, Quách Tiện Nguyệt đang đi theo hướng này, hẳn là muốn đến nhà nàng.
Du Uyển đổ nước tắm đi, lên tiếng chào: “Nguyệt biểu muội.”
Quách Tiện Nguyệt không nghe thấy.
Du Uyển cổ quái nháy nháy mắt, lại gọi thêm hai tiếng.
Cuối cùng Quách Tiện Nguyệt cũng tỉnh táo lại, vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, gương mặt đỏ đến mức muốn nhỏ máu.
Nàng cúi thấp đầu đi về phía trước: “Biểu tỷ.”
Du Uyển nhìn khuôn mặt đỏ lửng của nàng: “Muội rất nóng sao?”
Quách Tiện Nguyệt dùng mu bàn tay sờ lên mặt, tròng mắt ngượng ngùng nói: “À... đúng vậy, đường đi tới đây rất nóng.”
Du Uyển ồ một tiếng, đang muốn hỏi có chuyện gì thì chợt ‘Vạn công tử’ nhà cách vách lên tiếng: “Tới đây.”
Ngữ khí không cho cự tuyệt, nhưng âm thanh vô cùng êm tai, trầm thấp lại giàu từ tính.
Quách Tiện Nguyệt cảm giác được tim mình đập vô cùng mạnh.
Là... là đang gọi nàng sao?
Vừa mới suy nghĩ thì thấy Du Uyển buông chậu gỗ đi tới.
“Làm gì?” Du Uyển ngửa đầu nhìn người cao hơn mình một cái đầu.
Yến Cửu Triêu cầm một cái hộp gấm đưa cho nàng.
“Đây là cái gì?”
“Hừ.”
Yến Cửu Triêu mặc kệ nàng, hừ mũi một cái liền bước về nhà, nhân tiện còn đóng cửa lại.
Âm thanh đóng cửa, đặc biệt vang dội.
Nhìn cái cửa kém một tấc nữa là đập vào mũi mình, Du Uyển khóe miệng giật giật, cái tên mắc bệnh xà tinh này, rốt cuộc lại nổi điên cái gì?
Thôi thôi, nàng còn thiếu hắn một cái mạng của Thôi chưởng quỹ, nàng nhẫn, nàng nhẫn!
Du Uyển ôm hộp gấm về nhà: “Biểu muội vào ngồi đi!”
Quách Tiện Nguyệt nhìn thoáng qua đại môn nhà sát vách, lại nhìn hộp gấm trong tay Du Uyển một chút: “Người vừa rồi là ai a? Làm sao... lại vô lễ như vậy?”
“Hắn là... Vạn công tử, là tiên sinh mới chuyển đến.” Du Uyển dừng một chút, nói, “Tính tình hắn không được tốt, muội đừng đi chọc hắn.”
“A.” Quách Tiện Nguyệt như có điều suy nghĩ mà gật đầu, ánh mắt rơi vào hộp gấm trên tay Du Uyển, há to miệng.
“Biểu muội tìm ta có chuyện gì không?” Du Uyển đặt hộp gấm lên bàn, quay đầu rót cho Quách Tiện Nguyệt một chén trà.
“Đa tạ biểu tỷ.” Quách Tiện Nguyệt tiếp nhận chén trà, thu hồi ánh mắt ngượng ngùng nói, “Muội tới tìm biểu tỷ để mượn chỉ màu.”
“Chỉ màu a, muội muốn màu gì?” Du Uyển hỏi.
“Màu đỏ và bạc, biểu tỷ có không?” Quách Tiện Nguyệt nói khẽ.
“Có, để tỷ đi lấy.” Du Uyển đi vào nhà tìm chỉ màu.
Bên trong liền truyền đến tiếng hai tỷ đệ nói chuyện.
“A tỷ a tỷ! Nhà ta có khách tới sao?”
“Nguyệt biểu tỷ của đệ tới, tranh thủ thời gian mà mặc đồ vào!”
“Ai nha, cái quần này chật quá, đệ không kéo lên được!”
“Là đệ lên cân, tháng trước tỷ mới làm cho đệ cái quần mới còn gì?!”
“Không có không có! Đệ không có mập!”
Quách Tiện Nguyệt nghe hai tỷ đệ nói chuyện mà có chút hâm mộ, nàng với muội muội cũng không được thân thiết như vậy, nhưng hâm mộ không được bao lâu, nàng lại bị cái hộp gấm trên bàn hấp dẫn ánh mắt.