Mẫu Thân Xấu Xa Là Thần Y

Chương 14



CHƯƠNG 14: CHẤN KINH
Edit: Lan Anh
Từ Bạch Ngọc Lâu đi ra, cả người Du Phong đều cảm thấy không tốt.
Bạch Ngọc Lâu không thu tiền cơm của họ, bọn họ có thể tiết kiệm được ba lượng bạc, ngày mai nếu vào núi một lần nữa thì họ có thể bán được hai lượng bạc, muối ăn chỉ cần bán 15 lượng, vừa vặn góp được 20 lượng.
Du Phong tính toán như vậy, cho dù như vậy hắn thấy 15 lượng cũng đã quá cao, hắn đã đánh giá thấp lá gan của nha đầu này.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“50 lượng... Ngươi...ngươi nghĩ làm sao?!”
...
“Đúng vậy a, 50 lượng, tiểu thư nghĩ làm sao?!” Chưởng quỹ Bạch Ngọc Lâu cũng phát bực với Bạch tiểu thư, “Muối tiến cống cũng không mắc như vậy!”
Bạch tiểu thư tức giận trừng mắt với hắn: “Vậy ngươi đi mua đem đến đây cho ta.”
Chưởng quỹ câm nín.
Cống muối cũng chỉ có Vương phủ cùng hoàng cung mới có đủ tiền để mua, bọn họ chỉ là thương nhân, đừng nói là mua, có muốn thấy cũng chưa được thấy qua nữa là.
Du Uyển đi vào phố mua ít băng gạc cùng mấy chục cân đậu nành, sau đó mới cùng Du Phong mang hai thùng muối ăn về nhà.

Về đến nhà, Du Uyển đi thẳng vào bếp.
Du Phong giờ mới hiểu tại sao nàng kêu hắn gánh nhiều nước như vậy, củi cũng chẻ nhiều.
Du Uyển đầu tiên là nấu một nồi nước nóng lớn, lại đem thùng muối ăn đổ toàn bộ vào: “Đại ca, bên nhà huynh có cối xay đá không? Có thể giúp muội đem đậu nành xay nhuyễn thành nước không?”
Du Phong không có hỏi vì sao, không nói hai lời mà đi.
Muối ăn ở thời này khó ăn là do có quá nhiều tạp chất, chỉ cần đem những tạp chất này bỏ đi thì mùi vị sẽ tăng lên một độ cao mới, nói thì dễ, nhưng để làm được thì rất hao thể lực và còn cần cả kỹ thuật.
Du Uyển nấu tan muối ăn, sau đó dùng băng gạc lược qua một lần, lúc này đã loại bỏ được tương đối tạp chất thô, nhưng để muối tinh tế hơn, cần dùng thứ khác.
Du Uyển sau khi loại bỏ tạp chất một lần nữa liền đổ lại vào trong nồi.
“Nước đậu nành đến rồi!” Du Phong xách hai thùng đậu nành đến.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Uyển đem nước đậu nành đổ vào nồi nước muối, chỉ chốc lát cặn dơ nổi lên, Du Uyển lấy muôi vớt lớp cặn đó ra, lại tiếp tục đổ nước đậu nành vào, cứ như vậy lặp đi lặp lại ba lần, năm lần, thẳng đến lúc nước muối không còn nổi lên cặn dơ, lúc này nước muối đã trong suốt hoàn toàn, phân lượng cũng mất một nửa.
Du Phong nhìn qua nồi nước muối mà trợn mắt há mồm, hắn không hề biết nước đậu nành còn có thể dùng như vậy...
Du Uyển thở dố.c một chút: “Chờ nồi nước bốc hơi hết, muối liền xuất hiện.”
Trời đông giá rét, mà hai thái dương nàng lấm tấm mồ hôi, trên mặt Du Phong lướt qua một tia phức tạp, nghĩ muốn tìm cái gì đó giúp nàng lau mồ hôi, nhưng hắn không phải là các cô nương gia sẽ mang khăn theo bên người.

Hắn nhéo nhéo tay áo, hình như vẫn còn sạch...
Không đợi động tác của hắn, Du Uyển lấy nắp nồi đậy hờ: “Đại ca giúp muội nhìn một chút, muội đi đón Thiết Đản về.”
Du Phong vội vàng buông xuống cánh tay cứng nhắc: “Đã biết, muội đi đi.”
Du Uyển qua nhà đại bá đem Tiểu Thiết Đản chơi đến đầu đầy mồ hôi xách về, cho hắn tắm rửa sạch sẽ, cũng lau qua cho Khương thị một lượt, sau đợi Tiểu Thiết Đản ngáy o o, Du Uyển mới quay trở lại nhà bếp.
Bạch tiểu thư đưa cho nàng rất nhiều muối, phải làm cho kịp.
Du Phong lưu lại làm trợ thủ, hai huynh muội bận rộn đến hừng đông, cuối cùng mới đem mẻ muối cuối cùng làm xong.
Hai người cũng không nghỉ ngơi, vội vàng thuê xe bò trong thôn, đem muối ăn chuyển tới Bạch Ngọc Lâu.
Bạch Đường đã đứng chờ từ sớm ở sảnh, 50 lượng không phải con số nhỏ, nàng là ỷ vào không có cha ở đây nên nàng mới tự chủ trương, nhưng hôm nay cha nàng đang trên đường quay về, nếu biết nàng cầm 50 lượng đi mua muối của người không rõ lai lịch...
Bạch Đường quả thật không dám nghĩ tiếp...
Muối ăn trước khi chiết xuất, đều là những khối muối lớn nhỏ không đều nhau, có màu nâu xanh, để biến thành loại muối óng ánh trong suốt, phân lượng cũng mất phân nửa.
Chưởng quỹ không khỏi nhíu mày: “Làm sao còn ít như vậy? Đây là muối sao?”
Đầu bếp Bạch Ngọc Lâu xông tới, trong đó có người đã gặp qua Du Uyển trong chợ phiên, Lục sư phụ.
Lục sư phụ cũng chưa bao giờ thấy qua loại muối này.

Bất quá hắn nhận ra Du Uyển, là nha đầu nấu canh cá bị sai.
Người như vậy, sẽ hiểu được cách chế biến muối sao?
Hắn cười nhạo.
Các đầu bếp khác cũng cười.
Duy chỉ có Bạch Đường không cười.
Bạch Đường không phải là chưa từng thấy qua các nữ thương, mọi người chỉ biết cha nàng là thương nhân, nhưng lại không biết nương của nàng là cung nữ trong kinh thành, nàng theo nương về nhà thăm phụ mẫu, hạt muối như hoa tuyết thế này nàng đã thấy tận mắt, cũng đã nếm qua.
Du Uyển đưa muối tới trước mặt nàng, nàng liền sợ đến mức không nói nên lời.
Nàng kinh hãi vì được gặp lại muối tinh luyện, còn kinh hãi hơn là một thôn cô vậy mà làm ra được muối tinh luyện, sự đời đúng là không biết trước được điều gì.
Nhưng không chừng chỉ là giống thôi, mùi vị chắc sẽ kém xa.
Bạch Đường ngạo mạn liếc Du Uyển một cái: “Ta nói trước, mùi vị không làm ta hài lòng, một đồng ta cũng không đưa cho các ngươi đâu!”
Du Uyển nhẹ nhàng cười: “Được.”
“Được cái gì mà được? Coi chừng bọn họ quỵt tiền muội.” Du Phong lạnh nhạt nói.
Bạch Đường ánh mắt sắc như dao liếc qua: “Ai quỵt tiền?”
Du Phong lười nói chuyện cùng nàng ta.
Bạch Đường tức giận đến cắn răng, nếu không phải nàng nhìn trúng số muối này, thì hiện tại nàng đã đá tên đáng ghét này ra ngoài.

Đầu bếp Bạch Ngọc Lâu dùng số muối Du Uyển đem tới nấu một món ăn thường ngày, cải trắng và thịt kho tàu.
Trước kia vì chặn vị chát của muối trong món ăn, họ thường cho rất nhiều nước tương, lại bỏ thêm đường trắng, hôm nay bọn họ cố ý khó dễ Du Uyển, chỉ cho muối vào thôi, nhưng ai cũng không ngờ tới, cải trắng chỉ xào với muối vậy mà cho ra mùi vị ngon hơn rất nhiều, muối thấm đều vào miếng thịt ba chỉ, trừ đi phần mỡ ngấy, phần thịt nạc chất thịt mềm hơn, nửa điểm cũng không bị xơ cứng, khẽ cắn một cái, vào miệng tan ra, miệng chảy đầy nước mỡ.
Bạch Đường vốn nghĩ, mùi vị có ngon cũng phải giả bộ là khó nuốt, như vậy nàng có thể ép giá xuống một chút, nào biết nàng vừa ăn liền không dừng được.
“Bạch tiểu thư đã thỏa mãn?” Du Uyển nhìn Bạch Đường ăn đến một miếng cũng không còn, khóe môi cong cong hỏi.
Bạch Đường sờ bụng, ợ một cái.
Ách... Bây giờ nói không hài lòng, có còn kịp không?
...
Hai huynh muội cầm ngân phiếu đến tiệm thuốc.
Tiểu nhị hiệu thuốc không ngờ được hai người đã gom đủ bạc. Hắn vừa mới cho người đi nha môn báo quan, bây giờ lại phải đi gọi người quay về.
“Ta nói, ngân phiếu của các ngươi có rõ lai lịch không?” Tiểu nhị nghi ngờ hỏi.
Thực sự khó trách hắn nhạy cảm, do những người này cách đây hai năm đã đến đây xem bệnh, nhà bọn họ tình huống như thế nào hắn biết rõ, nếu thật sự có khả năng kiếm bạc, cũng không đến nỗi khất nợ đến ngày hôm nay.
Du Uyển cười cười: “Tiểu huynh đệ xin yên tâm, chúng ta kiếm tiền, đều là tiền sạch sẽ.”
Nàng nói chuyện vẻ mặt ôn hòa, ngược lại lại làm cho tiểu nhị ngượng ngùng.
Tiểu nhị ho nhẹ một tiếng: “Các ngươi chờ một chút, ta đem phiếu nợ trả lại cho các ngươi.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.