Mẫu Thân Xấu Xa Là Thần Y

Chương 46: Chương 46:



CHƯƠNG 46: THIẾU CHỦ GIÁ LÂM
Edit: Lan Anh
“Tiểu thư, ngài cũng đừng chỉ lo cảm kích ân nhân, tranh thủ thời gian qua nhìn hài tử a.” Lâm mụ mụ nghẹn ngào nói.
Nhan Như Ngọc bước nhanh tới bên giường.
Mẫu thân của chúng đã tới, Du Uyển đứng ở chỗ này mãi cũng không tốt, đứng dậy đi đến bên cạnh Bạch Đường.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhan Như Ngọc ngồi xuống đầu giường, lo lắng nhìn ba hài tử một chút, sau đó đưa tay ra dịch dịch góc chăn, kết quả phát hiện y phục của chúng không thích hợp.
Mi tâm nàng nhăn lại, tức giận nói: “Nhũ mẫu làm việc như thế nào? Sao lại cho hài tử mặc thành như vậy?”
Du Uyển lên tiếng: “Không phải do nhũ mẫu, là bọn bắt cóc muốn che giấu nên mới đổi y phục của chúng.”
Bằng không thì một đám nam nhân mặc áo vải lại ôm ba đứa bé cẩm y ngọc thực đi rêu rao khắp nơi, ai nhìn vào cũng sẽ thấy không thích hợp.
Nhan Như Ngọc gật đầu nói khẽ: “Thì ra là vậy, suýt chút nữa ta đã trách oan nhũ mẫu, Lâm mụ mụ, ngươi đi ra xe ngựa lấy vài bộ y phục đến đây.”
“Vâng, tiểu thư.”
Lâm mụ mụ đi ra xe ngựa cầm mấy bộ trang phục vừa sạch sẽ vừa ấm cũng, mũ đầu hổ, giày đầu hổ, áo bông quần bông, không thiếu thứ gì.
Không hổ là hài tử của nhà có tiền, riêng một bộ trang phục cũng đủ cho nhà dân bình thường ăn được nhiều năm.
Lâm mụ mụ bắt đầu thay trang phục cho mấy hài tử, Nhan Như Ngọc hơi dừng lại, cũng bắt đầu thay trang phục cho chúng.
Còn một bộ cuối cùng, Du Uyển nhận lấy.

Bạch Đường không biết thay đồ cho hài tử, huống chi cũng không có bé thứ tư cho nàng thay nha.
Nàng một bên đứng nhìn.
Ai ngờ, một việc không thể tưởng tượng nổi xảy ra.
Hai hài tử bị Lâm mụ mụ với Nhan Như Ngọc ôm lấy, không biết chúng thế nào lại xoay không ngừng, cánh tay nhỏ, bắp chân nhỏ đấm đá loạn xạ, dường như muốn tránh ra ngoài.
Lại nhìn đứa nhỏ trong ngực Du Uyển, không những bị Du Uyển lột cái quần nhỏ, cái đầu cũng bị Du Uyển xoay tới xoay lui, nhưng vẫn ngủ như heo con.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng Nhan Như Ngọc với Lâm mụ mụ đầu đầy mồ hôi, ngay cả quần của lão đại với lão nhị cũng chưa lột xuống được, mà bên này Du Uyển đã giúp lão tam ăn mặc xong xuôi.
“Để tôi tới.” Du Uyển nói với hai người.
Lâm mụ mụ mệt tới nỗi không nói nên lời, ai mà nghĩ tới tiểu hài tử tay nhỏ chân nhỏ, nhưng sức lực lại không nhỏ.
Ngày thường các nhũ mẫu cũng phàn nàn mấy đứa bé khó hầu hạ, bà cùng với tiểu thư cũng không để trong lòng, chỉ coi là nhũ mẫu lười biếng, lúc này tự mình động thủ mới biết là nhũ mẫu còn nói nhẹ nhàng.
Không biết làm sao vị Du cô nương này lại có thể làm dễ như trở bàn tay.
Chẳng lẽ là do nông dân nên khí lực lớn?
Không sai, nhất định là như vậy!
Lâm mụ mụ đưa trang phục trong tay tới: “Vậy làm phiền Du cô nương!”
Du Uyển bế lão nhị lên.
Nhắc tới cũng kỳ, vốn lão nhị đang đấm đá loạn xạ, đến trong ngực Du Uyển lại bất động, nếu không phải hắn còn ngáy khò khè, ai cũng tưởng là hắn bị ôm đến ngất đi.

Sau khi lão nhị ăn mặc hoàn chỉnh, Du Uyển nhìn về phía Nhan Như Ngọc.
Nhan Như Ngọc cũng đưa quần áo trong tay tới.
Du Uyển cũng giúp lão đại ăn mặc hoàn chỉnh.
Thuận lợi đến không thể tưởng tượng nổi.
Nếu như không tận mắt nhìn thấy, Nhan Như Ngọc với Lâm mụ mụ đều không thể tin đây là thật.
Mấy tiểu ma vương này, một tháng chọc giận bảy tám nhũ mẫu khiến người ta phải xin nghỉ, ngay cả đi ngủ cũng khó chiều, sao ở trong tay một tiểu thôn cô lại ngoan ngoãn như vậy...
“Nghe nói là bị bọn bắt cóc hạ dược, lúc này sợ là dược hiệu vẫn chưa hết.” Lâm mụ mụ nhỏ giọng nói.
Nhan Như Ngọc không nói chuyện, chỉ yên lặng nhìn Du Uyển, không biết nghĩ tới điều gì, hạ thấp giọng phân phó Lâm mụ mụ vài câu, Lâm mụ mụ con mắt sáng lên, tiến lên nói với Du Uyển: “Du cô nương, tôi thấy cô nương với mấy hài tử rất hợp ý nhau, không biết cô nương có nguyện ý đi theo chúng tôi về phủ để chiếu cố mấy đứa bé không?”
Bạch Đường không vui: “Làm sao? Các ngươi muốn nàng ấy làm nhũ mẫu cho tiểu chủ tử nhà các ngươi? Nàng ấy cũng không có sữa.”
Lâm mụ mụ biết Bạch Đường không muốn Du Uyển nhập phủ làm hạ nhân, vẻ mặt ôn hòa nói ra: “Tiểu chủ tử đã không còn bú sữa, nhưng chúng tôi vẫn coi Du cô nương là nhũ mẫu, tương lai sau này chủ tử lớn lên cũng sẽ phụng dưỡng cho Du cô nương.”
Ở triều Đại Lịch, vị trí của nhũ mẫu cao hơn so với hạ nhân, phàm là các gia đình thế gia đều sẽ lo lắng cho cuộc sống về già của các nhũ mẫu.
Theo như Lâm mụ mụ nói, một thôn cô dựa vào việc bán thịt kho để sống, đời này sẽ không kiếm được con đường nào tốt hơn.
Huống chi bọn họ vốn sàng lọc nhũ mẫu rất nghiêm ngặt, nhưng thấy Du Uyển có ân cứu mạng lại có thể chiếu cố tốt bọn trẻ, nên bọn họ mới phá lệ một lần.
Lâm mụ mụ vui vẻ nói ra: “Ở phương diện tiền lương hàng tháng, nhất định sẽ khiến Du cô nương hài lòng, tương lai khi thời cơ chín muồi còn có thể giúp cô nương tìm được một cuộc hôn nhân tốt.”
Đại bộ phận nha hoàn đi ra đều bị người ta đoạt lấy, chứ nói chi còn là nha hoàn hầu hạ tiểu chủ tử, ngay cả lão gia cửu phẩm cũng có thể gả qua.

“Du cô nương thấy thế nào?” Lâm mụ mụ đã tính trước hỏi.
“Không được tốt lắm.” Du Uyển giội thẳng một gáo nước lạnh, nàng ưa thích mấy đứa bé là không sai, nhưng kêu nàng đi làm hạ nhân của Nhan phủ, nàng làm không được.
Nụ cười trên mặt Lâm mụ mụ cứng đơ.
Nhan Như Ngọc nhẹ nhàng mở miệng: “Nếu Du cô nương ghét bỏ thân phận của nhũ mẫu thấp, vậy làm nữ tiên sinh cho hài tử thì như thế nào?”
Nữ tiên sinh có thể diện hơn nhũ mẫu nhiều, chí ít không phải là hạ nhân, tiền lương cũng cao hơn.
Đây là cực hạn mà Nhan Như Ngọc có thể cho Du Uyển, cũng không thể nhường vị trí mẫu thân này ra a.
Du Uyển lạnh lùng nhìn Nhan Như Ngọc một chút: “Nhan tiểu thư, người chưa từng nghe qua câu mọi người đều có chí hướng khác nhau? Không phải vì ta xuất thân nghèo mà phải đi bợ đỡ nhà các ngươi, ngươi bố trí cho ta công việc kia, đối với ta cũng không đáng một đồng. Nếu ngươi thật sự muốn cảm ơn ta, không bằng vàng ròng bạc trắng, ta cũng không muốn nhiều, ngàn lượng hoàng kim, vạn lượng bạch ngân, như thế nào? Cốt nhục của Yến thiếu chủ, dù sao cũng nên bắt đầu bằng cái giá này.”
Nhan Như Ngọc bị ngẹn đến không nói nên lời.
Vốn cho rằng nàng là tiểu thôn cô thông tình đạt lý, ai ngờ lại có công phu sư tử ngoạm như vậy.
Ngàn lượng hoàng kim, vạn lượng bạch ngân, nàng còn biết xấu hổ hay không? Có hay không?
Nếu như đáp ứng thì bản thân nàng lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?
Nhưng nếu không đáp ứng, thì không phải nói rằng cốt nhục của Yến thiếu chủ không có cái giá này?
Du Uyển lạnh lùng nói: “Nhan tiểu thư không phải là rất hào phóng sao? Sẽ không phải vì chút tiền như vậy mà không lấy ra được? Một câu nhũ mẫu, một câu nữ tiên sinh, ta coi bạc ở phủ tướng quân... nhiều đến mức xài không hết a!”
Nhan Như Ngọc muốn nôn ra máu.
Lâm mụ mụ liếc nhìn nàng một cái, đây là ân nhân của tiểu chủ tử, tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo.
Nhan Như Ngọc hồi phục tâm tình, chịu nhục nói: “Là do ta đường đột, mong Du cô nương bỏ qua, cho ta thu hồi câu nói lúc trước, trời không còn sớm, ta nên mang hài tử trở về, tạ lễ cùng với tiền thù lao ta sẽ sớm đưa tới trong tay Du cô nương.”
Du Uyển nhìn nàng ta vươn tay hướng đến mấy đứa bé nằm trên giường, lông mày nhíu một cái.
Đúng lúc này sảnh ngoài Bạch Ngọc lâu truyền đến động tĩnh lớn...

“Yến thiếu chủ đến—“
Nhan Như Ngọc vội rút tay về, cùng người trong phòng xoay người sang một hướng khác.
Yến Cửu Triêu sải bước đi đến.
Hắn là người có tính tình không nóng không lạnh, cực kì ít khi nào thấy hắn đi nhanh như vậy.
Vạn thúc suýt chút nữa theo không kịp.
Yến Cửu Triêu đi vào phòng.
Mọi người đều đồng loạt nhìn hắn.
Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Yến Cửu Triêu trong truyền thuyết, hắn mặc áo choàng ngân hồ, thân hình thon dài, tóc đen như mực, mặt như ngọc, chợt nhìn tuy có chút gầy gò nhưng nếu nhìn kỹ thì là eo rộng vai hẹp, hoàn mỹ đến cực hạn.
Hắn vừa vượt qua ngưỡng cửa liền khiến cả phòng như sáng rực lên.
Bạch Đường líu lưỡi, khó trách thanh danh người này kém như vậy, lại có nhiều nữ nhân muốn gả cho hắn như tre già măng mọc, đúng là khuôn mặt lớn lên hại nước hại dân a...
Du Uyển cũng cảm thấy hắn tuấn mỹ đến mức trái ý trời, nhưng nàng không để ý chuyện này, mà gương mặt này giống như đã từng quen biết, dường như đã gặp qua ở đâu đó.
Nhan Như Ngọc vừa mới bị chế nhạo, lúc này nhìn chỗ dựa của mình tới, kích động đến gương mặt đỏ lên, nàng phúc thân hành lễ: “Yến...”
Yến Cửu Triêu nhìn cũng không nhìn mà đi qua trước mặt nàng ta.
Nhan Như Ngọc cứng đờ.
Yến Cửu Triêu đi tới trước giường.
Vạn thúc cũng chạy theo.
Hai người nhìn chằm chằm hài tử ngủ say, trong đầu đều khó tránh cùng suy nghĩ, mũi nhỏ mắt nhỏ này, quả thực là khuôn đúc của Yến Cửu Triêu, nếu nói không phải thân sinh sẽ không ai tin...
Yến Cửu Triệu lời ngọc thốt ra: “Mang đi.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.