CHƯƠNG 92: Y THUẬT CAO SIÊU
Edit: Lan Anh
Người cả thôn đều đứng ở chỗ giếng cổ, đốt một chút lửa, để giảm bớt sự lạnh giá của cái lạnh đầu xuân, một bên thì dựng lại nhà cửa sau khi cơn động đất đi qua, kết quả, lại nghe thấy tiếng quỷ khóc sói gào ở trạch viện mới của Đinh gia.
“A---“
“A---“
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“A—a---aaa—“
Người cả thôn: “...”
“Lại kêu, ta không thể thi châm được.” Du Uyển buông xuống cây châm dài đang hơ trên lửa.
Vạn thúc im miệng không gào.
Du Uyển lại hơ châm lên lửa lần nữa, Vạn thúc lại chuẩn bị thét lên.
Du Uyển không chút suy nghĩ nói: “Kéo ra ngoài!”
Lúc trị bệnh, lục thân không nhận!
Ảnh Lục với Ảnh Thập Tam nhận được tín hiệu của thiếu chủ nhà mình, tiến vào nhà kéo Vạn thúc chân đang run cầm cập ra ngoài.
Nói thực, không thể trách Vạn thúc hoảng sợ a, cây châm dài lại còn lớn như vậy rất đáng sợ nha, chân bọn họ cũng đang run lên đây.
Hai người đồng tình nhìn thiếu chủ nhà mình một cái, nháo đến như vậy là do chính người làm, người tự cầu nhiều phúc đi!
Ba người đi ra.
Lý Chính há hốc mồm, muốn nói rồi lại thôi, tuy ông không biết A Uyển có thể chữa bệnh cho người, nhưng Vạn công tử là ân nhân cứu mạng của A Uyển, nhất định A Uyển sẽ không lấy tính mạng của Vạn công tử ra nói đùa, nhất định là A Uyển đã nắm chắc mới làm.
Nghĩ như vậy, Lý Chính mới bình tĩnh trở lại, không nói đến vấn đề thực ra trước giờ ông chỉ thấy Du Uyển chỉ chữa trị cho động vật, cũng đi theo sau ba người kia ra ngoài.
Tất cả mọi người sau khi rời khỏi đây, chỉ còn mỗi Du Uyển với Yến Cửu Triêu trong phòng.
Du Uyển cầm cây châm dài hơ trên lửa đến đỏ bừng, lạnh nhạt nói: “Chờ một lúc nếu có đau, có kêu thì ta cũng không dừng lại, phải ráng mà nhịn lại.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Cửu Triêu nhíu mày: “Ngươi xác định?”
Không đợi Du Uyển mở miệng, hắn nhìn chằm chằm mặt Du Uyển, khóe môi tà khí câu lên: “Bản thiếu chủ đêm này kêu bao nhiêu lần, đến lúc đó sẽ cho ngươi kêu gấp đôi.”
Lời này nghe có chút là lạ...
Du Uyển đi tới bên giường, từ trên cao nhìn xuống hắn một cái: “Ngay cả Bồ Tát sang sông cũng khó bảo toàn tính mạng, bây giờ còn nghĩ cách giày vò ta? Có khả năng đó, thì trước tiên đem chân ngươi dưỡng tốt rồi nói sau!”
Nói xong, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, răng rắc một tiếng đem đùi phải bị trật khớp bẻ lại chỗ cũ.
Yến Cửu Triêu không kêu lên một tiếng nào, chỉ có mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống.
Trật khớp xong bị bẻ lại cũng rất đau, vậy mà tên này lại có thể nhịn xuống không kêu thảm thiết như người khác, có lẽ thủ pháp của nàng quá tốt đi!
Yến thiếu chủ sớm đã đau đến rút gân: “...”
Nha đầu này rốt cuộc là trị cho người hay trị cho heo, ra tay nặng như vậy?
Tiến hành thuận lợi như vậy nên không cần dùng đến châm, vốn định nếu hắn quá ồn ào, liền cho một châm bất tỉnh!
Du Uyển thu thập đồ đạc xong, “Cơm cũng ăn, bệnh cũng trị, Vạn thúc, Ảnh Lục với Ảnh Thập Tam đều đã tỉnh dậy, lần này dù sao cũng không còn cần ta nữa, cáo từ!”
Yến Cửu Triêu lần này cũng không ngáng chân, Du Uyển thuận lợi đi ra ngoài.
Nhưng khi nàng vừa bước qua ngưỡng cửa, thì một âm thanh nhẹ nhàng từ sau lưng truyền tới: “Một tiếng.”
Du Uyển không phản ứng kịp, có kịp phản ứng thì nàng cũng không để trong lòng, trợn mắt mang theo dụng cụ chữa bệnh về nhà.
Nhưng Lý Chính thì lại không yên lòng, lúc vào nhà nhìn Vạn công tử thêm vài lần, xác định chân của Vạn công tử đã bình thường lại, lúc này mới thăm dò nói: “Ai nha, Vạn công tử bữa nay mới chuyển đến ngày đầu tiên, đã gặp phải giao long xoay người, thực sự là...”
Yến Cửu Triêu uốn nắn lời ông nói: “Không phải là giao long xoay người, là động đất.”
...
Sau khi trời sáng, không thấy động đất nữa thì người cả thôn mới yên lòng, từng người rời khỏi giếng cổ, quay về nhà mình.
Triệu Hằng dùng giọng điệu hiểu biết: “Mọi người trước đừng quay về nhà, trên sách có nói, giao long xoay người sẽ có hơn một...”
Chữ “chấn động” chưa nói xong đã bị Bạch đại thẩm lạnh lùng cắt ngang: “Không phải là giao long xoay người! Là động đất! Ngươi là một người đọc sách, sao ngay cả động đất cũng không biết? Còn giao long xoay người? Ngươi đọc sách ở đâu vậy? Trong đất làm gì có giao long a?!”
Triệu Hằng một mặt mộng bức: “...”
Tối hôm qua hắn cũng nói như vậy a!
...
Tin tức ở cổ đại không nhanh nhạy, Du Uyển không biết tâm động đất ở đâu, nhưng dư chấn bình thường sẽ không lớn hơn địa chấn, tối hôm qua cũng chỉ là dư chấn nhỏ, không có gì phải sợ.
Tổn thất trong nhà cũng không có gì lớn, người cũng không có ai bị thương, chỉ có mấy con gà rừng nhận chút kinh hãi, có lẽ hôm nay với hai ngày tới sẽ không đẻ trứng.
Lúc Du Uyển về đến nhà trời cũng gần sáng, nàng rửa mặt một chút rồi leo lên giường, cũng không ngủ được bao lâu thì bị một đống lông xù ấm áp cụng cho tỉnh.
Nàng mở mắt ra nhìn thì thấy ba tiểu bánh bao, đang cắm đầu vào trong lòng nàng cọ lấy cọ để.
Ánh nắng xuyên thấu qua giấy dán cửa sổ, hắt lên đỉnh đầu mấy đứa nhỏ, chiếu lên mấy sợi tóc như đang tỏa sáng.
Du Uyển thấy tâm của mình cũng sáng theo, không khỏi mỉm cười, “Chào buổi sáng.”
Ba tiểu gia hỏa không có ý định đánh thức Du Uyển nhưng lại bị bắt quả tang tại hiện trường, mở to mắt, cùng nhau giật mình.
Du Uyển bật cười, sáng sớm nhìn thấy mấy tiểu tử này thực sự khiến tâm tình mình trở nên vô cùng tốt.
Nàng chỉ không rõ, nam nhân thiếu đòn như vậy, sao lại có thể sinh ra hài tử đáng yêu thế này?
Rất nhanh, Du Uyển lại phát hiện trong tay tiểu bánh bao, mỗi người đang cầm một tờ giấy: “Các con cầm cái gì vậy?”
Ba người đưa tờ giấy trong tay cho Du Uyển.
Lại là ba chữ lớn, không phải là ‘Người, chi, đao” nữa, mà là “Sinh, mộc, cửa”.
Chữ vẫn như cũ cong cong vẹo vẹo, nhưng tốt hơn hôm qua một chút.
Mấy tiểu tử này, không phải chúng tưởng rằng hôm qua nàng hòa hảo với chúng là vì chúng biết viết chữ chứ?
Cho nên, suy nghĩ của hài tử không giống với người lớn, nàng nghĩ rằng mình đã biểu đạt rất rõ, nào biết trong mắt bọn nhỏ, vẫn cảm thấy nàng thích chúng là vì cái gì đó.
Du Uyển trong lúc nhất thời không biết phải nói gì cho tốt, có lẽ cần thêm thời gian nữa, mới có thể để bọn nhỏ tin tưởng mình, rằng nàng thật sự thích, không phải vì bất cứ cái gì mà chỉ đơn giản là chính bản thân họ.
“Về sau không cần luyện chữ.” Du Uyển nhẹ nhàng nói.
Hài tử nhỏ như vậy cho luyện chữ, đối với xương tay, cột sống và đôi mắt phát dục đều không tốt.