Máu Tình

Chương 4: Con người bá đạo



Thuốc nước đang truyền vào, mắt hắn từ từ mở ra. Mờ nhạt và mệt mỏi, gương mặt của một cô gái mờ ảo trước mắt hắn. Đầu đau và cố chấn tỉnh hắn mới có thể nhìn rõ mặt Thái Mi.

Sớm không tỉnh, muộn không tỉnh, lại tỉnh đúng vào lúc cô cho hắn uống thuốc. Mặt Thái Mi đỏ dần, cô bối rối muốn rút chiếc muỗng vẫn còn đang trong miệng hắn. Ánh mắt lạnh lùng sắc bén của hắn nhìn thẳm sâu vào mắt Thái Mi, đó không phải là ánh mắt bất ngờ khi thấy cảnh tượng này, mà ánh mắt lóe lên tia chết chóc, như một thanh kiếm sắc bén sẵn sàng lấy mạng Thái Mi. Cái thìa chưa kịp rút ra đã bị hắn đưa tay hất bay sang bên, cánh tay cô đau nhức như bị nghiền nát. Hắn bật người ngồi dậy và giật Thái Mi nằm áp sát trên mặt nệm, bẻ cánh tay cô ra ngay sau lưng. Vết thương ngay phần ngực và việc hắn bất tỉnh suốt ba ngày không thể lấy đi hết sức lực của hắn. Hắn đè Thái Mi xuống giường với một sức mạnh phi thường mà Thái Mi cố dùng sức vùng vẫy nhưng vô hiệu với hắn.

Thái Mi chỉ kịp kêu la đau đớn: “Anh làm gì vậy, là tôi cứu anh mà!” Có phải hắn mới tỉnh lại mắt quáng gà hay sao mà lại ra tay với cô.

Giong nói lạnh lùng sắc bén ra lệnh xen lẫn sự uy hiếp từ miệng hắn vang ra: “Còn xen vào chuyện của tôi, tôi lấy mạng cô!”

Nơi bị bóp chặt cứ như thịt nhủn xương nát lại như muốn gãy ra bởi bị bẻ về sau. Thái Mi mặt tái trắng, nhưng với bản tính không sợ trời đất thì chỉ có thế này không thể khuất phục được cô. Vừa đau vừa tức, lớn tiếng như ra lệnh ngược lại hắn: “Nhưng mạng anh là tôi cứu, không biết nói lời cám ơn thì ngậm miệng lại.”

Tay Thái Mi như muốn gãy ra ngay, hắn bóp chặt tay Thái Mi và dùng sức bẻ mạnh hơn. Thái Mi chỉ kịp la lên đau đớn thì mặt hắn không còn chút máu, vết thương đau nhói lên do cử động mạnh và đã mất sức sau ba ngày mê man. Thái Mi tuy đau nhưng cảm nhận được tay hắn không còn giữ chặt tay mình như lúc ban đầu. Cơ hội để thoát khỏi bàn tay như sắt thép đã đến, Thái Mi nắm lấy bàn tay đang nắm cổ mình của hắn, xoay ngược nhằm giật ngược hắn tạo thế phản đòn. Vô dụng, hắn quả thật là một cao thủ, Thái Mi chưa kịp xoay tay hắn thì đã bị hắn túm lấy bàn tay còn lại đó bẻ về phía sau. Hai cánh tay của Thái Mi bị bắt chéo ngay sau lưng, Thái Mi mặt tái trắng, mồ hôi chảy khắp la hét không ngừng: “Thả tay tôi ra, đau quá! Anh muốn bẻ gãy cả hai tay tôi sao?”

“Còn xen vào chuyện của tôi nữa không?” Giọng nói lạnh lùng đầy tà khí như không phải là người đang bị thương nặng, chỉ nói đến sức mạnh cũng đã thấy hắn quá phi thường. Thái Mi rất yêu đời, không muốn vì chuyện này mà mất đi hai cánh tay, mà thậm chí là mất luôn cả mạng sống. Trái Đất này vô cùng rộng lớn và nhiều điều thú vị, cô chơi chưa đủ, cô không muốn chết. Đành phải nghe lời hắn, sau này có cơ hội nhất định cô sẽ cho hắn trả giá, dám đắc tội với cô thì đúng là ngu ngốc: “Không, tôi không xen vào nữa.”

Cánh tay của Thái Mi từ từ nhẹ hẳn. Hắn thả hai cánh tay của Thái Mi ra, bàn tay hắn ôm lấy vết thương đang rướm máu, mặt lạnh lùng không nhăn đau nhưng ánh mắt ẩn lên tia cố chịu đựng. Hắn đúng thật rất ngoan cường, đúng hơn là ngạo mạng, đau như vậy mà không dám biểu hiện, lại còn ép cô phải làm theo ý của mình. Trên thế gian này, Thái Mi chưa gặp phải một tên điên nào giống như hắn. Không biết cám ơn, không biết cảm kích mà chỉ biết bạo lực. Hắn thả người nằm dài trên giường, mặt tái trắng, hơi thở yếu ớt rồi lịm dần vào cơn mê man. Thái Mi xoa xoa bóp bóp hai cánh tay vừa bị nắm chặt giờ không ngừng đau nhức. Quay mặt nhìn hắn, Thái Mi như muốn lột da bâm vầm hắn ra cho hả cơn giận và cơn đau đến thấu xương.

Ngực đau nhức, cơ thể yếu đuối như không còn sức lực, đầu quay cuồng hỗn loạn. Hắn từ từ mở mắt ra, ánh sáng đèn phòng làm hắn chói mắt, hắn nheo mắt lại, đợi khi tiếp nhận được sự thay đổi ánh sáng hắn lại mở mắt ra. Đưa mắt nhìn xung quanh, căn phòng khá rộng và đầy đủ tiện nghi, có bàn trang điểm, đây là phòng của phụ nữ. Hắn nhớ lại chuyện hắn chạy trốn gặp phải Thái Mi, được Thái Mi kéo chạy rồi nhớ cả việc hắn bẻ tay Thái Mi ép cô không được xen vào chuyện của hắn nữa. Cánh cửa phòng mở ra, hắn đưa mắt nhìn tới.

Thái Mi bước vào, hai tay tự xoa bóp cho nhau, nơi bị hắn bóp đã bầm tím, cô nhăn mặt bước vào với những lời cằn nhằn không phục: “Lẽ ra phải để anh ta nằm chết bên ngoài.”

Cảm nhận tia mắt lạnh lùng lướt ngay vào mắt mình, Thái Mi bất chợt giật mình khi thấy hắn đang nhìn mình với ánh mắt như muốn lấy mạng người. Khi hắn mê man, đã thấy đươc gương mặt lạnh lùng, nhưng không ngờ ánh mắt còn giá lạnh hơn cả băng Bắc Cực. Nhìn thẳng vào mắt hắn, Thái Mi tê cóng cả người, cơ thể như đóng băng bất động nhìn vào đôi mắt đẹp nhưng lạnh lẽo ấy.

“Muốn chết sao?” Lời nói mang tính đe dọa đến lạnh người, hắn liếc mắt nhìn Thái Mi.

Nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo, Thái Mi biết nếu cô còn nhìn thẳng vào mắt hắn, hắn sẽ giết cô ngay khi nào cô không đoán được. Đôi mắt ấy cứ như thôi miên sức lực, thu hút ánh mắt của Thái Mi, cô không muốn nhìn nữa, nhưng nỗi sợ hãi cứ ép cô phải nhìn vào đôi mắt đó. Đúng là chỉ tia nhìn thôi cũng đủ lấy mạng người vì sợ hãi. Sau hồi chấn tỉnh, đè nén sự sợ hãi, Thái Mi mới không nhìn vào mắt hắn nữa.

“Lại đây!” Giọng nói như ra lệnh, lạnh lùng và quyết đoán.

Chẳng có lí do gì Thái Mi phải làm theo lời hắn, đây là nhà của cô, hắn không có quyền ra lệnh cho ân nhân của mình. Nhưng ánh mắt bá đạo và câu nói quyết đoán, Thái Mi không sợ cũng phải sợ, không muốn làm theo thì chính sự bá đạo của hắn đã điều khiển đôi chân rụt rè của cô đi tới. Thái Mi không ngu dại gì mà đứng gần với hắn, nếu hắn động thủ cô cần phải có con đường chạy thoát, cô đứng lại khoảng cách xa với hắn đến hơn một mét. Đó là khoảng cách mà cô nghĩ hắn không thể túm lấy cô vì khi hắn ra tay thì cô đã có thể chạy ra khỏi phòng.

“Bao nhiêu ngày?” Vẫn giọng điệu lạnh lùng đáng ghét. Thái Mi nhìn hắn không hiểu là hắn đang hỏi điều gì thì lại nghe hắn hỏi: “Tôi mê man bao nhiêu ngày?”

Nghe hỏi, Thái Mi trả lời ngắn gọn: “Ba ngày!”

“Đây không phải là bệnh viện. Cô đưa tôi về đây làm gì?”

Nghe hỏi tới đây, Thái Mi không còn cảm giác sợ hãi trước hắn nữa. Cô đã trở lại với thái độ và tính cách thường ngày của cô, không sợ trời đất thì hắn chỉ là một con người cũng không đáng sợ.

“Bọn truy sát anh biết anh đang bị thương họ không biết đến bệnh viện tìm anh sao?” Lời nói chua ngoa nhưng có thể thấy được cô không muốn hắn rơi vào tay bọn truy sát. Hắn nhìn Thái Mi với ánh mắt xem xét, một cô gái mảnh mai, lanh lợi và tinh ranh, nhưng cũng khá liều lĩnh.

“Đầu ốc anh đã tỉnh táo rồi chứ? Sao anh lại có thể đối xử với ân nhân của mình bạo lực như vậy? Là tôi cứu anh, anh lại muốn bẻ gãy hai tay của tôi.” Thái Mi khoanh tay, vừa nói vừa nghiến răng. Cô cho rằng khi hắn bẻ tay cô là do hắn còn mê man bởi vết thương đau nhức lầm tưởng cô là kẻ thù. Nói chuyện với cô thế này thì có lẽ đã tỉnh táo, cô không sợ nữa, gương mặt và biểu hiện của cô đang tự hào vì đã cứu mạng hắn.

Giọng nói không cao không trầm nhưng đầy tính sát lệnh: “Trái lời tôi chỉ có chết!”

Từ gương mặt tự hào, Thái Mi bất giác to tròn mắt nhìn hắn. Đúng là hắn có nói không được xen vào chuyện của hắn và đuổi cô biến đi khi hắn đang bị truy đuổi, nhưng cô đã không làm theo mà lại cứu hắn về đây. Đó là trái lời, cứu mạng hắn là trái lời, mà trái lời thì chỉ có chết. Cái anh chàng này thực chất có hiểu đạo lí làm người hay không, là cô cứu hắn, chăm sóc hắn suốt ba ngày qua mặc dù đôi khi Thái Mi có quên mất hắn, không cho hắn uống thuốc đúng giờ, không tiếp cận trực tiếp xem tình trạng hắn mà cứ lêu lỏng chạy ra bên ngoài. Nhưng hắn được như thế này đều nhờ vào cô mà. Thái Mi tức giận phùng phùng đến đỏ ngầu cả mặt, hai hàm răng nghiến chặt kèn kẹt với từng chữ nói nặng nề: “Cứu anh là trái lời anh. Anh đang uy hiếp với ân nhân của anh?”

“Là cô tự xen vào, không cần cô nhiều chuyện tôi vẫn có thể tự thoát thân. Nhưng tôi tha mạng cho cô, vì tính nhiều chuyện của cô cũng có ích cho tôi.”

Câu nói phủi ơn như xem sự giúp đỡ của Thái Mi là rác thãi càng khiến Thái Mi phẫn nộ đùng đùng. Lấy ơn cứu mạng trở thành cái cớ cho hắn tha mạng mình. Quá ngạo mạn rồi, hắn cho rằng hắn là ai chứ? Nếu có thể cho hắn một bài học ngay lúc này thì tốt quá, nhưng cô không dám lại gần. Bàn tay hắn cứ như sắt thép nếu hắn lại bóp tay cô, lại một lần nữa thì cánh tay của cô không bị bóp nát nhủn xương thì cũng bị bẻ gãy. Cô muốn chửi hắn, nhưng với con người không biết thế nào là đạo lí làm người này thì nói nhiều chỉ làm cô mệt hơn. Không cần biết hắn đang bị thương nặng, không quan tâm bọn truy sát có đang tìm kiếm hắn bên ngoài không, Thái Mi đã nhẫn nhịn đến cực độ rồi, lập tức quát: “Biến ngay ra khỏi nhà tôi!”

Bị một câu đuổi đi không biết sợ hãi của Thái Mi. Cứ như đây là lần đầu tiên có người dám nhìn thẳng vào mắt hắn, dám lớn tiếng và dám đuổi đi. Gương mặt lạnh lùng lóe lên tia sát khí, một mùi máu tanh trong mắt hắn lan tỏa khắp phòng, hắn nhìn Thái Mi như con dã thú muốn xé xác con mồi. Thái Mi vẫn cương trực với quyết định của mình, có chết thì cũng phải tống khứ cái con người vô lối này đi. Ánh mắt Thái Mi trừng trừng nhìn vào mắt hắn với sự thách thức kịch liệt.

Hắn chợt nhếch môi cười: “Có cốt khí!”

Một tay chống xuống mặt giường, một tay ôm lấy vết thương, đau đớn nhưng không khổ cực, hắn ngồi dậy với gương mặt không đổi sắc, cứ như hắn không biết đau là gì. Hắn bước xuống giường, chân hắn bước đi từng bước nhưng không chậm rãi mà nhẹ nhàng dù vết thương đã lấy đi nhiều phần sức lực của hắn. Nhìn thấy hắn chịu bỏ đi mà không làm gì mình, Thái Mi mới có thể khống chế được cơn giận trong lòng. Hắn đi tới đứng ngay trước cửa phòng, bất chợt hắn đứng lại. Đưa mắt nhìn xung quanh căn nhà, ánh mắt hắn dần thay đổi, đôi mắt đẹp lạnh lùng ấy trở nên dịu dàng, lướt nhìn xung quanh căn nhà, hắn đứng sựng lại trong giây lát như bất ngờ về một điều gì đó.

Đứng nhìn phía sau lưng hắn, Thái Mi không thấy được ánh mắt đó đang có sự thay đổi: “Không dám ra ngoài chứ gì? Anh đâu muốn phải chạm mặt với bọn họ cùng với vết thương trên người anh, như vậy chẳng khác nào là lấy trứng chọi đá.”

Vừa cười vừa nói đầy ngữ điệu chế nhạo. Cứ nghĩ cái bản tính ngạo mạng bất sợ của hắn khi nghe Thái Mi nói thế sẽ bỏ đi. Hắn quay người lại, Thái Mi giật mình sợ hãi khi thấy hắn đang đi về phía cô. Thôi rồi, lời nói đó đã xúc phạm đến tự ái của hắn, hắn quay lại là giết cô cho hả giận sao? Thái Mi sợ hãi thụt lùi với mỗi bước chân hắn tiến tới. Gương mặt cô tái nhạt nhìn vào hắn với ánh mắt đề phòng nếu hắn có biểu hiện động thủ, vội nói: “Anh muốn giết tôi sao? Tôi chỉ nói vậy thôi… Tôi, tôi cũng vì sợ anh lại bị bắt thôi mà!”

Thái Mi không thể bước lùi được nữa, chân cô đã chạm đến cạnh giường rồi. Không thể lùi cũng không thể tiến, cô đang đối mặt với một ánh mặt lạnh lùng, một cơ thể to lớn và đôi bàn tay sắt thép có thể bóp chết cô ngay. Cô như run lên, nhắm chặt mắt, cô không thể tưởng tượng ra là hắn sẽ giết cô bằng cách nào. Thái Mi bị đẩy mạnh sang bên, bất giác cô mở mắt ra và tay kịp chống lên mặt bàn mới không bị té ngã. Cô vẫn chưa chết, nhưng sao hắn chỉ đẩy cô qua một bên, cô quay lại nhìn hắn.

Hắn ngồi lên giường và từ từ thả người nằm xuống, mắt hắn nhắm lại nhả ra một câu lạnh lùng: “Không ai có thể ra lệnh được tôi!”

Cô không có quyền đuổi hắn ra ngoài, đúng hơn là không có quyền ra lệnh hắn biến đi. Ôi trời, trên đời này sao lại có một người như hắn tồn tại.

Không biết là hắn không muốn bị ai ra lệnh hay vì hắn không dám ra ngoài đường vào thời gian này. Thái Mi chẳng hiểu được sao mình lại có thể rước một tai họa này về nhà để giờ cô phải rắc rối đến điên người. Nhưng chẳng có lí do gì để hắn ở lại nhà mình, cô tin chắc hắn không dám ra ngoài. Nghĩ đến đây khóe miệng Thái Mi nhếch lên nụ cười mỉa mai, cô quên đi lời nói của cô có thể gây hại cho tính mạng của cô.

Hắn chẳng còn quan tâm gì đến Thái Mi, một vật gì đó bay tới và quăng trúng người hắn. Hắn mở mắt nhìn thì thấy đó là một cái đi động. Nhìn di động, hắn nhìn Thái Mi như muốn Thái Mi nói rõ cô ném di động đến cho hắn để làm gì.

Thấy hắn nhìn mình, Thái Mi cao giọng nói: “Khi đưa anh về đây tôi đã kiểm tra, anh không mang theo giấy tờ, cũng không có di động. Nói rõ hơn là anh chỉ mang theo cái mạng của anh khi đi ra ngoài. Tôi muốn liên lạc cho người thân của anh đến rước anh đi nhưng cũng bó tay. Anh tỉnh lại rồi thì thật may mắn cho tôi, mau gọi người thân của anh đến và lập tức biến ngay khỏi nhà tôi.”

Mắt hắn lại nhắm lại như không nghe thấy Thái Mi nói gì, Thái Mi tức điên lên với cái tính ngạo mạng không xem cô ra gì: “Mau lấy điện thoại gọi cho người nhà của anh, tôi cần anh biến ra khỏi nhà tôi ngay lập tức.”

Không quan tâm, mắt hắn cứ thế mà nhắm mãi. Như chưa từng tức giận và phẫn nộ, Thái Mi không thể chịu nổi hắn, nếu là người bình thường thì cô đã có thể cho hắn một bài học, nhưng cô biết cô không phải là đối thủ nên không dám ra tay với hắn. Thái Mi mạnh chân thành tiếng bước tới cạnh giường và nhặt lấy điện thoại. Đứng ngay cạnh giường cô nhìn hắn đang nhắm mắt và lớn tiếng: “Đọc số, đọc số của ai cũng được, tôi muốn họ tới đưa anh đi.”

“Câm miệng lại!” Hắn hét lớn đầy sự tức giận, ánh mắt hắn pha lẫn tia lạnh lùng chết chóc và cả sự phẫn nộ cùng cực. Đó không phải là lời ra lệnh mà là ép buộc Thái Mi phải im ngay.

Nhìn vào ánh mắt như giết người của hắn, hắn muốn giết cô, nếu cô còn mở miệng nói hắn sẽ giết cô ngay. Thái Mi ngây người đứng nhìn hắn, chân tay cô bủn rủn, cô sợ ánh mắt sắc lạnh đó hơn cả bàn tay sắt thép của hắn. Hắn nhắm mắt lại, khắp người hắn toát ra một tà khí chết chóc, hắn không phải lạnh lùng mà là một con người máu lạnh, tàn nhẫn và độc đoán. Bây giờ nhận ra cứu hắn là việc làm sai lầm lớn nhất đời cô thì cũng đã muộn. Thái Mi đã rước về nhà một con sư tử hung hãng, bất kì lúc nào cũng có thể xé nát cô làm mồi ăn. Cô sợ hắn, cô câm ghét, nhưng cô bất lực. Hắn không dám ra ngoài, lại không chịu gọi người đến đưa đi, hắn còn ở lại đây đến khi nào nữa. Mặc kệ, hắn muốn ở thì cứ ở, muốn đi thì cứ đi, cô không bận tâm. Nhưng nhất định có cơ hội cô sẽ trả thù. Cô bỏ đi ra ngoài và đóng cửa thật mạnh đến phát ra tiếng rầm.

Chiếc xe mui trần màu vàng Ferrari sang trọng đang chạy trên đường phố. Thái Mi chưa dứt được sự bực tức trong lòng vì gặp phải một con người đáng sợ như hắn. Càng nghỉ đến hắn, ánh mắt cô càng lóe lên tia câm ghét tột cùng, cô muốn giết hắn, cô cần tìm một cái gì đó để trút bỏ cơn tức giận này nếu không cô sẽ điên lên. Gạt cần nhấn hết ga, chiếc Ferrari chạy nhanh với tốc độ hai trăm cây số trên một giờ, một tốc độ mà không ai dám hình dung nó đang thực hiện ngay trên đường phố với xe cộ không ngừng qua lại. Lườn lách qua các xe chạy phía trước, một kĩ thuật lái xe quá siêu đẳng, quá tuyệt vời. Mái tóc đen dài của Thái Mi tung bay trãi dài về phía sau. Gió mạnh, tốc độ cực nhanh là sở thích của cô , giúp cô giải thoát sự vui buồn trong lòng. Quá đã, thả người theo tốc độ lướt gió của chiếc xe, cô cười tuơi, ánh mắt cô lóe sáng, cô vui vẻ vì đã trút được cơn giận trong lòng. Xe chạy chậm dần, Thái Mi giảm tốc độ như thường, nhưng cô chưa muốn về nhà vào lúc này, cô không muốn lại tiếp xúc với con người vô đạo lí đó và cô muốn được vui vẻ.

“Phóng xe với tốc độ điên cuồng như vừa rồi ngay trên đường phố thì chỉ có cô mới dám làm!” Một giọng nói nhẹ nhàng từ bên cạnh xe nói tới.

Lời nói không biết là khen hay chê, Thái Mi quay sang nhìn. Là Phương Hào Cường, cậu ta đang lái chiếc xe mui trần sang trọng màu xanh nước biển. Ánh mắt cậu đang nhìn cô vui mừng như gặp lại cố nhân. Vừa mới giải tỏa được sự buồn bực từ một tên bá đạo giờ lại xuất hiện một tên lãi nhãi, không biết là Hồng Kông quá nhỏ hẹp hay vì số cô không được yên ổn. Ánh mắt chán ngán không màng trả lời câu hỏi của Hào Cường, Thái Mi không quan tâm.

Hào Cường tươi cười quay sang nhìn Thái Mi: “Cô còn chiếc Ferrari này nữa sao? Tôi có chút việc nên mới ngang qua đây không ngờ lại có thể gặp được cô.”

Thái Mi không màng nhìn Hào Cường, trầm giọng không vui: “Sao anh cứ bám theo tôi mãi thế? Đi ngoài đường cũng gặp phải anh.”

Nở nụ cười ôn nhu, Hào Cường từ tốn nói: “Không cảm thấy tôi và cô rất có duyên sao? Nhưng tên của cô là gì, gặp nhiều lần rồi, cũng phải cho tôi biết tên đi chứ?”

“Muốn biết tên tôi, được thôi. Khi nào anh đuổi kịp tôi, tôi sẽ nói cho anh biết!”

Lời nói của Thái Mi vừa lọt vào tai Hào Cường, chỉ thấy một cơn gió lướt qua thổi mạnh về cậu. Không hề tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy xe của Thái Mi đã vụt đi xa chỉ trong tíc tắc vài giây. Hào Cường cười, cười như thể quá hiểu về bản tính tinh nghịch cố chấp của Thái Mi. Cậu không đuổi theo Thái Mi, không phải không muốn biết tên cô, cậu muốn biết lắm chứ, nhưng kĩ thuật lái xe của cậu thật quá kém xa như trời như đất với Thái Mi. Hào Cường chỉ biết cười lắc đầu rồi quay đầu xe chạy đi.

Chiếc Ferrari màu vàng đậu ngay bên cạnh khách sạn Paradise. Thái Mi đi dọc hành lang đến phòng Thừa Ân. Phía trước có một người cao tuổi tóc bạc trắng và hai người tuổi trung niên đang đi ngược hướng với Thái Mi. Thái Mi giật mình đứng lại, ánh mắt cô lóe lên tia sợ hãi, sao hôm nay xui quá? Cô len lén như không quen biết với ba người đó rồi quay người lại, chân cô vừa nhấc lên định chuồn đi thì giọng nói khàn khàn của người tóc bạc vang ra: “Chẳng phải là Hà Thái Mi đó sao?”

Thái Mi dừng lại nhưng không quay người nhìn ba người, mặt cô nhăn nhún, số cô không những xui mà còn đen đuổi. Biết trước cô sẽ ở lại nhà cùng với cái tên bá đạo đó, mặc dù hắn có nguy hiểm vẫn tốt hơn gặp phải ba người này.

“Gặp lại đồng ngiệp mà còn là sếp trên của mình, cô không vui mừng sao? Chúng tôi rất nhớ cô, đã tìm cô suốt hai năm nay. Đủ lông đủ cánh rồi, chạy cũng nhanh mà trốn cũng rất kĩ.” Giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng nhưng không tình cảm như câu nói đó, nó chứa đựng sự uy hiếp và phẫn nộ cực cùng của người tóc bạc.

Thái Mi cất đi bộ mặt nhăn nhún sang bên và thay vào đó là vẻ rạng cười, vui tươi, cô quay lại nhìn ba người, nhìn ngay vào người đàn ông tóc bạc và nói nói cười cười với ông ta: “Đại nhân! Đương nhiên là tôi rất nhớ đại nhân rồi! Nhưng có chuyện gì mà đại nhân có mặt tại Hồng Kông này vậy? Có lẽ nguyên nhân không phải là tôi chứ?”

Nghe thấy những lời nịn hót mỉa mai của Thái Mi, người đàn ông tóc bạc nhếch môi cười, nụ cười khinh bỉ. Cả ông ta và Thái Mi, cách xưng hô ở hai địa vị khác nhau, lời nói không rạch toạc nhưng có ý như xem thường, châm chọc đối phương.

Thấy người đàn ông tóc bạc chỉ nhếch môi cười khinh, người đàn ông tuổi trung niên đứng bên trái nói với giọng to, ngạo mạng: “Cô nghĩ cô là gì mà phải đích thân đại nhân ra mặt?”

Người tuổi trung niên đứng bên phải liền tiếp lời: “Chẳng qua cũng chỉ là một ranh con được đại nhân đào tạo.”

“Là mẹ nuôi của tôi đào tạo tôi chứ? Đại nhân chỉ là người biết hưởng lợi thôi!” Thái Mi trả lời ngay không e dè, dù có sợ nhưng lời nói và biểu hiện của cô chẳng xem người đàn ông tóc bạc ra gì. Người đàn ông tóc bạc lộ rõ tia mắt câm phẫn, ông trừng mắt nhìn Thái Mi. Thái Mi không phải sợ tia mắt nhìn trừng trừng của ông ta mà cô sợ võ thuật của ba người đàn ông đó, cô không phải là đối thủ. Người tuổi trung niên bên phải tức giận vừa đi về phía Thái Mi vừa sẵn giọng nói tới: “Dám nói thế với đại nhân?”

“Thì đúng là vậy mà, ông ta chỉ ngồi trên cao chỉ tay năm ngón thôi.” Không ngu dại gì mà đứng lại để chịu thiệt thòi, Thái Mi nói rồi lè lưỡi nhái tới người đàn ông tóc bạc, cô cười hít lên ánh mắt xem thường ông không bằng với chỉ một thuộc hạ bình thường. Cô quay lưng chạy thật nhanh.

Người đàn ông tóc bạc mặt đùng đùng lớn giọng ra lệnh: “Không được để con ranh đó chạy thoát!”

“Vâng ạ!” Đồng loạt cả giọng hai người đàn ông cùng vang ra tuân lệnh. Người tuổi trung niên đang đứng bên trái của người tóc bạc vội chạy lên cùng với người tuổi trung niên phía trước đuổi theo Thái Mi.

Khách sạn rộng lớn với những hành lang dài ngắn đủ hẻm rẽ. Thái Mi lẫn chạy vào những ngã rẽ liên tục nhưng vẫn bị hai người đó đuổi sát phía sau. Thái Mi chạy nhanh vào một thang máy và vội đập tay nhấn nút đóng cửa lại. Hai người đàn ông đuổi tới nhìn thấy thang máy Thái Mi vừa vào đang di chuyển hướng tầng trệch liền vội vào thang máy bên cạnh và nhấn nút số một để đuổi theo Thái Mi.

Đứng im trong thang máy cân nhắc thời gian, vừa lúc cửa thang máy mở ra ở tầng hai, Thái Mi vội rời khỏi thang máy. Chạy thêm một đoạn đến dãy thang máy khác, Thái Mi nhanh chóng đi vào nhấn nút lên tầng năm. Thái Mi có kinh nghiệm trong nhiều lần chạy trốn nên chiêu mẹo nhỏ này có thể dụ được bọn họ, nhất định hai người sẽ lầm tưởng cô muốn thoát khỏi khách sạn mới xuống lầu một. Nhưng khi xuống lầu một, hai người không thấy cô sẽ đoán ra bị gạt và sẽ quay lại. Vậy nên sau một khi thang máy lên đến tầng năm, cô cần phải chạy nhanh trốn sang đường khác. Đang mãi suy nghĩ, bất giác cô cảm nhận có một ánh mắt đang liếc nhìn cô, tia nhìn không nguy hiểm nhưng tạo cảm giác rợn người. Cô quay sang nhìn người thanh niên trẻ tuổi tóc đen mắt xanh giống con lai, là Lý Hạo Nhân, một trong nhóm sáu người lần trước Thái Mi đối mặt tại sảnh khách sạn này. Thái Mi không nhớ anh ta, chỉ thấy đôi mắt màu xanh ấy cứ đứng nhìn cô một cách điềm tỉnh nhưng nghiêm nghị, ánh mắt anh ta lóe lên tia nhìn không hài lòng khi cô tự ý xông vào, là người vào sau mà lại tranh trước nhấn nút tùy tiện di chuyển.

Thái Mi gượng cười như có như không, cô thỏ thẻ nói: “Xin lỗi! Tại tôi vội quá!”

Vẫn ánh mắt điềm tĩnh không giận dữ vui buồn ấy liếc nhìn cô rồi nhìn hướng khác như thể anh ta không bận tâm đến. Thái Mi cũng không có tâm trạng bận tâm đến người đứng bên cạnh, điều quan trọng lúc này là cô phải tìm đường trốn khỏi đây, nghĩ đến việc cô rơi vào tay người đàn ông tóc bạc mà cô gọi là đại nhân thì ánh mắt cô toát lên vẻ lo sợ.

Thang máy dừng, cánh cửa mở ra thì ngay trước mắt cô, ngay trước cửa thang máy, người mà cô gọi là đại nhân và hai người đàn ông tuổi trung niên đang đứng nhìn cô, họ nhìn cô với ánh mắt hứng thú như tìm thấy được con mồi ngon. Thái Mi đứng ngây ra, chiêu nhỏ đó của cô không thể gạt được họ. Họ đang đứng ngay trước cửa, cô sao có thể chạy thoát được.

Người mà cô gọi đại nhân nhếch môi cười với giọng nói khàn khàn: “Lại gặp nhau nữa rồi, khách sạn này đúng là quá nhỏ đối với tôi và cô.”

Hít mắt lại, Thái Mi cười cười nói nói: “Không phải khách sạn này nhỏ đâu, chỉ tại đại nhân bám theo tôi sát quá thôi!”

Nghe lời nói có vẻ sợ hãi nhưng chẳng kiêng nễ, còn có chút thách thức ngạo mạng. Lý Hạo Nhân đứng bên cạnh tỏ vẻ thích thú liếc nhìn cuộc nói chuyện của hai bên. Người đàn ông mà Thái Mi gọi đại nhân không hề tỏ vẻ tức giận, vì ông biết Thái Mi là người rất biết chọc tức người khác, giận cô cũng bằng thừa chỉ làm ông đau tim hơn.

“Còn không mau đi ra khỏi đây!” Người tuổi trung niên đứng bên phải đại nhân cất giọng khi thấy Thái Mi đứng lì bên trong thang máy không chịu ra.

Thái Mi lườm mắt nhìn ông ta rồi cất nụ cười nịn hót đi tới đứng gần với đại nhân. Trước cửa đã có đường trống, Lý Hạo Nhân đi ra và bỏ đi ngay mà không quan tâm đến Thái Mi sẽ như thế nào với ba người đàn ông đó, anh ta hiểu rõ Thái Mi bị truy đuổi nhưng không liên quan đến anh, anh không thích xen vào chuyện bao đồng.

Đại nhân nhìn Thái Mi với vẻ mặt đắc ý: “Cô còn muốn trốn nữa không?”

Cười nhún nhường, Thái Mi nịn hót nói: “Đang đứng trước mặt đại nhân, tôi làm gì còn có cơ hội bỏ trốn chứ? Nhưng tôi chỉ đi du lịch thôi mà, làm việc cho đại nhân nhiều năm như vậy, đại nhân không tiếc gì với một chuyến du lịch của tôi chứ?”

Vị đại nhấn nhếch mép: “Chuyến du lịch kéo dài đền hai năm?”

“Chỉ mới hai năm thôi, tôi còn muốn chơi thêm một thời gian nữa!” Thái Mi cười cười, bày ra vẻ mặt rất thật.

Đại nhân trừng mắt đe dọa Thái Mi thay cho lời nói nếu Thái Mi còn bỏ trốn ông sẽ giết cô ngay. Thái Mi liền nín bặt nụ cười giễu cợt, thái độ trở nên vâng lời: “Không đi nữa, tôi sẽ theo lời đại nhân về lại tổ chức.”

Dù Thái Mi có muốn chạy trốn cũng không thể chạy thoát với hai cao thủ đang ở hai bên đại nhân và cả ông ta cũng là một cao thủ.

Đại nhân không thèm đôi co với Thái Mi dù biết cô chỉ nói chiều theo ý ông, ông biết cô đang suy tính đường chạy trốn. Ông bỏ đi, Thái Mi bước đi theo, hai người tuổi trung niên không đi theo cạnh ông ta mà lại đi ngay phía sau Thái Mi, đề phòng việc cô quay lưng chạy trốn.

Hai bên là hai vách phòng, phía trước là đại nhân, phía sau là hai cánh tay đắc lực của đại nhân. Chỉ với một người cô không phải là đối thủ nói gì đến cả ba người đang vây xung quanh cô. Chỉ sợ cô vừa vun tay vun chân thì đã bị họ khống chế lại, như thế chỉ làm cô bị đau thêm. Cô không thích làm những việc mà cô không nắm bắt phần thắng, nhất định cô sẽ bỏ trốn nếu có bất kì cơ hội nào. Nghĩ tới đây thì một người phụ nữ đang đẩy xe quần áo về phía Thái Mi và ba người đàn ông. Chiếc xe không nhỏ nhưng khá kềnh càng vì đồ trên xe chất cao đến vụt qua đầu người phụ nữ. Cơ hội tốt, ánh mắt Thái Mi lóe lên tia hy vọng sống sót, khóe miệng cô nhếch thành nụ cười. Khi chiếc xe đẩy đó được người phụ nữ đẩy tới gần, người được gọi là đại nhân không còn đường đi nào khác là phải tránh sang bên để có đường đi tiếp, Thái Mi đi theo cùng với ông ta rẽ sang bên, đang đi song song ngược hướng với xe đẩy. Chỉ đợi có cơ hội nhiêu đây, Thái Mi nhanh chân đẩy mạnh người phụ nữ, bất ngờ không kịp giữ thế, người phụ nữ đẩy mạnh chiếc xe về phía hai người trung niên đang đi tới ở phía sau. Xe lao tới, hai người chỉ biết nhanh chân bước thụt lùi tránh né.

Vị đại nhân quay lại đưa tay túm lấy Thái Mi, Thái Mi tránh né kịp thời, đồng thời không để lỡ cơ hội mà ra tay đánh với ông ta. Cả hai giao đấu, chân đá tay đánh vào nhau không ngừng nghĩ. Thái Mi không phải là cao thủ hàng đầu nhưng võ công không phải là dạng tiểu bối. Nhưng cô chỉ là thuộc hạ và người mà cô đang đánh chính là đại nhân. Cô sao có thể là đối thủ.

Nghe thấy có tiếng đánh nhau, Lý Hạo Nhân đang đi phía trước dừng và quay người lại đứng xem cuộc đấu võ giữa hai người với hai tuổi tác cách xa nhau. Lý Hạo Nhân bất giác cao mày nhìn đường đánh và phản xạ tránh né linh hoạt của Thái Mi, cậu nhíu mày miệng lẩm nhẩm: “Không tồi!”

Đó có nên gọi là lời khen anh giành cho Thái Mi không? Bận đánh nhau nhưng không phải Thái Mi tập trung hết vào chuyên môn, cô vẫn nghe thấy được lời nói của Lý Hạo Nhân. Tay đánh chân đá với người được gọi là đại nhân, ánh mắt Thái Mi liếc nhìn Lý Hạo Nhân.

Ánh mắt anh ta ánh lên tia cười khi thấy cô ấy liếc nhìn mình: “Tôi khen cô mà!”

“Dám nhạo béng tôi!” Thái Mi tránh được cú đấm của người được gọi là đại nhân. Cô chạy xông thẳng về phía Hạo Nhân với ánh mắt lóe lên tia tưc giận, cô không cho phép ai cười nhạo cô, dù người đó có lợi hại thế nào.

Lý Hạo Nhân đứng im vị trí nhìn Thái Mi chạy về phía mình, anh ta cười, nụ cười nhã nhặn không e dè sợ hãi. Người được gọi là đại nhân nhanh chân đuổi theo Thái Mi ngay sau đó, hai người tuổi trung niên khi tránh được chiếc xe đẩy liền chạy theo phía sau đại nhân của họ. Ba người đuổi, một người chạy, một người đứng nhìn. Thái Mi khi chạy gần tới nơi Hạo Nhân đứng thì vừa với lúc ba người đàn ông đã đuổi sát phía sau. Cô vun nắm đấm đấm mạnh trực diện tới Hạo Nhân, chỉ một cái xoay nửa thân trên sang bên nhẹ nhàng của Hạo Nhân đã lướt qua cú đấm của Thái Mi xoẹt ngang qua bên tai. Với nắm tay xoẹt ngang qua bên người Hạo Nhân đã khiến cơ thể Thái Mi lao tới phía trước. Lợi dụng lực nhào người tới Thái Mi vòng ra đứng sau lưng Hạo Nhân, hai bàn tay ôm chặt qua hai bên vòng eo của Hạo Nhân, cô lướt hai chân bay trên không trung đá mạnh liên hoàn về phía ba người đàn ông đuổi tới. Cú đá khá mạnh, ba người ngã quăng bay về phía sau.

Thái Mi buông tay ra khỏi người Hạo Nhân. Hạo Nhân nhìn cô với ánh mắt hiếu kì và thích thú khác xa với ánh mắt điềm tỉnh lúc thường của anh ta. Khi Thái Mi vun cú đấm lao nhanh về phía trực diện của Hạo Nhân, anh ta thấy được Thái Mi không hoàn toàn dùng hết lực vào cú đấm như vẻ mặt vô cùng giận của cô, anh ta doán được Thái Mi đang dở trò nên chỉ tránh né mặc cô muốn làm gì, nhưng nếu gây hại cho anh ta thì anh ta sẽ không nương tay với cô. Nhìn thấy ba người bị đá quăng nằm dài trên nền nhà, Thái Mi thích thú vô cùng.

“Cám ơn!” Thái Mi nói nhỏ bên tai Hạo Nhân lời cám ơn rồi quay lưng vụt chạy nhanh. Hạo Nhân quay lại nhìn theo dáng người bỏ chạy của Thái Mi. Anh cười, anh không hề giúp cô ta mà chỉ muốn xem cô ta sẽ dở trò gì? Nhưng trên đời này cũng có lời cám ơn không chân thành như thể tiện miệng thốt ra với người vừa giúp mình có cơ hội trốn thoát sao? Hạo Nhân cười lắc đầu định đi tiếp.

“Cậu là gì của con nhóc đó?”

Giọng nói khàn khàn có lẽ đang hỏi mình, Hạo Nhân quay lại nhìn. Ba người đàn ông đi tới đứng gần với Hạo Nhân. Người được gọi là đại nhân nhìn Hạo Nhân không có thiện cảm: “Cậu cố tình giúp con nhóc đó?”

Điềm tỉnh trước ba người đàn ông vẻ mặt đầy sự câm phẫn, Hạo Nhân trở lại với gương mặt điềm tỉnh như ban đầu: “Ông không thấy cô ta lợi dụng tôi để trốn ba người sao?”

Đúng, Hạo Nhân chẳng ra tay gì với ba người, anh ta chỉ tránh cú đấm của Thái Mi, và bị Thái Mi mượn cơ thể như một thân trụ bám chặt tạo thế đánh bật đối phương. Người được gọi là đại nhân cũng nhìn thấy nên không có lời nghi ngờ khác. Ông im lặng không quan tâm đến Hạo Nhân, định bỏ đi để đuổi theo Thái Mi, nhất định ông phải bắt bằng được Thái Mi về lột da mới hả giận.

Ba người bỏ đi ngang qua Hạo Nhân, ba bước, năm bước thì câu nói chứa đầy sự chế nhạo của Hạo Nhân nói tới: “Với ba người đàn ông võ công cao cường lại không thể bắt được một cô gái? Không biết là cô ta may mắn hay nên được nhận một câu tán thưởng là quá tinh ranh.”

“Cậu vừa nói gì?” Câu nói phẫn nộ ngay sau khi đại nhân quay lại. Ông nhìn Hạo Nhân bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ngay lập tức.

“Dám ăn nói thế với đại nhân?” Người đứng bên cạnh tức giận thay cho đại nhân của hắn, hắn đi tới Hạo Nhân dự tính sẽ cho Hạo Nhân một bài học.

Hạo Nhân điềm tỉnh từ từ mở lời: “Không biết khách sạn này là của ai sao?”

Nghe câu nói đó của Hạo Nhân người đàn ông đang đi tới bất giác dừng chân. Vì muốn bắt Thái Mi nên bọn họ quên mất bọn họ đang đứng trên địa bàn của ai.

“Khi nãy ba người có vun tay vun chân với cô gái đó, mặc dù các người không nổ súng, xung quanh cũng không có người. Nhưng camera có mắt, những cảnh đánh nhau ngay tại đây đều hiện rõ trên màng hình.” Dừng câu nói, Hạo Nhân bình thản lắc đầu biểu ý chào thua với ba người đối diện mình vì nóng vội hóa hồ đồ, tiếp tục nói: “Ở ngay trên địa bàn người khác ít nhất cũng phải kiêng nễ chứ?”

Nói đến đây Hạo Nhân không nói nữa, anh ta nở nụ cười gian tà với người được gọi là đại nhân. Ánh mắt của đại nhân thừa nhận lời cậu thanh niên trẻ này nói là đúng, nhưng ông ta tò mò hơn về cậu ta. Ban đầu ông ta mãi bận tâm đến Thái Mi nên không quan tâm đến người này. Bây giờ mới để ý, cậu ta có gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt điềm tỉnh, khắp người cậu ta phát ra tia nửa tà nửa chính lẫn lộn khiến ông khó đoán được cậu ta là một nhân vật như thế nào.

“Trang gia không phải là gia tộc có thể nói động vào là động vào được.” Hạo Nhân nhếch môi cười và bỏ đi như thách thức người được gọi là đại nhân đó không thể đối phó với một Trang gia đầy thế lực.

Đại nhân tức giận vì biết mình vừa bị một thằng nhóc cười nhạo. Ông nắm tay siết chặt các ngón tay thành nắm đấm, nhắm chặt mắt đè nuốt cơn giận vào sâu đến tận xương tủy. Ông thừa nhận thế lực của Trang gia rất lớn mạnh, Trang gia là gia tộc hàng đầu trong giới Bạch đạo, ông không thể làm phật ý họ. Nhưng ông biết rõ lời của Hạo Nhân không phải nhắc nhở mà là thách thức xen lẫn sự nhạo béng, xem thường ông. Ông ta hận là không thể giết được Hạo Nhân ngay tại nơi đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.