Máu Tình

Chương 73: Phẫn nộ



“Im lặng như thế này không đúng với tác phong của Chu Khắc Kiệt, không biết anh ta đang có âm mưu gì?” Trên sàn tàu, Phạm Long vừa đi vừa nói với Huy Vũ đi bên cạnh.

Huy Vũ trầm mặc một lát liền lên tiếng: “Thái Mi vừa an toàn lên tàu, đội không quân của đối phương liền xuất kích.”

Phạm Long dừng chân, nhíu nhíu mày nhìn Huy Vũ: “Không đơn giản chỉ là trùng hợp?”

Huy Vũ không nói anh ta cũng không để ý đến. Lẽ ra đội không quân của đối phương ngay từ đầu đã giao chiến chứ không phải dây dưa để chịu thiệt thòi. Chu Khắc Kiệt dù tính toán thể nào vẫn không thể để mất đi số vũ khí chiến lược lẫn nhân lực với số lượng lớn đến vậy.

“Một khi hai đội không quân giao chiến, cô ta không thể nhảy dù.” Nói tới đây, đáy mắt Huy Vũ ánh lên tia sắc bén lạnh lùng nhếch mép: “Như vậy rất nguy hiểm.”

Trước kia hắn từng nghe Thế Phong kể về việc Khắc Kiệt bế Thái Mi ở bản doanh của Phương gia. Huy Vũ không biết giữa hai người họ có quan hệ gì. Nhưng Khắc Kiệt không có lí do gì vì an toàn của Thái Mi lại chịu thua thiệt nặng nề.

“Hà Thái Mi không thể nào là nội gián?” Phạm Long trầm giọng, lời nói vang ra nửa nghi ngờ nửa không tin. Anh ta ít tiếp xúc qua Thái Mi, nhưng đám Huy Vũ đã nhiều lần gặp cô ta, Chí Khanh còn nhận cô làm em kết nghĩa. Phạm Long tin những người anh em của hắn biết nhìn người. Nhưng ngoài việc Thái Mi không phải gián điệp bên Chu gia cử đến thì Phạm Long không thể nghĩ thêm được lí do nào khác.

Khóe môi Huy Vũ bất giác cong lên tia cười hiếm thấy: “Cô ta không có được bản lĩnh đó.”

“Anh thử nói xem tại sao bàn tay anh bị thương thế này?”

Từ phía trước giọng nói của Thái Mi vang ra, Huy Vũ và Phạm Long thuận mắt nhìn tới thì thấy Thái Mi đang băng vết thương trên bàn tay của Chí Khanh. Nụ cười hiếm hoi trên gương mặt dần tan biến, Huy Vũ trở lại với sắc khí lạnh lùng vốn có. Đôi mắt trầm tĩnh đến mức vô cảm nhìn hai người đang thân mật nói nói cười cười. Hoàn toàn không đoán được hắn đang nghĩ gì.

Phạm Long khẽ cười: “Chí Khanh vậy mà xem cô ta như bảo bối.”

“Anh tưởng em nổ cùng chiếc máy bay.” Chí Khanh trả lời ngắn gọn, mắt vẫn nhìn Thái Mi.

Thái Mi cẩn thận một cách tỉ mỉ thoa thuốc vào vết thương trên mu bàn tay của Chí Khanh vừa nói: “Vậy thì liên quan gì đến vết thương?”

Chí Khanh khẽ cong môi cười, anh ta không có ý định giải thích: “Trên đường tìm anh, em không sợ sẽ gặp nguy hiểm, nên nhớ đối thủ lần này chính là Chu gia?”

“Đương nhiên là sợ, nhưng em vẫn muốn tìm anh để báo tin.” Thái Mi ngẩng đầu thì chạm phải đôi mắt dịu dàng đang nhìn cô chằm chằm, bất giác cô cũng cong môi cười theo.

“Em chủ động đi tìm khiến anh rất vui, nhưng chỉ một lần không có lần sau.”

“Còn có lần sau sao, đến lúc đó…”

“Đại thiếu gia, Phạm tam thiếu! Đối phương xâm nhập hệ thống yêu cầunói chuyện với bốn vị thiếu gia. Lý ngũ thiếu đang đợi bên trong mới kết nối.”

Bị cắt ngang bởi giọng nói vừa kính nễ vừa nghiêm túc, Thái Mi quay người về phía sau thì thấy ba người Huy Vũ đang đứng. Cô nhíu mày, bọn họ đứng ở đó từ lúc nào, vậy mà cô không hề hay biết.

Huy Vũ và Phạm Long bỏ đi. Người thuộc hạ cũng vào theo. Chí Khanh lên tiếng: “Anh vào trong một chút, em muốn vào không?”

Thái Mi lắc đầu: “Em thích ở ngoài này hơn.” Tâm trạng của cô đang rất tốt, vào trong chạm phải Huy Vũ dù biển hôm nay đẹp trời thế nào cũng trở nên vô vị đối với cô.

“Em ngồi đợi anh, anh sẽ quay lại ngay.” Để lại lời nói, Chí Khanh đứng lên bỏ đi ngay theo hai người Huy Vũ vào trong.

Màn hình hơi nhấp nháy rồi hiện ra một dáng người vô cùng thân thuộc. Chu Khắc Kiệt nhấm nháp ly rượu xong chậm rãi đặt lên trên bàn. Ngồi trên ghế sofa, gương mặt Khắc Kiệt tao nhã, nở nụ cười yêu diễm đầy quyến rũ lướt nhìn bốn người Huy Vũ.

Khắc Kiệt nở nụ cười mê hoặc, đảo mắt nhìn lại Huy Vũ, lời nói không nhanh không chậm: “Có tới bốn vị thiếu gia năng lực phi phàm, thảo nào người của tôi không phải đối thủ.”

Huy Vũ cất giọng lạnh lùng: “Anh không phải không biết.”

Khắc Kiệt nở nụ cười yêu mị, anh ta nhếch mép: “Dễ dàng có được sẽ không biết quý trọng. Chuyến đi này là tôi ủng hộ tinh thần giúp các cậu có thêm phần hứng thú.”

Tựa lưng vào ghế sofa, hai chân vắt chéo lên nhau, nụ cười yêu diễm trên môi không hề tan biến thậm chí còn tỏ ra rất vui vẻ, rất thoải mái: “Rất thú vị, đúng không?”

“Chỉ khai tiệc đã hoành tráng đến mức này, Chu Khắc Kiệt, anh đã đầu tư không ít.” Chí Khanh gương mặt vô cảm, cất giọng trầm trầm.

Khắc Kiệt đưa tay phớt lờ: “No no, đối thủ là các cậu, bấy nhiêu đây chẳng khác nào trò chơi trẻ con. Hoành tráng ư, thua sạch sẽ rồi, một mống cũng không còn để trở về báo cáo. Đúng là thủ đoạn của Long gia, tàn nhẫn thật.”

Huy Vũ vẫn tựa lưng vào ghế dõi mắt theo Khắc Kiệt, sắc mặt không hề thay đổi, ánh mắt vừa bá đạo vừa lạnh lùng, thể hiện sự uy nghiêm tuyệt đối: “Tôi không thích kiểu vừa viết kịch vừa diễn tuồng. Anh muốn nói gì thì nói không thì biến.”

Ánh mắt Khắc Kiệt chợt lóe lên tia sắc bén, nụ cười yêu diễm lập tức biến mất, lạnh lùng nhìn Huy Vũ: “Hỗn xược! Lần đầu tôi giết người cũng chính là khoảng thời gian cậu tập tành học nói. Không biết tôn ti trật tự thì cũng nên biết nễ người đi trước. Đây là kiểu dạy giỗ của Long Thành?”

Huy Vũ lập tức nhíu mày. Hạo Nhân khóe miệng cong lên tia cười, bình thản tiếp lời: “Chu Thiên Cát cũng không thua kém. Có thể tạo ra một người thủ đoạn lên chính thuộc hạ của mình. Hàng trăm người hy sinh cho kế hoạch của anh. Về thủ đoạn này Long gia chúng tôi thật không phải đối thủ.”

Khắc Kiệt hơi nhíu mày nhưng sau đó liền bật cười ha hả, nhìn Hạo Nhân bằng ánh mắt khinh miệt: “Không hy sinh không làm nên việc lớn. Nhưng nói đến thủ đoạn, giữa hai gia tộc không ai thua kém ai.”

“Tôi không nhàn rỗi ngồi nghe anh nói chuyện phím. Mau vào thẳng vấn đề, anh muốn nói gì?” Huy Vũ cướp ngang lời đang nói của Khắc Kiệt, trong lời nói mang chút nộ khí xen lẫn mất kiên nhẫn.

“Tôi muốn…” Lời vừa bay ra khỏi miệng lập tức dừng nói, đôi mắt Khắc Kiệt chuyển hướng về tầm nhìn xa hơn, nụ cười yêu diễm vô thức cũng tăng lên rạng ngời cuốn hút người nhìn.

Thấy biểu hiện khác thường của Khắc Kiệt, đám Huy Vũ hiếu kì quay lưng nhìn về phía sau. Thái Mi vừa đi vào vừa cắn miếng bánh sandwich trên tay vừa nói: “Chí Khanh, anh nói sẽ quay lại ngay mà, làm em đợi lâu quá!”

Ngồi một mình đợi Chí Khanh nhàm chán đến mức cô đã ăn hết một phần sandwich. Tuy đây không phải là món khoáy khẩu của cô, nhưng trên tàu chuẩn bị theo đồ ăn rất đơn giản. Cô không thích cũng phải ăn, ăn hết một phần rồi mà bụng vẫn đói meo, không thấy Chí Khanh trở ra cô vì sợ bánh để lâu mất ngon nên giải quyết luôn. Thật hết nói nổi với cô, cô thà ngược đãi với sở thích và tình nghĩa anh em với Chí Khanh vẫn không một lần ngược đãi bao tử.

Cảm nhận thấy có nhiều đôi mắt đang chăm chăm vào mình, Thái Mi dừng chân thì thấy đám Huy Vũ đều đang quay người nhìn cô. Một phần miếng bánh vừa nhét vào miệng chưa kịp nuốt vẫn ngốn phồng hai bên mặt. Thái Mi đưa tay chùi lấy bên mép miệng, mặt cô dính đồ ăn sao?

Chùi một hồi vẫn thấy đám đàn ông phía trước không rời mắt khỏi mình, Thái Mi chẳng hiểu ra làm sao, chậm rãi nhai cho xong miếng bánh trong miệng. Miếng bánh vừa chui xuống bụng, Thái Mi nở nụ cười miễn cưỡng: “Dường như là tôi vào không đúng lúc.” Nói xong cô cười hì hì: “Không làm phiền các anh nữa, tôi… Là anh?”

Thái Mi nhướng mày kinh ngạc khi nhìn thấy Khắc Kiệt đang hiển thị trên màn hình. Đám người Huy Vũ không biểu hiện thái độ khác thường chỉ có đáy mắt ánh lên tia kinh ngạc, Thái Mi đúng thật quen biết với Chu Khắc Kiệt.

Khắc Kiệt cong môi cười cười hoàn toàn đánh tan nét cười yêu diễm khi nói chuyện cùng đám Huy Vũ: “Không thấy cô ở gần đây thì ra là cô đi tìm đồ ăn.”

Thái Mi như quên mất đám người Huy Vũ, cô tiến lại gần màn hình, chau mày nói với Khắc Kiệt: “Suốt cả buổi sáng ở cùng anh tôi không có thời gian ăn.”

“Em ở cùng với anh ta?” Chí Khanh lập tức lên tiếng, lời nói nồng đậm nộ khí vừa kinh ngạc.

Thái Mi quay sang nhìn Chí Khanh, cô gật đầu: “Vâng”.

Không để ý thấy sắc mặt của Chí Khanh đang mỗi lúc một tối sầm, Thái Mi nhìn lại Khắc Kiệt, ánh mắt mang tia cười nói tiếp: “Tôi tưởng anh chết rồi.”

Cơ mặt Khắc Kiệt trở nên cứng ngắt, nhíu mày lên tiếng: “Tưởng tôi chết rồi mà cô vẫn ăn uống ngon miệng, nói cười vui vẻ. Thái Mi, cô tốt với tôi thật!”

Thái Mi chau mày giải thích: “Lúc trên máy bay còn có anh, nhảy khỏi may bay rồi chẳng thấy anh đâu. Tôi còn tưởng anh không biết bung dù nên rơi xuống dưới không thì cũng đáp lầm lên tàu của đối phương. Đường nào cũng chết, tôi còn định sau này quay lại Thái Bình Dương thăm viến anh. Nhưng anh vẫn sống sờ sờ, may thật.”

Nói hết câu, Thái Mi lại tươi cười vui vẻ, cô là thật lòng vui mừng khi thấy Khắc Kiệt vẫn còn sống.

Nhìn thấy nụ cười chân thật của Thái Mi, mặc dù hai chữ “viến thăm” khiến Khắc Kiệt có chút chột dạ nhưng vẫn là hiểu về con người Thái Mi quá thẳng thắng. Cô là người trong đầu nghĩ sao liền nói ra ngoài miệng, tưởng anh chết rồi vẫn có ý định quay lại viến thăm thì xem ra cô còn chút tình nghĩa, vẫn không khiến anh phải thất vọng.

Huy Vũ sắc mặt sa sầm, việc Thái Mi quen biết với Khắc Kiệt nằm trong dự liệu của hắn. Nhưng việc hai người nói nói cười cười hắn chưa từng nghĩ đến. Lập tức cất giọng lạnh lùng: “Cô quen biết vơi anh ta?”

Thái Mi quay sang nhìn Huy Vũ đang nhìn cô với sát khí đằng đằng, cô không hiểu vì sao hắn lại nổi cơn nữa rồi nhưng vẫn thật thà trả lời: “Biết chứ, anh ta là thuộc hạ của Phương Hào Cường.”

Khục… Hạo Nhân nghe xong không nhịn được liền bị sặc một cái, lời nói của Thái Mi khiến anh ta vô cùng kích động nhưng cũng kích thích vô cùng. Đưa mắt nhìn Khắc Kiệt, Hạo Nhân đưa tay che miệng ho nhẹ một cái, bày ra gương mặt nghiêm túc rồi nói: “Chu Khắc Kiệt, tôi không biết trong mắt Thái Mi anh chỉ là một thuộc hạ dưới quyền.”

Lời chế nhạo của Hạo Nhân không những không khiến Khắc Kiệt tức giận ngược lại còn bày ra gương mặt cười bất đắc dĩ. Anh ta một đời dũng mãnh lại bị cô gán ghép ở một cấp bậc thấp nhất, nhưng chết tiệt thay mỗi khi cô gọi anh ta như thế lại khiến anh có cảm giác rất thích thú.

Phạm Long luôn điềm tĩnh lúc này cũng thoáng hiện tia cười: “Con mắt nào của cô nhìn thấy anh ta cúi đầu trước Phương Hào Cường. Hay cô nghe anh ta nói?”

Huy Vũ và Chí Khanh không lên tiếng, nhưng khí lạnh từ hai người phát ra là nộ khí trùng trùng, khiến căn phòng thuyền trưởng tuột xuống nhiệt độ thấp nhất. Vậy mà cô nàng Thái Mi ngờ nghệch không hề cảm nhận thấy sát khí, cô còn quay mặt lườm mắt với Phạm Long và Hạo Nhân: “Là thuộc hạ thì sao, tôi cũng từng là thuộc hạ của người khác. Hai anh…”

Thái Mi chưa nói hết câu thì dừng lại lời nói, trong đầu cô chợt nảy ra điều gì đó. Cô vừa rồi hình như có nghe nhắc đến cái tên Chu Khắc Kiệt, có phải bọn họ nói lầm hay cô đã nghe lầm? Nửa nghi ngờ nửa phân vân Thái Mi nhìn người trong màn hình đang nhìn cô bằng tia cười mê hoặc, bất giác cô lên tiếng hỏi: “Anh không phải là thuộc hạ của Phương Hào Cường?”

Khắc Kiệt nhún vai: “Tôi chưa từng nói thế.”

Thái Mi liền tím mặt, cô nuốt nước bọt, cẩn thận mở miệng: “Vậy… anh là Chu Khắc Kiệt?”

Nhìn thấy thái độ hoang mangcùng canh giác của Thái Mi, Khắc Kiệt không vội trả lời. Anh ta cầm ly rượu lên lắc lắc dòng nước màu đỏ, nụ cười nhàn nhạt vừa yêu diễm vừa nguy hiểm: “Cô sợ tôi?”

Sợ Khắc Kiệt ư? Dường như nỗi hoang mang đang cuồn cuộn trong lòng không phải vì biết được người cô tiếp xúc trong thời gian qua là vị thiếu gia tàn nhẫn thâm độc nhất trong giới hắc đạo. Tuy cô có chút bất ngờ như cô lại cảm thấy sợ hãi bởi hai người đang ngồi bên cạnh hơn. Bây giờ cô mới nhận thấy nhiệt độ trong phòng lạnh đến mức nào, xâm nhập vào cơ thể khiến cô không biết phải che dấu bản thân vào đâu. Ở cùng với kẻ thù, nói chuyện với kẻ thù của Long gia rất nhiệt tình và vui vẻ. Nghĩ tới điều này, Thái Mi lập tức rùng mình, lần này cô tiêu rồi, thảm rồi. Không cần Huy Vũ ném cô xuống biển, Chí Khanh cũng không để yên cho cô.

Nếu là bình thường, Huy Vũ nổi điên cô còn biết núp sau Chí Khanh. Bây giờ Chí Khanh cũng nổi điên cô thật không biết tìm đâu đủ an toàn để tránh nạn. Cô cảm thấy ngọn nguồn đều xuất phát từ người đang ở trong màn hình, liền quay sang trừng mắt với Khắc Kiệt: “Là anh cố tình muốn dấu tôi?”

Khắc Kiệt nhoẻn môi cười cười: “Tôi thấy cô vui vẻ khi ở cùng tôi, tôi không đành lòng cho cô biết sự thật!” Nói xong liền nâng ly rượu về phía Thái Mi rồi đưa vào miệng chậm rãi uống cạn ly.

Cơn thịnh nộ của Chí Khanh chưa tan biến lại vì câu nói của Khắc Kiệt mà bộc phát, liền lên tiếng vừa lạnh lùng vừa đe dọa: “Chu Khắc Kiệt, anh ăn nói cho cẩn thận, thế nào là vui vẻ?”

Nghe thấy câu hỏi, Khắc Kiệt liếc mắt nhìn Chí Khanh bằng tia nhìn ngạo mạng, lên tiếng ngông cuồng: “Thế nào là vui vẻ vậy thì cậu phải hỏi em gái cậu.” Lại chuyển tia nhìn về phía Thái Mi, khóe môi anh ta cong lên nụ cười cuốn hút: “Suốt cả đêm cô làm phiền không cho tôi ngủ. Ở cùng một căn phòng với nhiều tình tiết như vậy quả thật có rất nhiều ấn tượng đẹp. Thái Mi, sau này có thời gian, chúng ta nên ôn lại, tôi rất thích.”

Toàn thân Chí Khanh lập tức căng cứng, nộ khí hiện rõ trên gương mặt lạnh lùng, nắm tay mỗi lúc một siết chặt như muốn đấm mạnh vào màn hình đang có hình ảnh của Khắc Kiệt.

Thái Mi giật bắn mình khi Huy Vũ bất ngờ quay mặt trừng mắt với cô. Một đối mắt hoàn toàn lạnh lẽo mang theo âm khí hủy diệt từ cửa địa ngục, khiến tay chân Thái Mi rả rời: “Tôi thật sự không biết anh ta là Chu Khắc Kiệt, nếu không tôi đã không nhờ anh ta phối hợp để tìm các anh. Tôi thật sự không biết!”

Cả người Huy Vũ như có ngọn lửa bừng cháy, lời nói lạnh lẽo mang theo hàn khí sắc lạnh, cất giọng đầy tức giận: “Phối hợp gì?”

Bị tiếng quát của Huy Vũ khiến hơi thở của Thái Mi nghẹn lại, mặt cô toát đầy mồ hôi. Ngồi nhìn dáng vẻ sợ hãi đến luống cuống trong lời nói của Thái Mi, Khắc Kiệt nhoẻn cong môi cười: “Xem ra ở Long gia cô sống không tốt?”

Thái Mi dịch chuyển mắt nhìn về phía Khắc Kiệt, đáy mắt ánh lên tia lửa giận, cô nghiến răng: “Chu Khắc Kiệt, chuyện thành ra như thế này đều do anh. Bây giờ anh còn đổ thêm dầu vào lửa, anh muốn hại tôi?”

Khắc Kiệt nghe vậy nhướng mày, trên mặt khẽ nở nụ cười khổ, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Cô suy nghĩ thế nào lại nói tôi hại cô? Nếu Long gia không còn chỗ dung thân, cô cứ việc đến tìm tôi. Cánh cổng lớn của Chu gia luôn rộng mở để chào đón cô.”

Thái Mi đanh mặt. Khắc Kiệt chuyển tia nhìn về phía Huy Vũ, nụ cười trên gương mặt yêu mị không hề tan biến, nhàn rỗi lên tiếng: “Vừa rồi cậu hỏi tôi muốn nói gì. Những gì cần nói, muốn nói, tôi đều đã nói xong.”

Từ xưa đến nay, Khắc Kiệt chưa một lần chủ động nối máy nói chuyện. Anh ta dù nhàn rỗi cũng không bày ra những trò vô vị này. Huy Vũ không đoán được Khắc Kiệt đang có âm mưu gì, nhưng không ngờ lí do lại là Thái Mi. Huy Vũ lập tức rời mắt khỏi Thái Mi đảo mắt qua nhìn Khắc Kiệt, từ ánh mắt ánh lên là tia nộ khí ngút trời: “Anh là vì cô ta?”

Khắc Kiệt mỉm cười, anh ta không trả lời quay sang nói với Thái Mi: “Nhớ lấy những lời tôi đã nói.” Màn hình nhấp nháy một cái, bóng dáng của Khắc Kiệt không còn chút dấu vết lưu lại trong màn hình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.