Máu Tình

Chương 75: Sợi dây chuyền định mệnh – Phần 2



Những chiếc máy bay do thám đảo quanh trên bầu trời Thái Bình Dương phát hiện có nhiều hòn đảo hoang không nằm trong bản đồ hàng hải. Phạm Long cho người gọi Lục Thông đang bị nhốt ở khoang sau lên xác định đâu mới là hòn đảo bọn họ cần tìm.

Nhìn đi nhìn lại các hòn đảo được hiển thị trên màn hình do Chris gửi đến từ máy bay do thám. Lục Thông sa sầm mặc, ở phạm vi cách hàng nghìn hải lí có đến hai hòn đảo hoang có địa hình và diện tích tương tự như nhau khiến ông không xác định được đâu mới là hòn đảo ông đã từng đặt chân lên. Mà tàu sân bay lại có trọng lượng và hình dạng khổng lồ không thể tiến lại gần bờ đảo. Chỉ có những chiến hạm trọng tải nhẹ may ra còn có thể.

(1 hải lí = 1,82km)

Đến cuối Huy Vũ đành phải tách đoàn người làm ba đội chia nhau tìm kiếm. Huy Vũ và Hạo Nhân một đội, Chí Khanh và Phạm Long một đội. Hai đội trên hai chiếc chiến tàu chia hai hướng tìm đến hai hòn đảo hoang mà Lục Thông đã chỉ. Số ít thuộc hạ còn lại sẽ ở lại tàu sân bay neo đậu tại vị trí cũ, nếu hai đội Huy Vũ và Chí Khanh xảy ra chuyện sẽ dễ dàng tiếp ứng.

Thái Mi theo Chí Khanh và Phạm Long sang một chiến tàu nằm bên cạnh tàu sân bay. Chí Khanh bận cùng Phạm Long và các chuyên gia tìm hiểu về hòn đảo chuẩn bị đặt chân đến nên để Thái Mi tự do đi lại trên con tàu. Nghe đám đàn ông thảo luận một hồi về đường thủy, hòn đảo, dầu đá phiến gì gì đó,… Thái Mi càng nghe càng thấy rối, cảm thấy ngột ngạt nên cô ra boong tàu thưởng gió ngắm biển.

Đứng ngắm nhìn mặt biển rộng bao la trải dài đến vô tận. Tia nắng gây gắt chiếu lên trên mặt biển ánh lên những tia sáng lấp lánh đến chói mắt. Thái Mi sực nhớ đến sợi dây chuyền, vừa rồi vội đi cùng Chí Khanh cô đã quên mất. Quay sang nhìn chiếc tàu sân bay vẫn còn đậu bên cạnh, sợi dây chuyền vẫn còn nằm trong phòng, cô phải quay lại tàu để lấy sợi dây.

Thấy Chí Khanh đang bận cùng mọi người nên Thái Mi không tiện làm phiền. Tính toán thời giannếu cô đi nhanh may ra vẫn còn kịp tìm được sợi dây trước khi tàu chạy. Sợi dây rất quan trọng đối với Thái Mi, cô liền nhảy về lại tàu sân bay.

“Hà tiểu thư, cô đi đâu vội vậy?” Lâm đi ngang qua nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của Thái Mi, anh liền lên tiếng hỏi. Nhưng Thái Mi dường như không nghe thấy, nhìn theo Thái Mi đã chạy xa dần, Lâm không hiểu là chuyện gì, anh ta không bận tâm đến liền đi làm nhiệm vụ được giao.

Con tàu sân bay rộng lớn, Thái Mi phải chạy băng qua các khoang tàu, tốn khá nhiều thời gian mới tìm được đến phòng của cô.

“Đâu mất rồi!” Đảo quanh một lượt trên giường nệm không thấy đâu, Thái Mi hất tung tấm chăn lên vẫn không tìm được sợi dây. Nhìn xuống dưới sàn tàu cũng không thấy, Thái Mi gương mặt đầy mồ hôi ngồi phịch xuống giường. Cô nhớ rõ cô đã tháo sợi dây ra ở đây, nếu có làm rơi cũng chỉ có thể rơi trong căn phòng này. Lẽ nào khi cô rời khỏi đây đã có người vào dọn phòng. Không đúng, cô chỉ rời đi không bao lâu, không ai có thể vào dọn phòng nhanh như vậy.

Đáy mắt Thái Mi ánh lên tia hoang mang lẫn sợ hãi. Sợi dây là tín vật duy nhất của anh trai để lại, không những quan trọng mà còn rất ý nghĩa đối với cô. Là vật bất li thân, là một phần trong thân thể không thể thiếu của cô, cô không thể không có sợi dây đó.

Thái Mi liền đứng lên, cô cố một lần nữa tìm quanh trên chiếc giường, tìm không thấy cô liền nhìn lại xuống sàn tàu. Một ánh sáng nhỏ lóe lên ngay dưới chân cạnh giường, Thái Mi vội cúi người thì nhìn thấy sợi dây bạch kim cô liền nhặt lên.

“May quá!” Thái Mi thở phào nhẹ nhỏm, nhìn chăm chăm vào sợi dây nằm trong lòng bàn tay mình với ánh mắt mang tia cười dịu dàng vừa ấm áp.

Đeo sợi dây vào cổ gài chốt cẩn thận, Thái Mi nhét sợi dây vào lại bên trong cổ áo. Thái Mi giật mình hốt hoảng khi nhớ đến việc cô rời khỏi tàu vẫn chưa thông báo đến Chí Khanh. Chí Khanh không biết việc cô tự ý về lại tàu sân bay sẽ theo tiến trình cho tàu chạy đi. Nghĩ đến đây, cô vội tông cửa chạy nhanh ra ngoài, nếu cô không chạy nhanh e là cô sẽ bị bỏ lại đây.

Đứng trên sàn tàu nhìn thuộc hạ lần lượt di chuyển sang con tàu bên cạnh. Huy Vũ gương mặt lạnh nhạt, đáy mắt ánh lên tia thâm trầm.

“Thiếu gia, mọi người lên tàu hết rồi!” Jushtin cúi đầu báo cáo. Huy Vũ gật đầu đồng thời tiến về phía trước.

“Thái Mi?” Hạo Nhân chưa kịp đi cùng Huy Vũ đã nhìn thấy Thái Mi từ xa chạy tới với vẻ vội vàng.

Huy Vũ đi được vài bước liền dừng quay lại nhìn về phía Thái Mi. Hạo Nhân nhíu mày: “Thái Mi chẳng phải đã đổi tàu đi cùng Chí Khanh, sao lại còn ở đây?”

“Tàu đâu rồi?” Thái Mi dừng chân bên thành tàu nhìn sang bên mặt biển trống không, con tàu của Chí Khanh đã biến mất.

Hạo Nhân hiếu kì tiến lại gần Thái Mi: “Thái Mi, sao cô lại ở đây?”

Thái Mi thở phì phì vì chạy quá sức, quay sang nhìn Hạo Nhân cô vội hỏi: “Con tàu vừa rồi vẫn còn ở đây kia mà, tàu của Chí Khanh đâu?”

Hạo Nhân tần ngần một chút rồi nói: “Tàu của Chí Khanh chạy đi lâu rồi, nhưng sao cô lại còn ở đây, tôi nhớ là đã thấy cô lên tàu?”

“Tôi làm rơi sợi dây trong phòng nên quay lại tìm.” Thái Mi bày ra gương mặt méo xệch, cô đã cố chạy hết sức mình vậy mà vẫn không kịp.

“Cô muốn nói đến sợi dây của Chí Khanh tặng cô, nhưng Chí Khanh không biết việc cô về lại đây tìm sợi dây sao?” Hạo Nhân chau mày, càng nghĩ càng không thông, Chí Khanh tuyệt đối không cho tàu chạy khi không có Thái Mi.

Thái Mi mặt mày ủ rủ, trong đầu chợt nảy ra điều gì đó vội quay sang nói với Hạo Nhân: “Hạo Nhân, anh giúp tôi liên lạc đến Chí Khanh kêu Chí Khanh quay lại đây đón tôi.”

“Chuyện này…”

“Không được!” Hạo Nhân đang lưỡng lự trong lời nói thì giọng nói vừa lạnh lùng vừa bá đạo của Huy Vũ truyền tới.

Thái Mi đưa mắt nhìn về phía con người lạnh nhạt đang nhìn cô với ánh mắt vô cảm: “Tàu của Chí Khanh đã đi xa. Mọi người không thể vì cô mà trì hoảng kế hoạch.”

Để lại câu nói Huy Vũ quay người đi sang tàu bên cạnh. Thái Mi đưa mắt cầu cứu Hạo Nhân. Hạo Nhân nhún vai bất lực cười cười: “Huy Vũ nói đúng, cô cũng biết chuyến đi này rất nguy hiểm. Không biết Chu Khắc Kiệt còn dở thủ đoạn gì, hành động lần này chúng tôi không thể khuynh suất. Không đi cùng tàu Chí Khanh chi bằng cô sang tàu của tôi. Con tàu này neo đậu lại đây, cô cũng không quen biết ai ở lại sẽ rất buồn chán. Lên đảo cùng chúng tôi biết đâu sẽ gặp nhiều điều thú vị.”

Thái Mi nhắm chặt mắt vài giây rồi lại mở mắt liếc nhìn Hạo Nhân: “Tôi còn có sự lựa chọn nào khác?”

“Em muốn tìm đồ, rời khỏi tàu cũng phải nói với anh một tiếng.” Phòng thuyền trưởng đột nhiên vang lên tiếng quát đầy phẫn nộ của Chí Khanh.

Thái Mi giật người một cái, rụt đầu nhìn Chí Khanh đang trong màn hình hiển thị trừng mắt với cô, nụ cười miễn cưỡng cô nói rụt rè: “Em bị rơi đồ nên muốn quay lại tìm, thấy anh đang bận em không tiện nói. Em nghĩ là sẽ quay lại tàu rất nhanh, nhưng không ngờ tàu chạy còn nhanh hơn cả em…”

Thấy thái độ rụt rè của Thái Mi, Chí Khanh dù giận cô nhưng không đành trách cô, anh ta hằng giọng: “Anh không thể quay lại đón em, em hãy ngoan ngoãn đi cùng Huy Vũ, không được làm loạn.”

Nghe xong lời căn dặn của Chí Khanh, Thái Mi không biết nên cười hay nên khóc, cô lén lúc liếc nửa con mắt nhìn sang Huy Vũ đang ngồi trên ghế, nói với Chí Khanh: “Anh nghĩ em có thể làm loạn sao? Chí Khanh, không có anh bên cạnh, em cảm thấy nguy hiểm luôn rình rập xung quanh.”

Huy Vũ đang ngồi xem tấm bản đồ trên tay, cảm nhận có người đang nhìn, hắn ngẩng đầu nhìn sang Thái Mi. Thái Mi mắt trợn trừng, nửa con mắt đang liếc nhìn hắn lập tức dán chặt vào Chí Khanh.

Phạm Long đứng cạnh Chí Khanh, gương mặt điềm tĩnh thoáng hiện tia cười: “Lần sau nếu ở cùng với chúng tôi, có đi đâu hay muốn làm gì cô nên nói với chúng tôi một tiếng. Tránh để Chí Khanh vì lo lắng cho cô mà cử người chạy đi tìm cô khắp nơi trong con tàu. Chí Khanh còn lo sợ cô rơi xuống biển, nếu Hạo Nhân không kịp thời báo tin cô đang ở cùng cậu ấy, cậu ta đã cho người lặn xuống biển để tìm cô rồi.”

Thái Mi trề môi: “Tôi đâu muốn thế, chỉ tại sợi dây rất quan trọng với tôi.” Đưa đôi mắt áy náy nhìn lại Chí Khanh, cô nói tiếp: “Chí Khanh, em xin lỗi!”

“Chỉ lần này!” Chí Khanh mở miệng lạnh lùng.

Trong cuộc gọi đến của Hạo Nhân đã tường thuật mọi chuyện cho Chí Khanh biết. Thái Mi quay lại tàu sân bay không vì lí do nào khác là tìm lại sợi dây mà Chí Khanh đã tặng cho Thái Mi. Nghe vậy, Chí Khanh mới dịu phần nào cơn giận. Thái Mi quý trọng sợi dây anh ta tặng như vậy sao anh đành lên tiếng trách mắng cô. Ngược lại trong lòng Chí Khanh còn dâng lên niềm cảm xúc vui mừng khó tả.

Việc Chí Khanh bỏ qua dễ dàng, Thái Mi vô cùng vui vẻ. Dáng vẻ co đầu rút cổ vừa rồi lập tức biến mất, nở nụ cười rạng ngời cô nhìn Chí Khanh: “Sợi dây quan trọng như vậy, em tất nhiên sẽ không để lạc mất thêm bất kì lần nào nữa.”

Chí Khanh mỉm cười, cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp. Anh ta đưa mắt nhìn sang Huy Vũ và Hạo Nhân: “Giúp tớ chăm sóc Thái Mi!”

Không đợi Huy Vũ và Hạo Nhân trả lời, màn hình nháy lên một cái bóng dáng Chí Khanh và Phạm Long lập tức biến mất. Thái Mi vừa rồi có ý định từ chối ý tốt của Chí Khanh nhưng chưa gì Chí Khanh đã vội ngắt kết nối. Cô quay sang nhìn Huy Vũ với ánh mắt thận trọng, tia cười miễn cưỡng nở ra trong anh mắt hoang mang: “Anh không cần phải bận tâm đến lời nói của Chí Khanh, tôi lớn từng tuổi này rồi, bản thân tôi tôi tự biết chăm sóc.”

Chí Khanh suy nghĩ thế nào lại mở lời nhờ Huy Vũ chăm sóc cô. Hắn ngoại trừ việc biết gây thương tích cho cô còn có thể làm được gì khác cho cô. Cổ của cô vừa rồi tưởng là gảy rồi, nếu Huy Vũ tận tình chăm sóc cô, cái đầu của cô có phải sẽ chào tạm biệt với thân mình của cô hay không?

Huy Vũ không quan tâm đến lời nói của Thái Mi, hắn cúi đầu tiếp tục xem bản đồ.

Chứng kiến bộ dạng nhút nhát của Thái Mi khi đối diện với Huy Vũ, Hạo Nhân bất giác cười thầm. Nhưng anh ta lúc này còn có việc phải làm nên không có thời gian ở lại trêu trọc cô liền rời khỏi phòng thuyền trưởng cùng với một vài chuyên gia thông thạo về những hòn đảo hoang.

Suốt cả đêm hôm qua Thái Mi vì bắt Khắc Kiệt học giả làm Huy Vũ nên không ngủ được. Đến sáng hôm sau lại mạo hiểm xâm nhập vào bản doanh của Long gia ở Ma Cau để mượn tàu. Không những một lần suýt mất mạng bởi chiếc máy bay nổ tung. Cô còn bị Huy Vũ dọa cho một trận tưởng như hồn phách bay lạc đâu mất. Lúc này cô thật sự rất mệt. Không có ai bên cạnh nói chuyện cũng như quấy rày, Thái Mi mệt mỏi tựa người vào thành ghế mê man vào giấc ngủ.

Huy Vũ sau khi nắm rõ địa hình hàng hải hắn liền đặt tấm bản đồ lên bàn. Ngẩng đầu đưa mắt nhìn quanh ngoại trừ một số người đang điều khiển tàu thì chẳng thấy một ai khác ngoại trừ Thái Mi đang ngủ gà ngủ gật trước mặt. Cô lúc này tựa lưng vào ghế, gương mặt ngủ say mê còn đầu thì nghiêng qua ngã lại. Huy Vũ nhíu mày, như vậy mà cô ta vẫn ngủ được?

Thái Mi ngủ say mê, đầu vừa gật xuống, đôi mắt đang nhắm của cô liền nhíu chặt vào nhau. Bàn tay theo phản xạ đưa lên sờ lấy những dấu tay đỏ hằn khiến cô đau điến.

Nhìn những dấu tay đỏ bầm đang chuyển sang màu tim tím trên cổ Thái Mi, Huy Vũ gương mặt không đổi sắc. Hắn dịch chuyển chiếc ghế đang ngồi với bốn chân có bánh lăn chạy về phía Thái Mi đang ngồi ngủ. Bàn tay đưa lên nhẹ nhàng chạm vào vết đỏ trên cổ Thái Mi, trong lòng hắn vô thức nhói lên một cảm giác kì lạ.

Bên cổ có cảm giác nhồn nhột khiến Thái Mi đang ngủ say mê như chết cũng phải bị lôi dạy. Hai mắt cô nhắm ghì đưa tay hất điều phiền toái bên cổ. Nhưng hất mãi hất mãi không được, tức giận cô liền mở mắt lớn tiếng quát: “Là ai phá tôi?”

Đáy mắt vẫn còn mang chút buồn ngủ lẫn tức giận chiếu thẳng vào người ngồi đối diện. Hai hàng lông mày của Thái Mi như dựng ngược lên khi nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của Huy Vũ. Dưới cổ có cảm giác ngứa ngứa, cô liền cúi mặt nhìn xuống thì thấy bàn tay to lớn của Huy Vũ đang nằm trên cổ của mình. Thái Mi cả kinh ngẩng đầu nhìn lại Huy Vũ vẫn đang nhìn cô. Vội hất bàn tay của Huy Vũ sang bên, cô nói trong dáng vẻ hoang mang: “Huy Vũ, anh lại muốn bóp cổ tôi?”

Đừng nha, hắn vừa rồi suýt chút đã bóp gãy cổ cô, bây giờ cổ của cô vẫn còn rất đau, nếu hắn lại ra tay cổ của cô thật sự không chịu nổi.

Bàn tay bị hất sang bên, Huy Vũ sát khí đằng đằng, hắn trầm giọng: “Ngồi im!”

Bị ánh mắt tràn đầy nộ khí của Huy Vũ đe dọa, Thái Mi giật nảy mình. Cơ thể bất giác làm theo lời Huy Vũ mà ngồi an phận. Thấy Thái Mi ngoan ngoãn nghe lời, sát khí từ Huy Vũ dần tan biến.

Ngay khi thấy bàn tay của Huy Vũ đang tiến lại gần, Thái Mi lập tức nhắm chặt hai mắt, cơ thể vô thức căng cứng, trái tim của cô đập loạn xạ như muốn nhảy ra ngoài. Không xong rồi, không xong rồi, lần này mạng cô tiêu chắc.

Thái Mi đang tập trung tinh thần chờ đợi cái chết từ một Long Huy Vũ tàn nhẫn thì dưới cổ cảm giác nhồn nhột và ngưa ngứa lại hiện ra. Nhận thấy điều bất thường, Thái Mi liền mở mắt nhìn xuống bàn tay Huy Vũ đang vuốt ve dấu tay đỏ tím trên cổ cô. Thái Mi kinh ngạc, cô ngẩng đầu nhìn Huy Vũ, hắn là đang massage giúp cô sao?

“Còn đau không?” Huy Vũ lạnh lùng mở miệng.

Khụ khụ… Câu hỏi của Huy Vũ lọt vào tai lại khiến Thái Mi như bị mắc nghẹn ngay cổ họng, lên không xong xuống cũng không xong khiến cô ho sặc sụa không ngừng. Huy Vũ dừng tay, hắn nhíu mày nhìn Thái Mi, hắn không mạnh tay, như vậy mà cô cũng đau?

Có phải Huy Vũ đã thông suốt việc hắn ra tay bóp cổ cô là sai nên lúc này muốn dùng hành động để xin lỗi. Tuy Thái Mi nghĩ vậy, nhưng trong lòng không khỏi hoảng loạn, khẽ chớp mắt, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại: “Anh muốn xin lỗi tôi?”

Lông mày của Huy Vũ hơi cau lại, Thái Mi miễn cưỡng cười cười: “Tôi chỉ hỏi vậy thôi, anh không trả lời cũng được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.