Máu Tôi Không Ngon Đâu

Chương 6: Ăn



Lúc trước Trương Khải Minh còn yy các loại với Trương Văn, nhưng sau khi thực sự bị người ta ăn sạch sành sanh, liền thay đổi không dám phát ngôn nửa câu.

Hai người tắm rửa, Trương Khải Minh nhìn đồng hồ vẫn chưa đến mười giờ sáng, còn phải chịu đựng cả một ngày dài. Hắn không dám hỏi Trương Văn nghĩ thế nào, muỗi biết nói chuyện yêu đương là gì sao? Hai người câu thông còn gặp chướng ngại, chắc hỏi cũng không tìm được đáp án.

Trương Khải Minh biết thói quen tìm cớ trốn tránh của mình lại phát tác, nhưng nếu có thể thoát khỏi cái tính này, một người dễ nhìn như hắn quả thực không đến nỗi độc thân hơn hai mươi năm.

Nếu lần này dũng cảm một chút, có thể sẽ nắm lấy tình yêu chăng?

Trương Khải Minh tự tiếp thêm dũng khí cho bản thân, hít sâu, song khi thấy Trương Văn bình thản ung dung xem TV, chớp mắt cả người héo rũ.

Trương Văn có tuyệt kĩ nhìn mặt đọc tâm, nhất định biết hắn đang rối rắm điều gì, nhưng y không tỏ một chút thái độ nào cả!

Trương Khải Minh tâm loạn như ma, cúi đầu tiến vào phòng ngủ. Buồn bực muốn đạp cửa một cái, vậy mà vẫn nhẹ nhàng đóng cửa, sợ quấy rầy Trương Văn.

Hắn nằm trên giường, gối ôm và mô hình đều không có, cả người đều khó chịu thiếu thiếu, đành phải co người lại. Suy nghĩ trong đầu cứ đổi tới đổi lui, lúc thì cảm thấy cuộc đời nát bét suýt rơi lệ, lúc lại ảo tưởng cảnh tượng mình và Trương Văn bên nhau, nhịn không được ngây ngô cười.

Cuối cùng, Trương Khải Minh phỉ nhổ chính mình, đừng có rườm rà rách việc như phụ nữ nữa, không phải chỉ là lên giường thôi sao, xử nam đúng là phiền toái! Nghĩ đến đây hắn cảm thấy không còn phiền muộn như ban nãy, nam tử hán đỉnh thiên lập địa, phải tỉnh táo lại!

Ngắn ngủi một buổi sáng, thân mệt tâm càng mệt hơn, Trương Khải Minh nghĩ thông suốt xong mơ mơ hồ hồ ngủ mất.

Khi tỉnh lại hắn thấy Trương Văn nằm bên cạnh, giống một đứa trẻ con cúi đầu nghịch tay hắn. Trương Khải Minh không xấu hổ nữa, chỉ thấy lòng tĩnh như nước lặng, không còn cảm giác động tâm rối loạn.

Trương Văn phát hiện hắn tỉnh, cũng không ngẩng đầu, nói, “Sao lại thừa dịp ta không chú ý, trộm trốn đi?”

“Đâu có, tôi vẫn ở nhà đó thôi.”

“Ở nhà cũng không được rời khỏi tầm mắt của ta.”

Người này thật là ngang ngược. Trương Khải Minh dở khóc dở cười, không biết nên trả lời thế nào.

Trương Văn, “Vừa rồi ta tự hỏi.”

“À.”

Trương Văn, “Chúng ta có phải nên nói chuyện yêu đương không? Đừng không có tinh thần như vậy, ta không biết gì về thế giới của nhân loại cả.”

Trương Khải Minh lượng pin phục hồi 20%, CPU bắt đầu chậm rãi hoạt động, “Anh biết yêu đương là gì không? Đó là chuyện của nam và nữ. Cho dù anh có là muỗi thì cũng biết phải đi tìm muỗi cái chứ.”

Trương Văn, “Không phải chúng ta đã làm rồi sao? Cảm giác tốt lắm, ta cũng rất thích em. Hai người cùng thích nhau nên nói chuyện yêu đương, đúng không?”

Trương Khải Minh đỏ bừng mặt, may mắn Trương Văn cúi đầu, không bị y phát hiện. Hắn ra vẻ trấn định, “Anh nói cùng thích nhau cái gì chứ…”

Đang định tỏ vẻ sĩ diện, ai ngờ Trương Văn đột nhiên ngẩng đầu lên, như cười như không nói, “Mặt đỏ vậy, ốm rồi sao?”

Trương Khải Minh, “…” Mất mặt muốn chết.

Hắn rời giường, nhìn đồng hồ, đã đến giờ ăn cơm trưa. Trương Khải Minh vừa tỉnh ngủ, không đói lắm, bèn định để sau hai giờ chiều mới ăn, ghép luôn thành cơm chiều. Bởi vì người mẫu yêu cầu về ngoại hình rất cao, ngàn vạn lần không thể béo lên được.

Trương Khải Minh hỏi ý kiến của Trương Văn, Trương Văn lại như cười như không nói, “Buổi sáng mới ăn rồi, còn muốn nữa sao?”

“…” Trương Khải Minh biết ‘Ăn’ trong mồm Trương Văn có ý gì, nhưng vẫn nhịn không được như mẹ trẻ hỏi thêm một câu, “Vậy anh không cần ăn cơm à, tôi nói chính là ăn bình thường ấy, cơm bánh mì gì đó.”

“Không cần, hiền thê ạ. Chỉ cần em nuôi mập bản thân rồi cho ta ăn là đủ rồi.”

…Cuộc sống sao mà quá khó vượt qua!

Trương Khải Minh phát hiện, Trương Văn trước và sau khi yêu quả thực đúng là hai người khác biệt, trước thì lạnh lùng kiêu ngạo, giờ thì triệt để hoá thành một tên lưu manh!

Đương nhiên vẫn không nói nhiều lắm, nhưng mở mồm ra là ‘Ăn’, không thì là ‘Bà xã em còn gầy nữa sẽ không ăn được đâu.”

Trương Khải Minh vốn mới nếm thử j□j, hẳn là phải trong thời kì thực tuỷ tri vị (thử một lần còn thòm thèm thêm lần nữa), vậy mà lại bị người ta ăn đến nỗi không còn muốn nếm thêm nữa. Cho dù Trương Văn là yêu quái, tinh lực vô hạn, nhưng hắn là người thường hiểu không! Còn tiếp tục như vậy nữa sẽ tinh tẫn nhân vong mất!

Nhưng nếu hắn dứt khoát tỏ thái độ cự tuyệt, Trương Văn sẽ làm bộ “Tình nhân hẳn phải bình đẳng, vốn định cho em ở mặt trên”, sau đó Trương Khải Minh sẽ vẻ mặt hân hoan lao tới, kết cục mặt ướt đẫm lệ lui ra.

Ba ngày suy sụp chán chường trôi qua, Trương Khải Minh nhận được thông báo, ngày mai đi làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.