Editor: Cà Chua
- -----------------------------
Bạc Tư Yến lạnh lùng liếc hắn một cái, lười cùng hắn nói nhảm.
Chỉ là một đứa con cái Phó gia, không xứng để hắn tốn sức giảng giải.
Sắc mặt Phó Đình Xuyên lúc xanh lúc trắng, càng bổ não càng lên cơn giận dữ.
Hắn không dám vô lễ với Bạc Tư Yến, nhấc chân liền xông vào đá văng cửa phòng ngủ!
“Khúc Yên!”
Hắn vừa vào phòng ngủ, chỉ thấy Khúc Yên nằm ở trên giường, sắc mặt ửng hồng, đôi mắt ngấn nước quyến rũ, một bộ dáng kiều diễm ướt át, lập tức liền ngây dại.
Quả nhiên!
Quả nhiên là như hắn nghĩ!
Phó Đình Xuyên tiến lên túm lấy Khúc Yên: “Cô cái ả đàn bà vô liêm sỉ này!”
Khúc Yên bị hắn kéo tới vết thương phía sau vai, đau đớn kêu một tiếng, giận giữ nói: “Phó Đình Xuyên, anh có đúng là người không? Không nhìn thấy tôi bị thương sao?”
Phó Đình Xuyên trì trệ, trông thấy đầu vai nàng quấn vải màu trắng...
Nhiều chỗ nứt khiến máu đỏ thẫm chảy ra, nhìn thấy mà giật mình.
Hắn đang nắm chặt cánh tay nàng ta liền không khỏi buông lỏng một chút, sự tức giận lại chưa hết, chất vấn: “Vì cái gì Yến Thiếu lại ở chỗ này? Các ngươi --”
Khúc Yên miễn cưỡng liếc hắn một cái: “Tôi bị thương, anh ấy đưa tôi về nhà.
Anh nghĩ rằng chúng tôi như thế nào?”
Phó Đình Xuyên thấy được nàng bị thương, trong lòng đã tin hơn phân nửa.
Nhưng cô nam quả nữ chung một phòng, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.
Trong lòng của hắn tức giận không hiểu: “Khúc Yên, cô biết cái gì gọi là tuân thủ đạo đức không?”
Khúc Yên lắc đầu: “Tôi không hiểu.
Không bằng anh trước làm mẫu một chút, cái gì gọi là tuân thủ đạo đức?”
Phó Đình Xuyên hậm hực buông tay, trong lòng cổ quái cảm thấy một chút thoải mái.
Nàng là đang ghen.
Cho nên mới làm ra những sự tình khác thường đêm nay.
Cũng là vì gây chú ý với hắn thôi.
Phó Đình Xuyên đến lúc này mới lưu ý đến váy đỏ nửa ướt trên thân Khúc Yên, kề sát tại thân thể lả lướt của nàng, phác hoạ ra vóc dáng tuyết mỹ, ngực lớn eo thon, gợi cảm giống như yêu tinh.
Mái tóc dài của nàng chứ khô, ướt nhẹp rủ xuống dính trên gò má, bên cổ, ngực......
Phó Đình Xuyên tự dưng cảm giác phần bụng dưới nóng lên.
Kết hôn ròng rã một năm, hắn cho tới bây giờ không có quan sát tỉ mỉ nàng.
Thân hình của nàng lại tốt như thế, làn da trắng nõn làm cho người khác ngứa tay......
“Xem đủ chưa?” Khúc Yên chậm rãi vén sợi tóc bên cổ, có chút giễu cợt hỏi.
Phó Đình Xuyên cảm giác lúng túng một chút, thẹn quá hóa giận nói: “Tôi thân là chồng danh chính ngôn thuận của cô, trên người cô có cái gì ta không thể nhìn?”
Khúc Yên khẽ cười một tiếng: “Tại thời điểm anh có thể nhìn, anh không nhìn.
Về sau, ạn không có tư cách.
Không xứng.”
Phó Đình Xuyên chỉ coi nàng nói nhảm, ho nhẹ hai cái, nói: “Cô thay quần áo ướt ra, thế này còn thể thống gì.”
Huống chi, trong căn hộ còn có nam nhân khác.
Khúc Yên mới không nghe chỉ huy của hắn: “Ở đây không có chuyện của anh, anh có thể đi.”
“Không nên nháo.” Phó Đình Xuyên hiếm thấy dung túng nàng một chút.
Hắn đang chuẩn bị tự tay tìm quần áo cho nàng đổi, ngoài phòng đột nhiên vang lên một tiếng nữ nhân khóc --
“Xuyên ca ca! Ô ô ô......”
Nghe thanh âm này, hẳn là Bạch Giai Ninh.
Phó Đình Xuyên không khỏi nhíu mày, hắn bảo Giai Ninh trong xe chờ hắn, nàng tự tiện chạy ra làm gì?
“Tiểu tình nhân của anh đang kêu anh đấy.” Khúc Yên ngước mắt hướng ra ngoài cửa phòng.
Bạch Giai Ninh bụm mặt, xông thẳng đến cửa phòng, khóc lóc đến khổ sở.
Phó Đình Xuyên nhíu chặt lông mày, đi qua, thấp giọng hỏi: “Sao em lại lên đây?”
Bạch Giai Ninh khóc đến con mắt đỏ bừng, đáng thương biết bao: “Xuyên ca ca......!Ô ô, em vốn là trong xe chờ anh, ai biết bỗng nhiên có người gõ cửa sổ xe, em sau khi xuống xe......!Nam nhân kia đánh em......”
“Cái gì?!” Phó Đình Xuyên chấn kinh.
“Xuyên ca ca, anh xem......”
Bạch Giai Ninh thả tay che mặt xuống, lộ ra nửa bên gò má sưng đỏ, phía trên còn lưu lại dấu bàn tay rõ ràng.
Trán nàng cũng trầy xước, tơ máu đỏ hồng, chảy xuống mấy giọt máu, nhìn qua thật thê thảm..