Mạc Bắc Đình liếc nhìn cô, ánh mắt đảo qua đôi môi đỏ mê người.
Miệng nhỏ này biết ăn nói lại còn rất ngọt.
Hắn nhếch môi cười, nhìn kĩ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chậm rãi hỏi: “Dù tôi dùng chính bản thân tôi thì tôi cũng muốn biết rốt cuộc tôi đã thua bởi ai. Cô, tên là gì?”
Khúc Yên nháy mắt, không nói lời nào.
Cô cũng không có bất kỳ cảm giác gì với khói mê của hắn.
Có nên cho hắn biết không?
Mạc Bắc Đình chậm rãi nheo mắt lại, nhìn thẳng vào mắt cô.
Xem ra, cô không " trúng chiêu ".
Hắn vẫn đè nửa thân trên lên cô, đưa tay lấy ra một điếu thuốc lá, châm lửa hít một hơi.
Hắn không nhả khói, đột nhiên cúi đầu, chặn môi cô lại.
“Khục! Khụ khụ......” Khúc Yên bị sặc khói, ho hai tiếng, hắn lại không chịu buông cô, tiếp tục hôn thật sâu.
Hai người đều có mùi thuốc lá, hơi thở giao hòa.
Tràn ngập cảm giác thân mật kỳ diệu.
Mạc Bắc Đình hôn như mưa giông bão táp, không cho cô giãy dụa, bắt được tay cô đang quơ loạn, giơ qua đỉnh đầu ấn xuống bàn.
“Hôm nay cô không thành thật, tôi sẽ hôn đến khi nào cô nói thì thôi.” Hắn dùng chân áp chế lại hai chân cô.
“Ngài càng ép tôi, tôi càng không muốn nói.” Khúc Yên vô cùng không phối hợp, khẽ nói, “Hôn thì hôn, để xem cuối cùng ai thua ai.”
“Miệng nhỏ bướng bỉnh.” Mạc Bắc Đình lần nữa chặn môi cô.
Hắn ăn tủy trong xương mới biết nó cũng ngon, hơi thở quanh quẩn trên người cô có hương thơm ngất ngây, thưởng thức sự ngọt ngào giữa môi là lưỡi.
Hắn càng hôn càng sâu, hơi thở hai người dần hỗn loạn.
Bầu không khí trong thư phòng dần trở nên mập mờ nóng bỏng.
Đột nhiên “bành” một tiếng!
Có người đạp cửa thư phòng ra.
“Đốc quân, đốc quân...... thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Người hầu phía ngoài hoảng hốt vội nói xin lỗi, quay đầu không dám nhìn tình cảnh trong thư phòng, “Là nhị thiếu, nhị thiếu cứng rắn muốn xông vào, không ngăn được......”
Khúc Yên lúc này còn nằm dưới thân Mạc Bắc Đình.
Người đạp cửa là một nam tử trẻ tuổi, thấy cảnh tượng trong phòng, giận tím mặt, móc súng ra, gầm lên: “Anh cả! Anh mau buông cô ấy ra!”
Khúc Yên kinh ngạc, đưa mắt nhìn qua, nam tử trẻ tuổi kia thân hình cao lớn, ngũ quan giống Mạc Bắc Đình đến bảy phần, tuấn mỹ xuất chúng.
Người này hình như là em trai Mạc Bắc Đình, Mạc Nam Thần?
“Anh cả, anh quá đáng lắm! Em lập tức thả cô ấy ra, bằng không --” Nam tử giận đỏ mặt, xông tới, họng súng chĩa thẳng vào Mạc Bắc Đình.
Mạc Bắc Đình không có chút rung động nào, cực kỳ bình tĩnh, vừa cài cổ áo giúp Khúc Yên, vừa lạnh lùng nói: “Chĩa súng vào anh ruột của mình, đây là do nhà em dạy sao?”
Hắn đỡ Khúc Yên ngồi lên, đứng chắn trước mặt cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Mạc Nam Thần.
“Anh cả! Anh thả người đi!” Mạc Nam Thần cực kì phẫn nộ, tay cầm súng khẽ run, “Vậy mà anh lại có ý đồ bất chính với cô ấy, hành động này của anh có khác gì cầm thú không?”
“Em biết cô ấy?” Mạc Bắc Đình lạnh giọng hỏi lại.
“Đương nhiên!” Mạc Nam Thần vô cùng khẳng định nói, “Cô ấy là Bạch Mẫu Đơn!”
Khúc Yên thấp giọng bật cười ở sau lưng Mạc Bắc Đình.
Bạch Mẫu Đơn?
Đây không phải là ca nữ trên họa báo mà cô tiện tay lấy được sao?
Hình như là hồng bài của vũ trường nào đó.
Cô dịch dung theo hình dáng trên họa báo, mặc dù không giống hoàn toàn nhưng cũng được đến bảy, tám phần.
Khó trách Mạc Nam Thần nhận lầm.
“Cô ấy không phải.” Giọng Mạc Bắc Đình càng chắc chắn hơn so với Mạc Nam Thần.
Bạch Mẫu Đơn sớm đã bị hắn bắt.
Nữ nhân kia là nội gián, mai phục tại vũ trường, chuyên môn phụ trách thu thập tình báo.
Mà nữ nhân phía sau hắn, mặc dù có chút giống Bạch Mẫu Đơn, nhưng hắn dám khẳng định là không phải.