Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 240: (18) Kiều thê gả thay của tổng giám đốc tàn tật



Edt: Nhan

Lúc hai người đang nói chuyện, một giọng nói cách đó không xa xen vào --

“Này! Cô......”

Cố Tử Dục đuổi tới, không chú ý tới Cố Vân Thâm, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên thân cô gái xinh đẹp, “Vừa rồi cô đùa tôi?”

Khúc Yên quay đầu, không khách khí chút nào thừa nhận: “Đúng a.”

Cố Tử Dục nghẹn lời, vừa tức vừa không phát tiết được.

Hắn từ nhỏ đã có một khuyết điểm, nhìn thấy những cô gái xinh đẹp liền bất động.

Xem ở việc cô lớn lên xinh đẹp hợp gu thẩm mỹ của hắn, hắn nhịn!

“Em thích đùa thì cứ đùa, anh không tính toán với em.” Cố Tử Dục bình tĩnh lại, hạ sự kiêu ngạo xuống, ôn tồn nói, “Anh thật sự muốn làm bạn với em, em có thể cho anh số điện thoại được không? Nếu không thì, cho anh biết tên của em?”

“Tôi là Tiếu Ngôn.” Khúc Yên liếc mắt nhìn Cố Vân Thâm, giới thiệu, “Người này là bạn của tôi, tôi đi ăn cùng anh ấy.”

Lúc này Cố Tử Dục mới đưa mắt nhìn về phía nam nhân ngồi xe lăn.

Hắn ta vừa nhìn liền giật mình kêu lên!

“Chú, chú tư......” Hắn gần như là theo bản năng co người lại.

Đừng nhìn chú tư hắn không lớn hơn hắn bao nhiêu, từ nhỏ đến lớn, hắn bị chú tư giáo huấn không ít.

Loại kính sợ này đã khắc sâu vào xương cốt.

“Tử Dục.” Cố Vân Thâm nhàn nhạt hạ mắt, giọng nói không có chút rung động nào: “Theo đuổi con gái, đuổi tới tận trước mặt chú?”

“Chú tư đừng nói như vậy......” Cố Tử Dục ha ha cười ngượng.

Hắn mười bốn tuổi đã bắt đầu theo đuổi con gái.

Ở trường học yêu sớm gây họa, không dám gọi cha hắn đi gặp thầy, chỉ gọi chú tư đi.

Có thể nói lịch sử tình trường của hắn, không có gì chú tư không biết.

“Cháu muốn theo đuổi bạn của chú, vậy chú liền giúp cháu giới thiệu một chút.” Cố Vân Thâm ngước mắt nhìn về phía Khúc Yên, không nhanh không chậm nói, “Đây là Cố Tử Dục, là cháu ruột của tôi. Nó yêu lần đầu năm mười bốn tuổi, thời điểm mười tám tuổi đã có tám mươi bạn gái. Hiện tại nó hai mươi ba, đại khái chỉ từng có hai trăm bạn gái thôi.”

“Chú tư!” Cố Tử Dục kêu lên một tiếng, “Xin chú đừng nói!”

Cố Vân Thâm nhếch môi, bổ sung một câu: “Thời gian yêu nhau dài nhất là 3 tháng, ngắn nhất là nửa ngày.”

Cố Tử Dục che mặt: “Chú tư......cháu sai rồi, xin chú đừng nói nữa, những chuyện trong nhà kia cũng không liên quan gì đến cháu......”

“Chú nói không đúng?”

Khuôn mặt tuấn tú của Cố Vân Thâm lạnh lùng, ôn nhuận như ngọc.

Cố Tử Dục lại biết bên trong chú tư là con quỷ xấu bụng.

Hắn cũng không rõ trong nhà rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Hắn mới từ nước ngoài về liền phát hiện chú tư bị trục xuất, mà cha hắn nhảy lên trở thành nhà giàu nhất Hải Thành.

Ài, hắn vô tội......

Tại sao chú tư muốn cản hắn theo đuổi con gái!

“Từng có hai trăm bạn gái?” Khúc Yên có chút giật mình, “Cố thiếu gia, làm sao anh quản lý thời gian được vậy?”

“Em đừng nghe chú tư nói lung tung......” Cố Tử Dục chột dạ liếc mắt nhìn chú tư của hắn, dùng sức ám chỉ, “Thật ra anh rất chung thủy, mỗi lần đều chỉ thích một cô gái, từ trước tới giờ không lăng nhăng.”

“Thế còn tốt.” Khúc Yên thuận miệng nói.

Cố Vân Thâm nghe vậy híp mắt đen, ngẩng đầu nhìn cô một cái, thản nhiên nói: “Đúng vậy, hắn không lăng nhăng, cũng chỉ từng qua lại cùng lúc với một cặp chị em sinh đôi mà thôi.”

Cố Tử Dục ô ô hai tiếng: “Chú tư...... lần kia là cháu " trượt chân " mà thôi! Chú chừa cho cháu chút mặt mũi!”

Cố Vân Thâm nói với Khúc Yên: “Chúng ta vào ăn cơm đi.”

Cố Tử Dục cướp lời: “Cháu ăn chung!”

Cố Vân Thâm cũng không từ chối, chỉ nói: “Vậy thì vừa ăn vừa nói chuyện lúc trước cháu có mấy đời bạn gái, mang thai nạo thai thế nào.”

Cố Tử Dục nhanh chóng lùi về sau một bước: “Chú tư, mỹ nữ, hai người ăn đi! Có duyên gặp lại!”

“Hẹn gặp lại......”

Khúc Yên thấy hắn chạy trối chết, không khỏi mỉm cười.

Cô quay đầu cười nói với Cố Vân Thâm: “Tiểu Cố, thì ra anh mắng người giỏi như vậy a.”

Cố Vân Thâm bất động, dường như lơ đãng nói: “Tôi chỉ nói sự thật thôi. Bên ngoài hỗn loạn, cô đừng dễ dàng tin tưởng đàn ông.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.