Không hạnh phúc còn có thể lý giải được, dù sao hắn gặp biến cố lớn như vậy, hai chân tàn phế, bị tước đoạt quyền kế thừa, trục xuất khỏi gia môn.
Nhưng, không thông suốt là có ý gì?
Nội tâm âm u?
Khúc Yên nhịn không được lại nâng mắt lén nhìn Cố Vân Thâm thêm một cái, không giống a......
Cô và hắn nói chuyện phiếm lâu như vậy, chỉ cảm thấy hắn lạnh lùng nho nhã, khá hứng thú phương diện nghệ thuật, nội tình thâm hậu.
Đam mê đặc biệt duy nhất chính là điều khiển giọng nói thôi.
Coi như hắn đang âm thầm chuẩn bị chuyện báo thù thì đó cũng là bình thường.
Cô cũng không phát hiện hắn có chỗ nào không thích hợp.
“Vì sao cứ nhìn tôi vậy?” Cố Vân Thâm phát hiện ánh mắt của cô, nghi ngờ hỏi, “Trên mặt tôi dính gì sao?”
“Không có, chẳng qua là cảm thấy anh đẹp mắt.” Khúc Yên thuận miệng đáp.
Cô lại nói chuyện với Tiểu Thất trong lòng, “Tiểu Thất, phát lại tư liệu của Cố Vân Thâm cho ta.”
Có thể cô bỏ sót vấn đề mấu chốt nào đó.
“Được, kí chủ.”
Trong đầu Khúc Yên hiện lên một màn hình, cô vội vàng muốn biết mình bỏ lỡ tin tức quan trọng gì, làm bộ cầm điện thoại lên, nói với Cố Vân Thâm, “Ngại quá, tôi phải xử lý một ít chuyện.”
Cô đối mặt với màn hình điện thoại, kì thực đang đọc tư liệu trong đầu.
Khi cô nhìn thấy chi tiết vụ tai nạn của Cố Vân Thâm, cô giật mình!
Trời ạ!
Thật không ngờ!
“Cố......” Đột nhiên cô ngẩng đầu, trong lúc nhất thời vô cùng khó tin.
“Sao vậy?” Cố Vân Thâm hơi nghiêng người, quan tâm hỏi, “Cô nhận được gì mà lại sợ như vậy?”
Khúc Yên rất nhanh trở lại bình thường, lắc đầu, trả lời: “Tôi có chút buồn.”
Vốn cô tưởng rằng chỉ cần giúp Cố Vân Thâm quật khởi một lần nữa, đoạt lại tài sản Cố gia là được.
Không nghĩ tới, sự tình tai nạn của hắn còn đen tối và ác liệt hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
“Hửm?” Ánh mắt Cố Vân Thâm khẽ động, đột nhiên nghĩ tới lúc trước cô bị nam nhân mình thích từ chối rồi nhốt ở ngoài cửa, “Tên kia gửi tin nhắn cho cô sao?”
“Cái gì?” Khúc Yên suy nghĩ một chút, mới hiểu được ý hắn.
“Cô vẫn chưa nói rõ ràng với hắn sao?” Phiền muộn trong lòng Cố Vân Thâm lại dâng lên.
Hắn nắm chặt dao trong tay, bình ổn lại cảm xúc, mới nhẹ giọng nói, “Đừng buồn, hắn không đáng.”
“Tiểu Cố, lúc nào anh cũng nói đàn ông là tra nam...... Vậy không có ai tốt sao?” Trong tâm Khúc Yên thầm nghĩ, khó trách hắn hận đàn ông như thế, phản bội hắn, thương hại hắn tất cả đều là đàn ông.
“Có lẽ có.” Cố Vân Thâm nhàn nhạt cong môi, giống như nói đùa, “Tôi không phải tra nam.”
“Vậy......” Khúc Yên cẩn thận từng li từng tí hỏi, “Anh thích con gái không?”
Cố Vân Thâm dừng lại, híp mắt: “Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Trước đó anh từng nói với tôi, anh chưa từng có bạn gái, cho nên...... Anh đừng để ý.” Khúc Yên sợ làm tổn thương hắn, nói thêm, “Mặc kệ anh thích nam nhân hay là nữ nhân, tôi đều sẽ không kỳ thị anh.”
Cố Vân Thâm phì cười: “Đương nhiên tôi thích nữ nhân. Không có bạn gái chỉ là bởi vì chưa gặp cô gái mình thích.”
Khúc Yên lặng lẽ thở dài một hơi.
Thế còn tốt.
Sau khi cô thấy tai nạn kia thì rất sợ hắn muốn tuyệt tình tuyệt ái luôn.
“Vậy anh thích cô gái thế nào?” Cô hơi cong môi, hỏi.