Khúc Yên cùng Cố Tử Dục oẳn tù tì đấu rượu, cô cố ý thua nhiều, rót cho mình không ít rượu.
Cô chính là muốn nhìn một chút xem Cố Vân Thâm có phải thật sự mặc kệ cô không.
- - Choáng váng, hình như uống hơi nhiều.
Cô nghĩ ở trong lòng.
Thời điểm Cố Vân Thâm vào đột nhiên nghe được tiếng lòng của cô. Uống nhiều quá, lại còn không chịu ngừng!
“Anh Thâm, chúng ta ngồi chỗ nào?” A Lương giúp Cố Vân Thâm đẩy xe lăn, nhạc xung quanh đinh tai nhức óc, hắn chỉ có thể gân giọng hô.
Bốn phía nhìn sang, mang theo tò mò dò xét.
Tại sao có thể có nam nhân ngồi xe lăn đến quán bar chơi?
Nhưng nam nhân này quá đẹp trai, khi ánh đèn lộng lẫy chiếu vào mặt hắn lại thâm thúy quyến rũ lạ thường.
Ngay cả xe lăn như cũng biến thành điểm cộng, tăng thêm một loại cảm giác ốm yếu tuấn mỹ.
“Bàn kia.” Cố Vân Thâm chỉ tay...
A Lương nhìn qua, vị trí bàn kia ngay cạnh ghế dài, có thể nhìn thấy cô gái xinh đẹp kia ở khoảng cách gần.
Anh Thâm đối với cô gái này...... Có phải có tình cảm đặc biệt không?
Sẽ không phải là bắt gian chứ?
“Tiếu Ngôn, em đau đầu sao?” Ghế dài bên kia, Cố Tử Dục thấy Khúc Yên vừa uống vừa không ngừng day huyệt thái dương, không đành lòng để cô uống nữa, “Đừng uống, chúng ta ra nhảy đi.”
“Được, chúng ta đi nhảy.” Khúc Yên đạp giày cao gót đứng lên, cơ thể lung la lung lay.
“Cẩn thận.” Cố Tử Dục đỡ lấy cô.
Hắn thật sự không cố ý chiếm tiện nghi, cũng chỉ là thuận tay vịn trên hông cô.
Khúc Yên liếc tay hắn một cái, không đẩy ra.
“Đi, đi nhảy đi.” Cố Tử Dục ôm lấy eo cô, muốn đi về phía sân nhảy.
Nhưng hai người vừa mới đi khỏi ghế dài, Cố Tử Dục đột nhiên cảm giác cánh tay đau xót!
“Ai! Mẹ nhà nó dám túm tôi!”
Hắn giận dữ quay đầu, đang muốn chửi ầm lên, đã thấy đôi mắt phượng lạnh như băng đen như mực đang nhìn hắn.
“Chú, chú tư......” Cố Tử Dục sững sờ, lời thô tục đến bên miệng lại yên lặng nuốt vào.
“Buông cô ấy ra.”
Ngữ khí Cố Vân Thâm thanh lãnh, nghe như không có chút gợn sóng nào, nhưng Cố Tử Dục không biết sao lại nhìn thấy lửa giận trong mắt hắn.
Cố Tử Dục do dự buông tay đặt ngang hông Khúc Yên ra, lúng túng nói: “Chú tư, chú cũng tới đây sao? Uống rượu không? Tiền cứ tính vào của cháu......”
Cố Vân Thâm không để ý tới hắn ta, ánh mắt âm u khóa chặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Khúc Yên.
Sắc mặt cô đỏ hồng, ánh mắt có chút mê ly, không quá ổn, đang đưa tay muốn khoác lên vai Cố Tử Dục mượn lực.
Cố Vân Thâm bất động thanh sắc bắt cổ tay nhỏ của, giữ cô: “Đứng cũng không vững, còn nhảy múa cái gì.”
“Ai nói tôi đứng không vững?” Khúc Yên hất tay hắn ra, ở trước mặt hắn đi tới đi lui mấy bước, lung lay sắp đổ, “Anh xem, không phải tôi đi bình thường sao?”
Cô đưa mắt nhìn Cố Tử Dục, “Không phải nói đi nhảy sao?”
Cô khoác hai tay lên vai Cố Tử Dục, “Nhảy ở đây sao?”
Cô vòng lấy cổ hắn, nghe tiết tấu lay động.
Cố Tử Dục cảm giác cổ mình trong nháy mắt cứng đờ, không phải do cô giữ mà là bị chú tư nhìn nên căng thẳng.
Xong rồi, dựa vào hơn hai mươi năm hiểu biết của hắn về chú tư, chú tư tuyệt đối đã tức giận!
Nhưng chú tư tức cái gì?
Hắn đã trưởng thành, cũng không phải yêu sớm, chú tư sẽ không dạy dỗ hắn.
“Ưʍ...... Tử Dục, em có chút đau đầu.” Khúc Yên lung lay, dưới chân dẫm loạn, bàn tay chạm lên l*иg ngực Cố Tử Dục.
Cố Tử Dục bị dọa đến giật mình, cuống quít lùi về phía sau co người lại: “Tiếu, Tiếu Ngôn...... Nếu không thì chúng ta về chỗ ngồi nghỉ ngơi một lát?”
Khúc Yên nhìn hắn không có tiền đồ, trong lòng thấy buồn cười --
Sao lại sợ chú tư anh đến thế?
Thôi không sao, không nhảy thì đi khách sạn nghỉ cho khỏe, tôi thật sự đau đầu.
“Tử Dục, chúng ta đi......”
Khúc Yên vừa mở miệng, chỉ mới nói nửa câu, Cố Vân Thâm thình lình cắt đứt cô: “A Lương, mời cô Tiếu Ngôn lên xe, chúng ta về nhà.”
Khúc Yên nhướng mày, miễn cưỡng liếc hắn một cái: “Cố tiên sinh, về nhà gì chứ? Về nhà của ai?”