Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 261: (39)Kiều thê gả thay của tổng giám đốc tàn tật



Edt: Nhan

Khúc Yên nhíu mày, trong lòng cảm giác có điểm gì là lạ.

Giọng của Cố Vân Thâm như đang nhẫn nại, bên trong mang theo sự kiềm chế cổ quái.

Hắn đã xảy ra chuyện gì sao?

"Tử Dục, đưa tôi về chung cư!" Cô trở lại xe Cố Tử Dục.

"Nhưng mà chú tư không cho em về nhà." Cố Tử Dục cẩn thận từng li từng tí nhìn cô, sợ làm tổn thương cô, "Nói không chừng chú ấy mang theo nữ nhân nào đó về nhà, lúc này em trở về e rằng......"

"Anh ấy không làm thế." Khúc Yên vẫn có lòng tin đối với Cố Vân Thâm, "Làm phiền anh lái xe nhanh một chút!"

Cố Tử Dục thở dài, nổ máy.

Nếu chú tư làm gì quá mức thì đừng trách hắn cướp dì tư tương lai!

......

Khúc Yên trở lại căn hộ, không để cho Cố Tử Dục đưa cô lên lầu.

Cô ở phía ngoài gõ cửa nhưng mãi không có người trả lời.

Theo lý thuyết, hẳn là Cố Vân Thâm về đến nhà sớm hơn cô nhiều, đang ở trong phòng mới đúng.

Cô lấy điện thoại ra gọi điện cho hắn, quả nhiên nghe được chuông điện thoại vang lên trong nhà, là một bài bài hát tiếng anh mà Cố Vân Thâm thường dùng.

"Cố Vân Thâm! Mở cửa!"

Khúc Yên đưa tay gõ cửa bình bịch.

"Khúc Yên." Cố Vân Thâm ngồi lên xe lăn tựa ở phía sau cửa, nhận điện thoại, trầm giọng nói, "Đêm nay em đến chỗ khác đi. Chỗ này của anh không tiện."

"Anh không tiện chỗ nào?" Khúc Yên nghi ngờ hỏi, "Anh thật sự mang theo nữ nhân về nhà?"

Cố Vân Thâm chau mày, huyệt thái dương đau đớn kịch liệt co rút từng đợt, hắn hít sâu một hơi, tận lực dùng giọng nói vững vàng: "Đúng, anh mang người về."

"Ai?" Khúc Yên không quá tin tưởng, "Em có biết người đó không? Lúc trước chúng ta tách ra ở cửa quán bar, không phải anh chỉ ở cùng A Lương sao?"

"Chính là A Lương." Cố Vân Thâm theo lời cô, "Anh và A Lương có quan hệ mà em không biết."

Khúc Yên giật mình.

Quan hệ thế nào, cô không biết?

Gay?

Đồng tính luyến ái?

Nếu như đêm nay hắn không thổ lộ với cô, có lẽ cô còn có thể tin ba phần, nhưng hắn nói chuyện và hành động quá khác thường, tuyệt đối có gì đó kỳ quặc.

"Anh và A Lương bắt đầu từ khi nào?" Khúc Yên kẹp di động bên tai, từ trong túi xách lấy ra một phụ kiện tóc, dùng sức tách ra thành thanh sắt mỏng cong cong.

Cô yên lặng bắt đầu cạy khóa.

Ổ khóa của căn hộ chung cư này có độ khó không lớn.

Cô kiên nhẫn chút là được.

"Em không nên hỏi nhiều như vậy, thức thời thì mau đi nhanh lên!" Tay phải Cố Vân Thâm đặt sau lưng, trong tay nắm một con dao thật chặt.

Nếu cô không đi, hắn sợ không khống chế nổi lực lượng của anh hai!

"A? Là cô......"

A Lương mới từ trong thang máy đi tới liền thấy Khúc Yên đang cạy cửa, giật mình nói, "Cô đang làm gì vậy? Cô muốn làm gì với anh Thâm?"

"A Lương?" Khúc Yên quay đầu, không khỏi cười, "Không phải anh ở trong nhà sao?"

"A?" A Lương mờ mịt, "Cô nói cái gì? Vừa rồi tôi đi rửa xe, phát hiện Anh Thâm làm rơi áo khoác ở trong xe nên cố ý mang lên cho anh ấy."

"A......" Khúc Yên hì hì nở nụ cười, hướng về phía đầu bên kia điện thoại nói, "Tiểu Cố, anh nói dối cũng nên bịa sao cho đáng tin một chút a, để lộ rồi."

Thanh sắt mỏng trong tay cô vặn một cái, khóa cửa két két vài tiếng, bị cô ném ra chỗ khác.

Cô dùng sức đẩy vào bên trong, lại phát hiện bên trong có người dùng lực ép vào cánh cửa, không để cô đẩy.

Khúc Yên quay đầu nói với A Lương: "Ông chủ anh ngã bất tỉnh ở bên trong, anh mau giúp tôi đá tung cửa ra."

A Lương kinh hãi: "Cái gì! Sao cô không nói sớm? Cô mau để tôi!"

Hắn nâng chân lên muốn đạp cửa.

Cửa phòng bỗng nhiên bị người mở ra từ bên trong, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt của Cố Vân Thâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.