Khúc Yên chậm rãi buông tay ra, nhàn nhạt nở nụ cười, "Bây giờ anh không cần trả lời em vội. Em tôn trọng ý nguyện của anh, cho anh thời gian để chậm rãi cân nhắc."
Tư Triệt nhìn ý cười trong suốt trong mắt cô, không biết mình nên nói cái gì.
Quá hoang đường.
Hắn không thể tin nổi.
Cũng không dám tin tưởng.
"Nhưng mà...... Nếu như anh do dự quá lâu, bạn gái đáng yêu như thế này có thể sẽ bị người khác cướp đi đó!" Khúc Yên đùa giỡn nói.
Cô cầm ba lô trên đất lên kín đáo đưa cho hắn, "Đi thôi, trong ba lô đều là thức ăn nước uống, nhỡ trên đường chúng ta bị tách ra thì anh giữ lại mà ăn."
Cô không nhiều lời nữa, nhanh nhẹn đi ra bên ngoài.
Nắng đã lên cao, khẽ xua tan cái lạnh ngày thu. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu trên bóng lưng mảnh khảnh của cô, tựa như ảo mộng.
Tư Triệt nhìn cô phút chốc, cất bước theo sau.
Trên đường cái vắng vẻ không người, thỉnh thoảng có mấy zombie cấp thấp đi lang thang, rất nhanh liền bị Khúc Yên giải quyết.
Tư Triệt theo sau cô, lần đầu tiên bị zombie đột kích nhưng không bị thương.
"Không biết vận khí hôm nay của chúng ta như thế nào." Khúc Yên vừa đi vừa nói chuyện cùng hắn, "Nơi này cách căn cứ Bác Nhạc khoảng một, hai trăm kilomet nữa, chúng ta cần đi nhờ xe. Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều rất cảnh giác, sẽ không dễ dàng đồng ý cho chúng ta đi nhờ."
Tư Triệt trầm mặc, không trả lời.
Khúc Yên nói chuyện một mình cũng rất vui vẻ, ríu ra ríu rít, "Sau khi em cứu anh ra, nhất định anh trai em bị lão đại Kỳ trừng phạt một trận. Em đoán là lúc này anh em đang dẫn đội tìm kiếm chúng ta khắp nới. Nếu như không may mắn đυ.ng phải anh ấy thì anh mau chóng trốn đi, em bị bắt về cũng không có chuyện gì đâu."
Tư Triệt vẫn không nói gì, thân ảnh cao gầy thon dài đứng dưới ánh mặt trời, thanh lãnh mà cô độc.
Khúc Yên nhìn về phía trước, bỗng nhiên vui vẻ nói: "Tư Triệt, anh nhìn kìa! Phía trước có một chiếc Hummer!"
Cô tràn đầy sức sống chạy ra chặn đường, dùng sức vẫy tay.
Hummer màu đen dừng lại trước mặt cô.
Khúc Yên chạy đến bên cạnh cửa sổ bên ghế lái, cong ngón tay gõ nhẹ lên kính: "Chào anh!"
Người bên trong xe rất cẩn thận, không hạ cửa sổ xe xuống, ngồi trong xe cất giọng hỏi: "Cô là ai? Có chuyện gì?"
"Anh có thể cho bọn tôi đi nhờ một đoạn không? Chúng tôi muốn đi căn cứ Bác Nhạc. Tôi dùng vật tư để trả tiền xe."
"Cô dùng bao nhiêu vật tư để đổi?" Nam nhân trẻ tuổi bên trong xe hỏi.
"10 bao lương khô, 10 gói mì tôm, như thế nào?"
Tại mạt thế, đây đã là một cái giá rất đắt.
Nam nhân trong xe suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Được, giao vật tư trước rồi hẵng lên xe."
Khúc Yên đi ra góc chết của xe, lấy ra lương khô cùng mì tôm từ trong không gian.
Nam nhân mở cửa xe ra: "Lên xe đi."
Khúc Yên kéo tay Tư Triệt lên ghế sau, để vật tư vào ghế lái phụ: "Tiền xe của anh."
Cô rất dứt khoát và sảng khoái.
Nam nhân trẻ tuổi nhìn cô qua gương chiếu hậu, cong môi cười nói: "Cô gái nhỏ nhưng lại rất chững chạc."
"Giọng điệu này, cứ làm như anh già lắm vậy." Khúc Yên nhìn hắn, càng nhìn càng thấy quen mắt.
Cô âm thầm mở màn hình trong đầu để xem kịch bản và hình ảnh nhân vật.
Oaaa!
Khó trách cô cảm thấy quen mắt, thì ra là một nam phụ quan trọng trong cốt truyện.
"Đại ca, anh tên là gì?" Khúc Yên tự giới thiệu mình, "Tôi là Yên Yên, đây là bạn của tôi, A Triệt."