"Kí chủ, ngài hẳn là đã xem cốt truyện của thế giới này, ngài sẽ chết trong mạt thế!"
Thanh âm Tiểu Thất xuất hiện, "Kí chủ nhất định phải cẩn thận một chút! Đừng để bị zombie cắn! Nếu như bây giờ ngài chết, nhiệm vụ sẽ thất bại."
"Đừng nói nhảm! Tôi có thể!"
Khúc Yên chạy điên cuồng, trong tay tụ lại một đám mây băng, bao phủ quanh thân như một vòng bảo hộ.
Nhưng dị năng cấp 5 chỉ đủ ngưng tụ lại một lớp băng mỏng, quá giòn, zombie tấn công một đòn liền bị vỡ.
Cô không thể làm gì khác hơn là tụ ra từng đám băng đao nhỏ bắn về phía zombie đang đuổi theo tập kích cô.
"Kí chủ, tôi đề nghị ngài mua đạo cụ thần xạ thủ, cam đoan bách phát bách trúng!" Tiểu Thất tận dụng mọi thứ mà chào hàng.
"Mua!" Khúc Yên chạy thở hồng hộc, đưa mắt liếc nhìn Hummer màu đen sau lưng cô đã xông phá vòng vây, lao nhanh lên đường.
"Đinh! Chúc mừng kí chủ mua sắm đạo cụ thần xạ thủ thành công, trừ 10 vạn tích phân. Tổng điểm tích lũy hiện tại là 2148 vạn."
Khúc Yên lập tức có kĩ năng từ hệ thống, băng đao trong tay cô càng ngày càng dùng thuận tay, bắn phát nào trúng đầu zombie phát đó.
Cô thả lỏng một chút, bắt đầu đối phó một cách điêu luyện.
Dù là cấp cao hay thấp, chỉ có một ít zombie có tinh hạch trong đầu, phần lớn là không có.
Cô chém gϊếŧ một đường, nhặt được mấy viên tinh hạch hữu dụng -- đủ để thăng cấp dị năng hệ chữa trị đến cấp 5.
Sau mười mấy phút, cô giải quyết toàn bộ đám zombie.
Thịt thối khắp nơi, vừa thối lại ghê tởm.
Khúc Yên ghét bỏ mà nhíu mũi một cái, chạy theo hướng Hummer màu đen đã đi.
Dường như bọn họ đã đi khá xa, cô không nhìn thấy bóng xe nữa.
Cô vốn tưởng rằng Giang Từ bỏ cô lại để chạy trốn, dù sao bọn họ như bèo nước gặp nhau, không có chút giao tình.
Nhưng ngoài dự đoán, Giang Từ lại lái trở về.
Vậy mà lại tới đón cô.
"Nam phụ quả nhiên là một người tốt!" Khúc Yên tán dương ở trong lòng.
"Lên xe!" Sau xe Giang Từ còn lẻ tẻ mấy con zombie, hắn mở cửa xe đồng thời tụ một chùm tia chớp, bắn thẳng vào đầu zombie.
"Tôi giúp anh!" Khúc Yên thuận tay bắn ra băng đao, phối hợp cùng với hắn, tiếp đó thừa cơ mở cửa, lách mình lên xe.
"Chúng ta phải nhanh rời khỏi khu vực này, bầy zombie lớn như vậy, xem ra gần đây có hang ổ." Giang Từ vừa nói vừa đạp ga gia tốc.
Khúc Yên ngồi xuống, nói cảm ơn: "Cảm ơn anh Từ trượng nghĩa, đã quay lại đón tôi."
Giang Từ cười ha ha một tiếng: "Bạn của cô kiên trì muốn xuống xe giữa đường, tôi không thể làm gì khác hơn là trở lại xem một chút, xem cô có còn sống không."
Khúc Yên đưa mắt nhìn Tư Triệt một cái.
Hắn im lặng như trước, nhàn nhạt buông mi đen dài, môi mỏng khẽ mím, nhìn không ra tâm tình gì.
"Anh muốn cứu em sao?" Khúc Yên nhỏ giọng hỏi.
"Không phải." Tư Triệt không gợn sóng nói.
"Vậy vì sao anh muốn xuống xe giữa đường?"
"Không muốn bị một người lạ đưa đi."
Sắc mặt hắn lạnh lùng, lặng yên như một chiếc giếng cổ.
Khúc Yên không biết hắn nói thật hay không, ghế lái phía trước còn có Giang Từ, cô không tiện hỏi nhiều, miễn bại lộ thân phận Tư Triệt.
"Yên Yên đúng không?" Giang Từ mở miệng hỏi, "Vừa rồi cô chạy trốn như thế nào?"
"Tôi gϊếŧ hết đám zombie kia rồi bỏ chạy." Khúc Yên nói đúng sự thật.
"Cái gì?!" Giang Từ giật mình sợ hãi, "Không thể nào?"
Hắn thân là cao thủ cấp 6 nhưng cũng không nắm chắc.
Không phải cô tự xưng là cấp 5 sao?
Cô tuyệt đối không có khả năng gϊếŧ sạch bầy zombie truy kích cô, lúc trước hắn từng tính, đại khái là có ít nhất hai mươi, ba mươi con zombie đuổi theo cô.