"Còn đẹp hơn trước đây, ghét ghê......" Khúc Yên nhỏ giọng lẩm bẩm.
Tiện nghi lại dành cho người khác, hừ.
Khúc Yên nhịn không được huých nhẹ tay Tư Triệt, hỏi, "A Triệt, mấy năm nay anh có......"
Bạn gái mới?
Cô còn chưa hỏi xong, Tư Triệt đột nhiên mở miệng nói: "Đừng gọi anh là " A Triệt "."
Khúc Yên a một tiếng: "Cũng được, Tư tiên sinh?"
Tư Triệt liếc cô một cái, nói: "Gọi tên anh."
Khúc Yên lại ồ một tiếng, đàng hoàng kêu: "Tư Triệt."
Tư Triệt không lên tiếng, sắc mặt lãnh đạm lái xe, một đường thẳng đến căn cứ Bác Nhạc.
Căn cứ Bác Nhạc hôm nay cùng trước kia đã khác nhau rất nhiều, từ mấy vạn người mở rộng thành mấy chục vạn, biến thành một tòa thành.
Người đứng đầu khi xưa Nguyễn Thanh Sơn chết trong một lần zombie đột kích, con trai cả của hắn là Nguyễn Tử Việt tiếp nhận quyền hành.
Tư Triệt không có chức vị gì trong căn cứ Bác Nhạc nhưng không một người nào dám khinh thường hắn.
Hắn cường đại đến mức làm cho người ta kính sợ, thiên phú cao cấp SSS+, không ai biết rốt cuộc hắn đã thăng cấp đến đâu, chỉ cần hắn vừa ra tay liền có thể thiêu rụi nguyên một tòa thành.
Đáng sợ đến gần như thành thần.
"Tư Triệt, anh muốn đưa em đi đâu?" Khúc Yên không rõ, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
"Trở về ký túc xá." Tư Triệt vẫn ở căn phòng năm đó, chưa bao giờ thay đổi.
"A Triệt!" Nguyễn Đường chạy tới cản đường Tư Triệt, vội la lên, "Anh muốn làm gì Yên Yên?"
"Không liên quan tới cô." Tư Triệt lách qua, bắt được tay Khúc Yên, đi vào trong phòng.
Ầm một tiếng, cửa phòng vô tình đóng lại.
Nguyễn Đường đứng bên ngoài, gấp đến độ mặt đỏ tận mang tai.
Có phải A Triệt muốn tha thứ dù Yên Yên đã phản bội hắn không?
Hắn đã bị lừa một lần, chẳng lẽ còn không chừa sao?
Loại nữ nhân ích kỷ tư lợi này căn bản không xứng với hắn!
Cô ta chỉ biết làm tổn thương người khác!
Khúc Yên đi vào trong phòng, phát hiện bố trí bên trong giống y hệt lúc cô rời đi, bếp gạch đơn sơ vẫn còn đó.
"Không phải em thích ăn kẹo que sao?" Tư Triệt lấy ra một cây kẹo que đã đóng băng từ trong ngăn kéo.
Đã không còn xưởng gia công thực phẩm nữa, kẹo que trước mạt thế đã sớm hết hạn, hắn dùng băng đông lại, miễn cưỡng bảo quản.
"Cũng được......" Khúc Yên thuận theo bóc vỏ kẹo, liếʍ một cái, mát lạnh ngọt ngào.
"Em ngồi chỗ kia." Tư Triệt chỉ ghế gỗ bên cạnh bàn ăn.
"A......" Khúc Yên ngoan ngoãn nghe lời.
Cô liền đợi đến lúc hắn bộc phát rồi động thủ với cô.
Tư Triệt lại không có dấu hiệu tức giận, ngoại trừ lửa giận phun trào một khắc gặp nhau trên đường lớn, hắn chưa từng lộ ra.
Rất quỷ dị.
Khúc Yên nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, xem hắn nhóm lửa nấu ăn, động tác hững hờ, tựa như chưa từng gặp lại cừu nhân.
"Đây là rau quả và bí đỏ mà căn cứ mới trồng." Tư Triệt bưng đồ ăn tới, ngồi xuống bên cạnh cô.
"Tư Triệt." Khúc Yên không động đũa, ngưng mắt nhìn hắn, "Anh không tức giận sao? Anh không hận em sao?"
"Hận." Ngữ khí hắn lạnh nhạt, "Cho nên từ hôm nay trở đi, em phải ăn chung với anh, ở chung với anh, đi gϊếŧ zombie cùng anh. Mấy năm nay em lười biếng, dị năng không có chút tiến bộ nào, nếu như không muốn bị zombie cắn chết thì phải đi với anh."
"Có ý gì?" Khúc Yên nhíu mày.
"Trước kia em chơi rất vui, không phải sao?" Tư Triệt gác đũa, đưa mắt nhìn chằm chằm cô, lạnh lùng nói, "Thời thế thay đổi, bây giờ đến lượt anh chơi."
"Anh muốn đẩy em vào đám zombie? Báo thù năm đó?" Khúc Yên hỏi.
"Khúc Yên, em không có tư cách hỏi." Tư Triệt giễu cợt nhếch môi mỏng, mắt phượng thâm trầm đen như mực, nhìn không thấy đáy, "Ngày nào anh muốn ném em cho zombie cắn chết thì chính là ngày đấy."
Khúc Yên bỗng nhiên hiểu ra.
Hắn đang chơi trò mèo vờn chuột.
Không trực tiếp gϊếŧ chết cô mà muốn trêu đùa cô, cuối cùng lại để zombie cắn chết cô.
______________________________
Phần này là dành cho ai muốn đọc của chính chủ để được cập nhật sớm nhất và đọc bản đã qua chỉnh sửa thay vì những bản reup vẫn còn lỗi tùm lum nè: w.p.a.d tiệm cà chua