Hạ Tư Viêm không tự chủ được nhìn cô thêm vài lần: “Cô cũng to gan thật, tôi chưa từng thấy cô sợ bao giờ.”
Lần bị nhốt trong thang máy không tính.
Cô giả khóc, hắn biết.
“Có gì mà phải sợ? Em lẻ loi một mình, chết thì chết, không có gì to tát.” Khúc Yên nhún vai, nói: “Trên đời này em không có người thân chân chính, cha em muốn bán em cho Đường gia. Mẹ em đã sớm qua đời, mẹ kế tâm địa ác độc, từ nhỏ em đã chịu không ít đau khổ.”
Đây là thân thế của nguyên chủ, nhưng cũng gần giống như cô -- trong thế giới này cô thật sự không có người thân chân chính.
Người duy nhất phải làm quen chỉ có Hạ Tư Viêm.
“Lẻ loi một mình......” Hạ Tư Viêm thấp giọng nhắc lại bốn chữ này.
Chẳng phải hắn cũng thế sao.
Có cha mẹ mà còn chẳng bằng không có.
“Anh Tư Viêm, anh nhìn phía trước kìa!” Khúc Yên bỗng nhiên gọi.
Cách đó không xa là một trạm xăng dầu...
Trạm xăng dầu sớm đã không còn nhân viên công tác, một đám xe hỗn loạn chen vào đó muốn cướp dầu.
Không biết có phải là có người bị lây nhiễm hay không, đang điên cuồng cắn người.
“Ngồi cho chắc, chúng ta cùng vào.” Hạ Tư Viêm trầm giọng phân phó.
“Được......” Mắt Khúc Yên bỗng dưng sáng lên, lại tiếp tục hô: “Chờ chút! Hình như em thấy một người bạn......”
Đó là Giang Từ?!
Không phải chứ?
Thế giới này sao lại cũng có Giang Từ?
Khúc Yên đã nhìn thấy ảnh Giang Từ trong tư liệu của hệ thống, khoảng cách giữa xe và trạm xăng dầu ngày càng gần, cô càng ngày càng chắc chắn.
Chàng trai trẻ đang bị kẹt giữa mấy con zombie chính là Giang Từ.
“Anh Tư Viêm, anh dừng lại một chút, em muốn cứu người kia!” Khúc Yên hạ cửa sổ xe xuống, đưa tay ngưng tụ một đám sương mù băng giá bao phủ quanh thân Giang Từ.
Giang Từ đang cầm một thanh sắt, ra sức đập vào đầu zombie, nhưng hắn chỉ có hai cánh tay, zombie nhào về phía hắn lại có tới mấy con, không lâu nữa sẽ bị zombie cắn được, đột nhiên hắn cảm thấy trên người lạnh lẽo.
Miếng băng mỏng bao phủ toàn bộ cơ thể hắn.
Đủ để chặn zombie lại.
“Giang Từ --” Khúc Yên hô to về phía hắn: “Mau lên xe!”
Giang Từ không thấy rõ là ai đang kêu, nhưng hắn biết có người đang cứu hắn nên co cẳng chạy vội, dùng tốc độ nhanh nhất của cả cuộc đời để lao lên xe.
Miếng băng mỏng trên người hắn không duy trì được bao lâu, rất nhanh đã tan ra.
“Ngồi xuống!” Hạ Tư Viêm thấy đám zombie đuổi tới, đạp chân ga, lập tức chạy đi.
Hắn đã được huấn luyện đặc thù, người bình thường còn đuổi không kịp, huống chi là zombie sơ cấp vừa mới dị biến.
“Anh thật lợi hại!” Giang Từ ngồi ở ghế sau, không khỏi tán thưởng một câu.
“Giang Từ, ai là anh của anh?” Khúc Yên nhịn không được nói đùa: “Vừa rồi người cứu anh là tôi.”
“Cô là......” Lúc này Giang Từ mới nhìn rõ mặt Khúc Yên, mắt lập tức sáng rực lên, kích động nói: “Cô là Khúc Yên!”
Khúc Yên gật đầu.
Giang Từ nhìn thấy thần tượng nên rất hưng phấn: “Cô Khúc Yên, tôi xem phim của cô mà lớn, không nghĩ tới cô còn xinh đẹp đáng yêu hơn cả trên TV!”
Khúc Yên: “Cái gì mà xem phim của tôi mà lớn? Tôi còn nhỏ hơn anh mấy tuổi đấy.”
“Cô biết tôi?” Giang Từ hồi tưởng lại khung cảnh vừa rồi, hình như cô có hô tên hắn.
“Tôi từng gặp anh trong tiệc ăn mừng hợp tác của Khúc gia và Giang gia, khi đó vội vàng nên không có cơ hội chào hỏi.”
Khúc Yên lén lật tư liệu hệ thống.
Ở thế giới này, Giang Từ là con trai một gia đinh giàu có, có qua lại với Khúc gia.
Nguyên chủ và Giang Từ không hề quen biết nhau nhưng đã từng gặp thoáng qua trong một buổi dạ tiệc.