“Lắm lời như vậy, không bằng anh xuống xe đi bộ ra ngoại thành đi?” Hạ Tư Viêm không quay đầu lại, giọng lạnh nhạt.
“Yên Yên sẵn sàng cho tôi đi nhờ, nếu anh không thích làm tài xế thì không bằng anh xuống xe đi bộ đi, tôi lái xe.” Giang Từ phản kích.
“Không tới phiên anh.” Hạ Tư Viêm lạnh lùng thốt.
“Vậy cũng không tới phiên anh đuổi tôi xuống xe.” Giang Từ không cam lòng tỏ ra yếu kém.
Khúc Yên đứng hình.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Không hiểu sao hai người bọn họ lại cãi nhau?
“Hai người đừng cãi nhau......” Cô nhớ tới trước kịch bản thế giới trước, Giang Từ và nam chính có tình nghĩa anh em sâu đậm, một lòng chỉ cần nhau, ngay cả nữ chính cũng không cần.
Vậy mà qua thế giới này lại còn vật lộn!
“Yên Yên, "anh Tư Viêm" gì đó của em là bạn em à?” Giang Từ chớp mắt nhìn Hạ Tư Viêm một cái, nói: “Anh thấy anh ta quá hung dữ, bây giờ thế đạo rất loạn, em phải cẩn thận, không thể tùy tiện tin tưởng người khác.”
“Người khác rất tốt.” Khúc Yên tính toán "tác hợp" Giang Từ và Hạ Tư Viêm, “Anh Từ, anh nhìn anh ấy lạnh lùng như vậy thôi, nhưng thật ra anh ấy rất nghĩa khí. Anh làm bạn với anh ấy thì sẽ biết anh ấy thật ra là người như thế nào.”
“Ai muốn làm bạn với anh ta?” Giang Từ khinh thường.
“Anh không thiếu bạn.” Hạ Tư Viêm đồng thời lạnh lùng lên tiếng.
“......” Khúc Yên sờ túi, thực tế là móc ra hai cây kẹo que từ trong không gian, cho Giang Từ một chiếc rồi bóc vỏ cái còn lại ra đưa tới bên miệng Hạ Tư Viêm, nói: “Ăn kẹo đi, ngọt lắm, ăn xong tâm trạng sẽ tốt hơn.”
Trong mộng cảnh, cô gái kia cũng thích ăn kẹo que.
“Yên Yên, nếu anh ta không ăn thì anh có thể ăn hai chiếc.” Giang Từ thấy Khúc Yên giơ kẹo que có vẻ mỏi, họ Hạ kia mãi không há miệng ra, cố ý nói.
Hắn còn chưa dứt lời, Hạ Tư Viêm đã ngậm lấy kẹo que.
Khúc Yên bật cười: “Hai người là kẻ địch trời sinh à? Quá trẻ con.”
Hạ Tư Viêm khẽ liếc nhìn vẻ mặt tươi cười đáng yêu của cô, cảm giác vị ngọt trên đầu lưỡi lại càng ngọt hơn.
Xe chạy về khu vực ngoại thành.
Hạ Tư Viêm nhìn qua kính chiếu hậu, cẩn thận chú ý động tĩnh của Giang Từ.
Hắn vốn phòng bị người đàn ông lạ mặt đột ngột lên xe giữa đường này, nhưng càng nhìn càng cảm thấy quen.
Dường như từng gặp ở đâu đó?
Khúc Yên chú ý tới sắc mặt Hạ Tư Viêm, trong lòng lặng lẽ hỏi trợ thủ hệ thống Tiểu Thất: “Rốt cuộc Hạ Tư Viêm nằm mơ thấy chuyện gì? Hắn khôi phục bao nhiêu ký ức của kiếp trước?”
Tiểu Thất trả lời: “Kí chủ, đây là yếu tố không thể kiểm soát được. Nếu kí chủ muốn biết thì chỉ có thể tự đi hỏi nam chủ. Không có cách nào xâm nhập vào giấc mơ của hắn.”
Khúc Yên ồ một tiếng: “Có cơ hội tôi lại hỏi sau.”
Giang Từ miễn cưỡng ngồi dựa vào ghế sau, mặc dù không bị trói buộc nhưng kỳ thật hắn cực kỳ nhạy cảm, không bỏ qua việc Hạ Tư Viêm chú ý hắn.
Lòng phòng bị mạnh như vậy chứng tỏ người đàn ông này cũng có năng lực.
“Anh Từ, người bạn mà anh muốn cứu là nam hay nữ?” Khúc Yên đóng hệ thống lại, hỏi.
“Nữ.” Giang Từ dừng lại, cố ý giải thích thêm: “Cũng chỉ là bạn bè thôi, tôi độc thân.”
Hắn không thể để nữ thần của hắn hiểu lầm.
Khúc Yên cười cười, trong lòng lại có dự cảm không lành.
Cô im lặng một lúc, lại hỏi: “Cô gái kia tên là gì? Nói không chừng tôi cũng biết.”
Giang Từ trả lời: “Cô ấy là Nguyễn Đường.”
Khúc Yên: “......”
Được, rất tốt.
Lần này náo nhiệt.
Người ở tận thế trước đều tụ tập đông đủ
Nếu như lần này lại cho cô làm nhiệm vụ cẩu huyết gì gì đó, cô sẽ xé nát hệ thống!