Nhà có bốn tầng, mỗi người một phòng, vô cùng thanh tĩnh.
Bên trong không gian tùy thân của Khúc Yên có đồ ăn, cô không thích chia sẻ cho Nguyễn Đường nên lặng lẽ đến phòng Giang Từ.
“Anh Từ, anh ăn bánh quy không?” Cô ôm một đống đồ ăn vặt vào phòng, cười khanh khách nói: “Em nói trước, đống đồ này em chỉ cho anh ăn, anh không được cho người khác.”
“Người khác?” Giang Từ thông minh, đã sớm nhìn ra cô không thích Nguyễn Đường, biết người cô nói chính là Nguyễn Đường.
Nhưng hắn liếc qua cửa phòng còn chưa đóng, nhìn thấy vóc dáng cao lớn của một người đàn ông ở ngoài cửa, bèn cong môi nở nụ cười: “Yên Yên, em yên tâm, tâm ý của em anh sẽ nhận, anh tuyệt đối không chia cho người khác. Đây là bí mật nhỏ của hai chúng ta.”
“Được, vậy anh chọn đi.” Khúc Yên đặt đồ lên bàn, hỏi: “Mì thịt bò dưa muối, vị này thế nào? Em thích ăn vị này nhất.”
“Em thích thì anh cũng thích.” Giang Từ cầm lấy một gói trong đó, khen: “Yên Yên đối xử với anh thật tốt. Chúng ta quen biết không lâu nhưng anh cảm thấy dường như đã quen rất nhiều năm rồi.”
“Em cũng cảm thấy như vậy.” Tuy nói vật nhưng Khúc Yên lại nghĩ không phải quen biết rất nhiều năm rồi sao? Quen từ kiếp trước.
“Trong phòng không có nước nóng, chúng ta ăn kiểu gì bây giờ?” Giang Từ xé gói mì tôm ra, bỗng nhiên trong tay trống không.
Không biết Hạ Tư Viêm đã vào phòng từ lúc nào, cướp lấy mì tôm trong tay hắn.
“Này, Hạ Tư Viêm, anh có phải tên cướp không? Đây là mì tôm Yên Yên đặc biệt muốn cho tôi!” Giang Từ muốn đoạt lại, nhưng thân thủ Hạ Tư Viêm nhanh nhẹn, né nhanh như chớp, hắn lại vồ vào khoảng không.
“Anh ăn cái khác đi.” Sắc mặt Hạ Tư Viêm lạnh nhạt, nhìn không ra vui buồn, chỉ chỉ mấy thứ khác trên bàn: “Anh ăn lương khô.”
“Lương khô nhạt nhẽo có gì ngon? Anh đưa mì tôm đây!”
Giang Từ muốn lấy lần nữa, Hạ Tư Viêm lại vung chân ép hắn lùi lại.
Giang Từ thất bại hai lần liên tiếp, không khỏi tức giận: “Anh đừng cho là tôi khách khí không đánh lại anh. Mặc dù anh là cảnh sát, nhưng tôi cũng tập Taekwondo mười mấy năm. Tới đây, chúng ta đánh thử!”
Hắn bày ra tư thế nghênh chiến.
“Hai người làm gì vậy?” Khúc Yên ngăn ở giữa, buồn cười nói: “Không phải chỉ là một gói mì tôm thôi sao, cướp làm gì? Em vẫn còn, cho hai người một người một gói, được không?”
Hạ Tư Viêm nhìn cô một cái, lãnh đạm nói: “Sau này không còn xưởng sản xuất mì ăn liền nữa, đây là vị em thích nhất, em giữ lại mà ăn.”
Khúc Yên nao nao: “Thì ra ý anh là như vậy......”
Là cướp cho cô sao?
Hạ Tư Viêm không nói gì, đôi mắt đen như mực nhìn cô, tựa như hờ hững không gợn sóng, lại như thâm thúy vô ngần.
Khúc Yên bỗng dưng nghe được âm thanh nhắc nhở --
【 Giá trị hảo cảm của nam chủ tăng thêm 5】
【 Giá trị hảo cảm hiện tại là 25 điểm! 】
Khúc Yên khẽ giật mình.
Chẳng lẽ là bởi vì hắn giật đồ với Giang Từ nên tăng giá trị hảo cảm sao?
Khúc Yên nghĩ trong đầu như vậy, quyết định thử một lần.
Cô ngẩng mặt, cong môi cười nói: “Hai người đều không ăn thì để em ăn. Anh Từ, anh ăn túi thịt bò khô này đi, cũng rất ngon.”
Cô đến bên cạnh bàn, xé vỏ ra, lấy một miếng thịt bò khô cố ý đưa đến bên miệng Giang Từ.
Giang Từ thụ sủng nhược kinh*: “Cảm ơn Yên Yên, anh tự lấy được.”
*được sủng ái, yêu thương mà lo sợ
Khúc Yên lại mở một túi khoai tây chiên: “Anh Từ, anh thử cả vị này nữa.”
Cô vẫn tự tay cầm miếng khoai tây chiên đưa đến bên miệng Giang Từ.